Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 61: Ngoại truyện 5



Vì tác giả không viết ngoại truyện của Đàm Tự và Túc Duy An, thứ hai là để cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác phẩm chập chững tự edit đầu tiên của mình, vì vậy mình xin tặng cho mọi người thêm một ngoại truyện tự viết~~

Chân thành cảm ơn mọi người ^^

Chiếc rèm cửa buông xuống nhẹ nhàng che đi mảng ánh sáng gắt gao bên ngoài cửa sổ, căn nhà chìm vào một khoảng đen kịt.

Túc Duy An co người ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, ánh sáng tivi mờ nhoà chiếu rọi lên cơ thể nhỏ gầy của cậu.

Kim giây đồng hồ tích tắc kêu, xen lẫn với âm thanh của người dẫn chương trình.

Một chú mèo xám chậm rãi đi từ căn phòng tối đèn ra bên ngoài phòng khách, nó nhảy lên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Túc Duy An.

Túc Duy An dời tầm mắt sang chú mèo này, cậu mím môi, không cất lời.

Chú mèo xám ấy bỗng hoá thành một người đàn ông ngồi ở bên cạnh cậu, bàn tay to lớn đưa tới vuốt ve nhẹ mái tóc đen mềm của Túc Duy An.

Chú tên Đàm Tự.

"Hôm nay không đến trường?"

Túc Duy An lắc nhẹ đầu, cậu định nói gì đó rồi lại thôi.

Đã 3 tháng rồi, kể từ ngày mẹ của cậu bị nữ quỷ kia giết hại, ba thì vẫn biệt tăm biệt tích. Cậu trở thành người hầu máu của chú linh miêu này để được bảo toàn tính mạng, đồng thời thay đổi một nửa dòng máu quỷ được thừa kế từ ba của mình.

Cậu không hoàn toàn là con người, cậu là bán quỷ, các quỷ hút máu bên ngoài cũng đang truy lùng cậu.

Để không phải mãi mãi chạy trốn, một là cậu phải đối đầu với chúng, nếu không, cậu cần phải loại bỏ hoàn toàn dòng máu này ra khỏi cơ thể. Cậu thừa nhận cậu là một kẻ nhút nhát, cậu không chấp nhận được thân phận, cậu muốn từ bỏ một nửa dòng máu của mình.

"Sao chú lại giúp em?"

Cậu đã từng hỏi như vậy, bởi vì cậu thắc mắc, cậu và người chú này chưa từng gặp nhau, hơn nữa, Đàm Tự không hề có liên quan tới gia đình của cậu.

"Quỷ hút máu có mâu thuẫn nội bộ, chúng không cần máu của nhau nhưng cần quyền lực và nhân khí từ bán quỷ để phục vụ cho sức mạnh của mình. Tôi thì khác, tôi chỉ cần máu của quỷ."

Túc Duy An rùng mình.

"Nhưng tôi sẽ không giết họ, tôi chỉ muốn trao đổi."

"Vậy nên cô ta mới giết mẹ của em?"

"Ừ."

Túc Duy An đau đớn cúi đầu.

"Từ khi em còn bé, tôi đã đi theo em, một cách âm thầm."

"..."

"Bởi vì tôi luôn không muốn đứa trẻ đơn thuần như em phải dính một vệt máu nào. Cho tới khi cuộc chiến tranh diễn ra, tôi mới quyết định tiếp cận để bảo vệ em. Quyết định của em là đúng đắn, chúng ta có thứ để trao đổi, em hiến cho tôi toàn bộ máu quỷ trong cơ thể mình, tôi dùng toàn mạng này để bảo vệ em."

Cậu đã hiến cho linh miêu một ít máu của quỷ, chỉ sau một khoảng thời gian nữa, cậu sẽ hoàn toàn trở thành một con người.

Tuy nhiên Đàm Tự cũng đã bảo, tìm được bán quỷ không dễ, thế nên một lúc nào đó quỷ nữ sẽ quay lại để gặp cậu. Nhưng cậu vẫn phải đến trường, chú lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Vì vậy Đàm Tự đã đeo cho cậu một chiếc vòng cổ có đá mắt mèo*, mỗi lần gặp nguy hiểm chỉ cần xoa nhẹ lên mặt dây, chú sẽ lập tức xuất hiện.

*Đá có quầng sáng chính giữa, giống như mắt mèo trong đêm tối, người sở hữu đá mắt mèo luôn gặp may mắn, được quý nhân phù trợ.

Hôm nay Túc Duy An không đi học, Đàm Tự ngẩng đầu nhìn cuốn lịch trên tường rồi một tiếng thở dài truyền ra, hắn đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu.

"Đã qua ba tháng rồi."



Tròn ba tháng từ ngày bi kịch xảy ra.

Túc Duy An gật nhẹ đầu, không nén được nên nước mắt lại chậm rãi rơi xuống. Đàm Tự rũ mắt nhìn, bàn tay nhẹ nâng lấy cằm của cậu, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt, rồi lại hôn mí mắt đẫm lệ.

"Ngoan, hôm nay em cứ đến trường đi, nhốt mình ở trong nhà mãi cũng không tốt." Đàm Tự hôn nhẹ lên môi cậu, "Quỷ hút máu ở Nhật đang giao tranh rất khốc liệt ở phía bắc. Nếu tùy ý xuất hiện sẽ rất nguy hiểm, vậy nên cho dù cô ta có muốn đi tìm em thì cũng khó có thể."

Túc Duy An gật đầu.

"Hôm nay tôi có việc phải đi về phía Nam, nếu ở trong nhà tù túng, em có thể đi chơi cho khuây khoả, tôi sẽ cố gắng về sớm."

Túc Duy An vẫn không nói gì, cậu yên lặng gật đầu rồi lại được người đàn ông cúi đầu hôn lên môi. Hắn bảo trong thời gian thay máu sức khoẻ của cậu sẽ rất yếu, cậu cần khí lực từ hắn nên việc hai người thường xuyên hôn môi không phải là chuyện kỳ lạ.

Hôn môi và cả làm tình.

Hắn hỏi có thể làm không? Thật ra chỉ cần hôn môi thôi cũng đủ rồi, nhưng cậu gật đầu nói có thể.

"Thích cái gì ở phía Nam không em?"

Túc Duy An lắc đầu.

Đàm Tự: "Ừ, tôi sẽ về sớm."

Hôm nay Túc Duy An có hai tiết học, tiết đầu cậu không đến lớp, tiết thứ hai vừa xuất hiện Trầm Thần đã mừng rỡ chạy lại ngay.

"An An, sao bây giờ em mới đến?"

"Em ngủ quên mất ạ."

"Mau vào thôi."

Trầm Thần nhập học trễ nên ở cùng khoá với cậu, là người chăm chỉ nói chuyện với cậu nhiều nhất từ khi bi kịch xảy ra. Trước đó cậu vẫn còn là một nam sinh hoạt bát hay cười đùa với bạn bè.

Khi cậu cùng Trầm Thần ngồi vào bàn, nhiều người bạn hồ hởi quay xuống trò chuyện còn rủ rê cậu tối nay cùng ghé tới một quán ăn mới mở gần đây.

"Tớ không đi đâu." Túc Duy An cười gượng, "Hôm nay tớ không khoẻ."

Hơn nữa, chú đã nói sẽ về sớm, cậu không nỡ để chú một mình và cậu cũng không thoải mái khi ra ngoài chơi. Đã lâu rồi, cậu thích được ngồi ở sofa đợi chú trở về, bởi vì bên cạnh cậu bây giờ chỉ còn có chú.

Cậu đã không muốn, những người bạn cũng không ép, thế nhưng vẫn còn một người không nghĩ như vậy. Phó Thành Bạch ngồi ở phía sau cậu từ đầu, nghe tới đây cậu ta cầm lấy balo đi lên ngồi bên cạnh cậu.

"An An, nếu cậu không thoải mái khi đi với nhiều người thì đi cùng tớ thôi nhé?" Phó Thành Bạch thấp giọng.

"Tớ..."

Còn chưa đợi cậu nói xong, cậu ta đã tiếp lời, "Tớ có việc quan trọng muốn nói với cậu. Chúng ta đã là bạn từ cấp hai tới bây giờ rồi, chỉ có một buổi hẹn, An An cũng không muốn đi với tớ sao?"

Túc Duy An rất dễ bị mềm lòng, nhìn thấy gương mặt hơi buồn bã của Phó Thành Bạch cậu lập tức cuống lên gật gật đầu đồng ý. Bởi vì tuy rằng không quá thân thiết nhưng dù sao cũng là một người bạn lâu năm và đối xử với cậu rất tốt.

"Vậy tan học đợi tớ."

"Được."

Túc Duy An nói rồi cúi đầu mở sách ra đọc, Phó Thành Bạch ngẩng đầu nhìn về phía trên, hất nhẹ lông mày rồi nở một nụ cười hài lòng.

Tan học, Trầm Thần cũng muốn theo Túc Duy An và Phó Thành Bạch đi chơi nhưng lại bị Phó Thành Bạch từ chối. Cậu ta bảo có chuyện riêng cần nói, Túc Duy An cũng gật đầu bảo với cô rằng ngày hôm khác chúng ta sẽ cùng đi.

Phó Thành Bạch cùng Túc Duy An đi ra khỏi trường, ráng chiều nhè nhẹ đổ lên mái tóc của Duy An làm cho gương mặt trắng nõn của cậu có thêm sức sống. Phó Thành Bạch mỉm cười, vươn tay giữ lại mái tóc đã bị làn gió nhẹ thổi cho hơi rối kia của cậu.

"Có một bộ phim rất hay ở rạp, chúng ta cùng đi nhé?"

Túc Duy An mất tự nhiên muốn trốn tránh bàn tay của cậu ấy, nhưng Phó Thành Bạch không rõ vô tình hay cố ý mà tiến sát lại gần vuốt nhẹ tóc mái của cậu.

"Không phải cậu có chuyện muốn nói sao?" Túc Duy An hỏi.

"Cậu muốn tớ nói ngay bây giờ rồi ai về nhà nấy ư?" Phó Thành Bạch cười, "Không muốn đi chơi cùng tớ đến vậy?"

"Không có."

"Vậy chúng ta cùng đi xem phim nhé?"

Túc Duy An gật đầu.

Đàm Tự chậm rãi tựa vào một thân cây gần đó, buồn bực ngậm ở miệng một chiếc lá. Hắn đưa mắt nhìn sang đám nam sinh đang trốn ở một góc kia để quan sát cả hai, sau đó thổi lá đi, cười khẩy.

Đứa nhóc này, hắn chỉ đi một lúc đã rơi vào tay của người khác rồi.

Lại còn là người xấu.

Hôm nay Đặng Văn Thuỵ báo rằng ở trong hội có việc, hắn đã phải để bé con ở đây một mình rồi về xem. Không ngờ chỉ là Lăng Nguyên lại gây loạn nên bị hội trưởng phạt nhốt vào hầm, thằng nhóc ấy rất cứng đầu, cho dù bị tước hết phép và bị nhốt vẫn không chịu vâng lời.

Thế nhưng hội trưởng rất thương nó, chắc chắn cũng sẽ chỉ đe doạ một lúc, quả nhiên khi hắn tới thằng bé đã được thả rồi. Chỉ là do tên Đặng Văn Thuỵ quá đau lòng, muốn dựa vào lời nói của hắn để hội trưởng mềm lòng nhanh hơn.

Vất vả đi tới chỉ để thấy cái đôi chết tiệt kia ôm ấp mùi mẫn với nhau, Đàm Tự bực nhọc quay về muốn tìm bé con của hắn.

Không ngờ lại thấy những chuyện không vui.

Phó Thành Bạch đưa Túc Duy An đến rạp chiếu phim, cậu ta chỉ cho Túc Duy An bộ phim mà mình muốn xem, bảo cho cậu biết nó hay đến thế nào. Túc Duy An chỉ ậm ừ đồng ý, trong đầu vẫn còn đang mê man suy nghĩ thật nhiều việc.

Ngồi ở trong rạp tối đèn, bộ phim trước mắt nhập nhòe phát nhưng cậu lại không xem vào đầu được cái gì. Đến tận khi ra rạp rồi, cậu vẫn không nhớ nổi một tình tiết nào trong phim.

Bước đi được vài bước, cánh tay đột nhiên bị giữ lại.

Túc Duy An xoay đầu, ngước mắt nhìn Phó Thành Bạch.

Đến lúc này mới nhớ ra, cậu hỏi, "Phải rồi, cậu có chuyện quan trọng gì muốn nói với tớ?"

Phó Thành Bạch cười khổ, cậu ta bảo, "Phim không hay sao?"

"Không phải, rất hay mà."

Không nỡ vạch trần cậu, trông thấy vẻ mặt của Túc Duy An không khoẻ, Phó Thành Bạch cũng không muốn dông dài nữa. Cậu ta lại mỉm cười, tay giữ chặt lấy dây đeo balo.

"An An, chúng ta quen biết nhau cũng được một thời gian rồi có phải không?"

"Phải." Túc Duy An gật đầu.

"Cậu có thắc mắc tại sao tớ lại đối xử tốt với cậu như thế không?"

Túc Duy An dừng lại hai giây rồi lắc đầu.

"Cậu không cảm nhận được gì sao?" Thành Bạch cười, "Tò mò không?"

"Không tò mò."

Một bên vai của Túc Duy An bị đè nặng, khi cậu xoay đầu, ngạc nhiên phát hiện ra Đàm Tự từ khi nào đã đến bên cạnh mình, hắn còn gác một tay lên vai ôm nhẹ lấy cậu.

Phó Thành Bạch cũng đã nhìn thấy người này trước đây, chú ta đột nhiên xuất hiện rồi luôn ở cùng với Túc Duy An, không rõ là mối quan hệ như thế nào, nhưng trông có vẻ khá thân thiết.

Hệt như ngay lúc này, cách chú ta ôm lấy Túc Duy An làm cho Phó Thành Bạch vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu nhất vẫn là Túc Duy An không hề có ý muốn đẩy ra.

"Tôi biết chú không tò mò, nhưng tôi và Túc Duy An đang nói chuyện riêng với nhau. Chú có thể lịch sự tránh ra một bên có được không?" Phó Thành Bạch cố gắng duy trì vẻ mặt tốt đẹp.

Đàm Tự hơi bất mãn, hắn định nói gì đó thì lại nghe thấy An An bảo, "Chú ơi, sao chú lại ở đây?"

"Xong việc rồi, đi tìm em." Đàm Tự cúi đầu nhìn cậu.

"Vậy chú sang một bên đợi có được không?"

"Sao?" Chân mày của Đàm Tự cau lại.

"Em nói chuyện với Phó Thành Bạch xong sẽ về với chú."

"Không được."

"Chú, em chỉ muốn nói chuyện với bạn."

Đàm Tự lạnh mặt nhìn sang Phó Thành Bạch, "Không nói, đi về."

"Chú." Túc Duy An có hơi không vui, mặc dù từ trước đến bây giờ ở bên cạnh nhau Túc Duy An luôn nghe lời Đàm Tự, nhưng là bởi vì Đàm Tự không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của cậu, cũng không quản lý cậu đến mức quá đáng thế này, "Chỉ nói chuyện với bạn một lát thôi."

"Tôi bảo, không nói."

"Chú..."

"Đi về."

"..."

"Em đừng quên bây giờ em là ai."

Cậu là người hầu máu của hắn.

Cậu phải phục vụ máu cho hắn để có thể trở thành một con người bình thường. Trong thời gian đó, cậu phải ở bên cạnh Đàm Tự thì mới giữ được an toàn cho bản thân.

Người chú này luôn đối xử với cậu rất tốt, thế nên cậu đã quên, cậu cũng chỉ là một kẻ hầu và hắn cũng không hoàn toàn là người tốt.

Nét mặt của Túc Duy An vốn đã không vui bây giờ lại càng rũ xuống. Gương mặt của Phó Thành Bạch cũng vô cùng khó xem, cậu ta còn định nói gì đó thì cậu đã bị Đàm Tự đưa đi.

Nháy mắt đã xuất hiện ở trước căn nhà của Đàm Tự, căn nhà tối đèn, không có lấy nổi một tia sáng. Bao quanh chỉ là một thảm cỏ xanh và những cây đại thụ lớn, thậm chí không có đến lấy một ngôi nhà lân cận nào.

Ngôi nhà cũ của cậu không thể ở được nữa, sau khi chôn cất mẹ, cậu theo Đàm Tự đến đây.

Túc Duy An không nói gì, cậu cứ cúi gằm mặt đi vào nhà rồi lên thẳng phòng của mình ở tầng hai. Đàm Tự đứng ở phía sau, tựa người vào bức tường quan sát cậu, hắn khẽ thở dài.

Bé con giận hắn rồi.

Nghĩ tới việc cậu còn chưa dùng bữa tối, Đàm Tự vào phòng bếp chuẩn bị rồi lên tầng gõ cửa. Một lát sau vẫn không có tiếng trả lời, thanh âm của hắn hơi trầm xuống.

"Em ngủ rồi?"

Túc Duy An ngồi ở giường nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mím môi một lát, cậu mới đứng dậy mở ra.

Đàm Tự rũ mắt, "Giận rồi sao?"

Túc Duy An cũng không rõ, cậu chỉ cảm thấy hơi buồn, dẫu sao cũng chỉ là nói chuyện với bạn bè thôi tại sao Đàm Tự lại nghiêm khắc với cậu như thế? Nhưng cậu không có tư cách gì để giận, cậu chỉ là người hầu của hắn và thật ra cậu cũng không nỡ giận.

Túc Duy An lắc đầu.

Nói dối, rõ ràng là đang giận.

Đàm Tự cúi người muốn hôn cậu thì lại bị Túc Duy An tránh đi, nhận ra hành động nhất thời của mình có hơi kỳ lạ, Túc Duy An lắp bắp bảo, "Hôm nay em thấy không mệt, nên... không cần dựa vào khí lực của chú."

Đàm Tự buồn bực cố gắng đè nén hơi thở nặng nề của mình.

Khí lực cái gì mà mỗi ngày phải cho nhiều như thế, hôn vài cái hay làm tình một đêm là quá đủ rồi. Đều là hắn muốn gạt cậu, hắn chỉ muốn hôn cậu thêm thôi.

Nhưng hắn không có lý do gì để làm điều đó, chỉ còn cách hèn hạ này.

Hắn thích bé con từ khi em ấy còn nhỏ, lon ton ôm bóng chạy loanh quanh chơi khắp sân vườn, cứ như vậy hắn nhìn em ấy lớn lên.

Nhưng bé con không biết hắn.

Hoàn toàn biết gì về hắn.

Bé con nhìn hắn bằng một ánh mắt xa lạ.

"Chú là ai vậy?"

Trong ánh mắt của bé con hiện tại, hắn chỉ là một người thay máu cho em ấy. Mỗi tuần sẽ lấy đi dần máu bán quỷ, giúp cơ thể của em ấy sản sinh ra máu được thừa kế từ mẹ nhờ lương thực đặc biệt.

Khi em ấy đã hoàn toàn đã trở thành con người, em ấy sẽ rời xa hắn, sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người. Em ấy sẽ lớn lên, ở bên cạnh một người khác, hạnh phúc và già đi.

Còn hắn, hắn sẽ mãi mãi cô độc thế này, sống một cuộc đời dài đằng đẵng của mình.

Bé con không yêu hắn, em ấy đến với hắn chỉ vì giao ước người hầu máu.

Cho dù hắn có nói ra tình cảm trong lòng này thì cũng chẳng giải quyết được gì cả.

Cả việc hắn đã thấy tên bạn kia của em cá cược với đám bạn học để tỏ tình với em, nó cũng chỉ khiến bé con thêm đau lòng, em sẽ suy nghĩ nhiều. Hắn không chịu được, dù chỉ là một nét mày rũ của em.

"Ừ, bữa tối ở bếp, tôi ở phòng của mình, nếu có việc thì tìm tôi."

Túc Duy An gật đầu qua loa vài cái, đợi Đàm Tự đi rồi cậu mới xuống bếp. Để sản sinh ra máu từ mẹ nhiều hơn cậu phải ăn những thứ này, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi sẽ bị hoà loãng với máu bán quỷ trong người.

Nếu giữ máu bán quỷ, cậu sẽ rất chậm rãi trong việc già đi khi cậu qua 25 tuổi, nhưng đổi lại phải đi chiến đấu với các quỷ hút máu khác. Bán quỷ không nhất thiết phải hút máu người nhưng không thể tránh khỏi việc chạm trán với kẻ địch, bởi vì nguồn sinh lực của cậu rất cao.

Cậu không nghĩ mình sẽ đánh lại được ai, thế nên cậu chọn từ bỏ. Cậu chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường.

Đêm đó Túc Duy An không đi tìm Đàm Tự, hệt như từ trước tới giờ vẫn như thế. Vậy nên nửa đêm hắn vẫn như mọi lần mở cửa phòng cậu, xốc chăn nằm xuống giường rồi ôm chặt lấy cậu, hôn lên vành tai, tham lam chôn đầu vào hõm cổ.

Hắn mới phải là người cần dựa vào hơi ấm từ cậu.

Sáng hôm sau khi Túc Duy An tỉnh dậy thì Đàm Tự đã không còn ở nhà nữa. Cậu chưa bao giờ tò mò vào chuyện của hắn, chỉ ăn vội bữa sáng đã được chuẩn bị rồi gấp gáp đến trường.

Lúc chạy đến phòng học phải đi ngang qua phòng vệ sinh, bây giờ vẫn còn sớm nên xung quanh yên ả, vì vậy mà cậu vô tình nghe thấy được cuộc trò chuyện từ bên trong.

"Chuyện cá cược về Túc Duy An tính thế nào đây?"

Bước chân của Túc Duy An dừng lại.

"Còn tính thế nào? Hôm qua vẫn còn chưa tỏ tình được, đều tại tên đàn ông kia cả."

"Hôm qua chú ta trông thấy bọn tao, có khi nào nghi ngờ cái gì rồi không?"

"Sao mà chú ta biết chúng ta cá cược, cùng lắm thì chỉ nghĩ rằng chúng ta tò mò nên theo xem thôi?"

"Chúng mày yên tâm đi, Túc Duy An rất ngoan lại dễ gạt, tao nói vài câu thì sẽ nghe thôi. Với lại, thoạt nhìn cũng biết cậu ấy thích tao, một người vừa đẹp trai lại vừa có tiền ai có thể từ chối? Tao tỏ tình chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý, cứ chuẩn bị tiền đi."

"Mày đừng tự tin, thằng nhóc ngây thơ chỉ biết có học đó tuy gặp ai cũng cười nói nhưng chắc gì đã biết thích. Kiểu gì khi nghe mày tỏ tình cũng bỏ chạy trối chết cho xem, đến lúc đó chung tiền ngược lại cho bọn tao."

Là giọng nói của Phó Thành Bạch và những người bạn thường xuyên chuyện trò với cậu. Những người tưởng chừng như là thân thiết.

Bàn tay của Túc Duy An hơi nắm chặt, nhưng lòng cậu vốn dĩ đã lạnh lẽo rồi nên không còn vì chuyện này mà kích động nữa. Tuy nhiên người chú trong câu nói của họ không phải là Đàm Tự hay sao?

Chỉ duy nhất điều này mới làm trái tim cậu run lên.

Cậu hiểu lầm chú rồi.

Túc Duy An chậm rãi trở về lớp, trong lòng khẩn trương suy nghĩ thật nhiều. Cậu thấy có lỗi với chú, muốn xin lỗi chú, chưa bao giờ cậu mong tiết học qua nhanh như bây giờ.

Đồng hồ tích tắc trôi, khi tan tiết Túc Duy An vội vàng tạm biệt Trầm Thần rồi đi bộ về nhà. Xe buýt không có chuyến để về nhà của Đàm Tự, mỗi ngày chú sẽ đến đón cậu, nhưng hôm nay lại không thấy nữa, lẽ nào chú ghét bỏ vì cậu không hiểu chuyện rồi sao?

Túc Duy An vội vàng bước đi trên con đường vắng vẻ, cỏ cây khẽ động vì gió khiến cho cơ thể cậu run lên. Kéo chặt lấy áo khoác bên ngoài của mình, một tay vô thức nắm chặt lấy mặt dây chuyền để trong lòng thêm yên tâm, cậu cố gắng bước đi nhanh hơn một chút.

Đột nhiên cậu cũng nghe thấy tiếng bước chân, linh cảm mách bảo có chuyện không lành. Thế nhưng vì tò mò cậu vẫn xoay người ra sau để xem, không ngờ lại trông thấy quỷ nữ, cô ta vẫn mặc chiếc kimono loang lỗ máu đó bước đi theo ngay phía sau cậu.

Túc Duy An sợ hãi tới sững sờ, chân của cậu như bất động.

Quỷ nữ tiến lại gần rồi nở một nụ cười quỷ dị vung dao lên.

Khi cậu chỉ biết vô thức lùi ra sau, bị động đón nhận thì đột ngột lại được một người ôm chặt lấy. Cậu nghe thấy tiếng dao rạch vào da thịt vang lên, cảm nhận được cơ thể của người đang ôm lấy mình giật lên một chút.

Túc Duy An mở mắt quan sát, tim của cậu như ngừng đập.

"Chú... chú ơi." Túc Duy An chớp mắt, run run ôm lấy Đàm Tự, "Chú ơi..."

Đàm Tự đau đến mức đổ ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn đưa tay xoa nhẹ tóc cậu trấn an. Hắn xoay người, ánh mắt sắc lạnh đối diện với quỷ nữ đang tiếp tục vung dao lên kia.

Hắn đạp vào bụng của cô ta một phát khiến cô ta chuếnh choáng, đáy mắt còn mang theo cả vẻ ngạc nhiên. Lần trước đã đánh nhau với linh miêu này nên cô cũng xem như nắm được khá rõ về sức lực của hắn, thế nhưng lần này hắn lại mạnh hơn gấp nhiều lần.

Khi đó cô ta không ngờ rằng vợ của tên quỷ hút máu kia lại không phải là bán quỷ, dự định tiếp tục hút cạn nhân khí bán quỷ của Túc Duy An thì lại bị linh miêu ngăn cản. Bây giờ sức mạnh của hắn ta tăng thêm bội phần, chắc chắn đã ăn không ít máu.

Nếu như vậy cô sẽ yếu thế, cứ tiếp tục kéo dài thời gian thì thằng nhóc bán quỷ kia sẽ trở nên vô dụng. Tìm được bán quỷ không hề dễ dàng, cơ hội này cô không thể đánh mất. Thật vất vả lắm mới tìm được một tên quỷ hút máu ngu đần đem lòng yêu thương con người.

Khi Đàm Tự xoay lưng lại với cậu để đối diện với quỷ nữ, Túc Duy An vì thế mới trông thấy rõ vết cắt trên lưng hắn ở phần áo bị rách. Người cậu run lên bần bật, đau lòng nhìn máu vẫn đang liên tục tuôn ra.

"Chú ơi, lưng của chú." Túc Duy An mấp máy.

"Không sao, ngoan đứng yên ở đó." Đàm Tự cười khẩy với quỷ nữ, "Muốn động tới em ấy, trước hết phải bước qua tôi đã."

"Chúng ta không liên quan đến nhau, anh hút đủ máu của nó rồi thì giao phần còn lại cho tôi." Quỷ nữ mỉm cười.

"Đúng là chuyện của quỷ không liên quan tới linh miêu, nhưng chuyện của Túc Duy An thì liên quan tới Đàm Tự." Đàm Tự cười lạnh, đáp lời.

Quỷ nữ tức giận nghiến răng, mặc dù cô ta biết Đàm Tự đã mạnh lên nhờ vào máu của bán quỷ nhưng bây giờ trên tay cô đang cầm dao, đằng sau hắn lại có vết thương thế nên cơ hội thắng không phải là không có.

Mà hơn hết, mục tiêu của cô không phải đâm Đàm Tự, mà là giết Túc Duy An.

Quỷ nữ xông tới cùng với linh miêu giao chiến một lúc lâu, con dao trên tay của ả cũng đã để lại rất nhiều vết thương trên người của Đàm Tự. Túc Duy An bất lực đứng ở bên ngoài, đôi mắt nhoè đi khi trông thấy người của Đàm Tự đổ đầy máu.

Cậu không thể cứ vô dụng như vậy, mặc dù Đàm Tự đã hứa sẽ bảo vệ cậu, nhưng cứ chôn chân đứng ở ngoài nhìn hắn vì mình mà bị thương, lòng của cậu đau đớn vô cùng. Thế mà cậu lại chẳng thế làm được gì cả.

Đàm Tự luôn nghĩ rằng quỷ nữ sẽ tập trung đánh với mình trước nên hắn lơ là cảnh giác, vì thế đột nhiên khi quỷ nữ nghiêng người vung dao lao đến bên cạnh Túc Duy An, hắn không kịp trở tay.

Vừa đúng lúc này, Đặng Văn Thuỵ lại hiện ra, bất mãn nói, "Này Đàm Tự, sao cậu bỏ về sớm thế? Không phải nói là bảo bối nhỏ kia không thèm để ý đến mình nữa rồi hay sao? Cứ vội vàng muốn đi tìm người ta để... làm gì..."

Không chút phòng bị lại trông thấy được một màn này, anh theo bản năng lao tới đạp con dao trên tay của quỷ nữ rơi xuống, Đàm Tự cũng vừa lúc tóm được quỷ nữ kia, giữ chặt cô ta ở tay mình, bàn tay mạnh bạo kéo đầu của cô ta ra sau.

Túc Duy An nhìn thấy mọi thứ trước mắt rồi lại nhìn sang con dao kia, con dao đã đâm nhiều nát vào người của mẹ cậu, cũng đã chém thật nhiều nhát lên cơ thể Đàm Tự.

Bàn tay cậu run run, cánh môi lạnh đi, ánh mắt từ sợ hãi lại chuyển sang tức giận. Cậu nhìn chằm chằm vào quỷ nữ đang bị Đàm Tự giữ lấy, không biết đào đâu ra được can đảm, hay là dòng máu của quỷ từ sâu bên trong cơ thể sai khiến, cậu cúi người nhặt dao.

Trước sự vùng vẫy mãnh liệt của quỷ nữ.

Mạnh mẽ một nhát, đâm xuống.

Vì hành động quá khích vừa rồi nên đến bây giờ tay của Túc Duy An vẫn còn run, Đặng Văn Thuỵ sau khi băng bó xong cho Đàm Tự, anh mới xuống tầng xoa xoa tóc cậu.

"Đừng sợ hãi, cậu là bán quỷ, dù ít dù nhiều thì sớm hay muộn cũng có ngày bộc phát thôi. Tuy nhiên cậu vẫn còn nửa dòng máu là người, học cách kiểm soát tốt bản thân là được."

"Vâng." Túc Duy An cúi đầu rồi lại vội vàng ngẩng lên hỏi, "Chú có sao không ạ?"

"Cậu ta không sao, vết thương không đáng kể." Nói đến đây Đặng Văn Thuỵ chợt nghĩ tới một chuyện nên mới bảo, "Muốn hồi phục nhanh thì chỉ cần tiếp thêm một ít dược quý là được."

"Vâng ạ."

Khi Đặng Văn Thuỵ đi rồi, Túc Duy An mới trở lên phòng của Đàm Tự. Cậu còn nghĩ chú ấy sẽ hoá trở về thành mèo để dùng nước bọt từ chữa lành vết thương thay cho dược quý, nhưng Đặng Văn Thuỵ đã băng bó nhiều như thế này có lẽ hoá thành mèo cũng sẽ hơi bất tiện.

Cậu chậm rãi đi lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu, "Chú ơi, em xin lỗi."

Đàm Tự nhẹ giọng đáp, "Không phải lỗi của em."

"Đáng lẽ em nên biết chú đang cố gắng bảo vệ em... về chuyện của Phó Thành Bạch."

"Vì tôi không muốn em biết." Nói tới đây, để không khí giữa hai người không đến nỗi quá khó xử hắn mới nửa đùa nửa thật nói một câu, "Đúng thật là do tôi không thấu đáo, nếu như em nghĩ tôi vì thích em nên mới ngăn cản cậu ta tỏ tình thì phải thế nào?"

"..."

"Nhưng có lẽ là không, dường như em nghĩ tôi đang dùng quyền chủ nhân của mình để bắt buộc em, như thế cũng tốt, em sẽ không quá đau lòng. Có điều, sao em lại biết rõ mọi chuyện rồi?"

Cái đầu nhỏ kia vẫn cúi xuống không ngẩng lên, mãi một lúc sau cậu mới chậm chạp nói.

"Nếu là vì chú thích em nên mới ngăn cản... cũng tốt mà."

"Hửm?"

"Ít ra thì đừng vì chú đang dùng quyền chủ nhân của mình ép buộc em. Nhưng khi biết chú chỉ đang bảo vệ em như lời đã hứa, em cảm thấy rất có lỗi... là em không đủ hiểu chuyện."

"Túc Duy An." Giọng nói của Đàm Tự trầm xuống.

"Sao ạ?" Túc Duy An ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đàm Tự.

"Em nói nếu là vì tôi thích em, cũng tốt, là thế nào?"

Túc Duy An lại rụt cổ, nuốt khan, phải mất thêm một lúc lâu nữa cậu mới nhỏ giọng đáp, "Là em thích chú."

"..."

Thấy người kia không trả lời, cậu càng thêm khẩn trương, "Em chỉ không dám nói dối, em thích chú. Thế nhưng, em chỉ là một kẻ hầu trao đổi máu. Là một bán quỷ, em không có tư cách nói ra những lời này, không nên nuôi dưỡng tình cảm này. Càng không hiểu rõ về chú và những thứ xung quanh chú. Vì vậy nên em mới không dám nói ra. Phát sinh tình cảm trong thời gian trao đổi này, hệt như một kẻ ngốc vậy."

"..."

"Chú đừng bận tâm tới tâm tư này của em, em sẽ không làm phiền chú."

Đàm Tự rũ mắt nhìn cậu thật lâu, nhìn cho đến khi cậu muốn cuống lên rồi hắn mới trầm giọng bảo, "Bé con, tôi cần máu của em."

Túc Duy An không ngần ngại tiến tới áp môi của mình lên đôi môi lạnh lẽo của hắn. Thế nhưng đợi nửa ngày hắn vẫn không có động tác lấy đi máu của cậu, đôi môi không bị cắn, mà đổi lại, hắn chỉ chậm rãi hôn.

Tay của Đàm Tự đang bị thương, Túc Duy An chủ động choàng tay mình lên cổ hắn để hai người thêm gần lại.

Hôn một lúc không quá lâu, hắn tách cậu ra, kề vào trán cậu, thủ thỉ, "Thật ra việc hồi phục sau mỗi lần cho máu của em không cần nhiều đến thế, chỉ cần hôn em một cái mỗi ngày, để em tĩnh dưỡng và ăn thức ăn tôi đưa là đủ. Nếu không chỉ cần cùng làm tình một lần."

"..."

"Thế nên hôn em... là bởi vì tôi cũng thích em, rất lâu rồi, từ khi em vẫn còn là một đứa trẻ. Tôi tham lam, em giận tôi không?"

Túc Duy An sửng sốt giây lát, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh mở to nhìn hắn thật lâu sau đó cậu lắc đầu. Nghĩ gì đó lại thấp giọng thì thào, "Thật ra có những lần em phải giả vờ cần khí lực để được hôn chú..."

Đàm Tự trầm thấp cười, một tay ôm lấy cậu vào lòng, "Bé con, nếu chấp nhận việc thích tôi em sẽ phải đánh đổi."

"Em biết..."

"Em sẽ không được trở thành người, thế nên em hãy suy nghĩ lại."

Túc Duy An lắc đầu, "Điều đó bây giờ không còn ý nghĩa nữa."

Cậu giờ đây đã có can đảm đối đầu với quỷ hút máu, bởi vì cậu có Đàm Tự ở bên cạnh, cậu cũng đã có thể sử dụng năng lực bán quỷ của chính mình. Mà hơn hết, nếu Đàm Tự cũng có tình cảm với cậu, cậu nên là bán quỷ để được ở bên cạnh chú lâu hơn.

Thế nhưng...

"Em sẽ không thể cho chú máu quỷ được nữa." Túc Duy An sửng sốt và lo lắng, "Sẽ không sao chứ? Nếu không thì..."

Đàm Tự xoa nhẹ tóc cậu, "Tôi không cần mạnh lên nhiều đến thế, ngay từ đầu, tôi cũng chỉ muốn giúp em trở thành người. Tôi muốn em sống một cuộc đời an ổn nhất."

"Bây giờ và về sau, em chỉ cần chú thôi." Túc Duy An ôm chặt lấy hắn, hôn hôn lên vết thương ở trên vai của hắn.

Đàm Tự ôm lấy cậu vỗ về, chợt nghĩ ra một chuyện, bây giờ có lẽ cũng đã thích hợp để nói nên hắn bảo, "Tôi đã gặp ba của em, ông ấy bảo có thể em sẽ rất hận ông ấy. Nhưng đến khi nào em chấp nhận mình là một bán quỷ, ngày nào đó ông ấy sẽ đến tìm em. Ít nhất là cho đến khi cuộc giao tranh này kết thúc."

Túc Duy An thấp giọng, "Vâng."

Đàm Tự hài lòng mỉm cười, tiếp đó hắn bảo, "Bé con."

"Vâng ạ."

"Bây giờ em có cần khí lực từ tôi không?"

Gương mặt của Túc Duy An đỏ lên, cậu tách ra khỏi hắn rồi lúng túng gật nhẹ đầu.

Nụ cười của Đàm Tự càng thêm sâu, nhưng lại vờ tỏ ra tiếc nuối, "Tiếc quá, tôi lại đang bị thương, phải làm thế nào đây em?"

"..."

"Hửm?"

"Em động..."

Túc Duy An lí nhí nói, Đàm Tự thật ra cũng đã nghe được nhưng vẫn cố tình trêu cậu, "Tôi không nghe rõ."

Túc Duy An ngượng tới chín mặt, không thèm đáp lời hắn nữa mà tiến tới nghiêng đầu hôn hắn, chậm rãi ngồi lên đùi của Đàm Tự.

Hoàn.