Cuộc sống của cả hai vẫn cứ như vậy. Sáng cùng nhau đi làm, trưa cùng đi ăn, chiều lại cùng nhau về nhà.
Tống Minh ngồi ở bàn làm việc lật lật dự án mới trong tay. Là quảng cáo cho hãng hàng không lớn, kế hoạch lần này phía ý tưởng là do cậu đảm nhiệm. Việc lên kịch bản bối cảnh quay đều do cậu sắp xếp ổn thỏa rồi mới đưa đến cho Vương Sác xem qua. Không có vấn đề gì sẽ đưa vào tiến hành.
Cậu buông hồ sơ trong tay xuống, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy đi về phía tháng máy. Tống Minh đi tìm nguồn năng lượng đây. Cậu tiến đến phòng làm việc của Vương Sác, gật đầu chào thư kí Lâm rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Căn phòng im lặng đến mức chỉ nghe tiếng thở và tiếng bút di chuyển trên giấy của anh. Cậu không muốn làm phiền anh, nhẹ nhàng tiến đến ngồi bên cạnh.
"Sao lại tìm anh giờ này? "
"Nhớ anh! "
Bị câu nói sát thương trực tiếp, Vương Phó Chủ tịch không còn điềm tĩnh tiếp tục làm việc. Anh kéo cậu đến đặt lên môi một nụ hôn.
"Sau này có nói những câu sát thương lớn như vậy... Phải báo trước cho anh. Nếu không, nếu không anh sẽ không cầm lòng được... Ăn sạch em! "
"Anh là ý gì? Sau này không nói nữa. "
Tiểu Minh bị chọc đến xù lông phản kháng. Hai người tính đến bây giờ đã quen nhau gần nữa năm, về phần ôm ấp hôn nhau, cả hai chưa từng làm gì quá phận.
Vương Sác chính là kiểu người tôn trọng ý kiến người thương. Tống Minh chỉ cần nói không thích hoặc không được anh sẽ lập tức không như vậy nữa.
(楊玉:nói đến đoạn này cứ như nói về nguoiyeu cũ:v)
"Tống Minh! "
"Sao? "
"Tống Minh! "
"Có chuyện gì? "
"Tống Minh Tống Minh... "
"Anh còn gọi lần nữa thì tối nay ra ngoài ngủ đi. "
"Anh không gọi nữa không gọi nữa... "
Tống Minh cứ giữa nguyên tư thế ngồi trên đùi anh để mặc anh ôm ấp. Không biết từ lúc nào cậu đã nghiện mùi hương trên người anh đến không dứt ra được. Nếu trong công ty ai tinh ý sẽ phát hiện ra một bí mật chính là, trên người cậu ngập mùi cơ thể anh.
Chuyện hai người quen nhau căn bản chưa ai biết. Cả mẹ Vương Sác cũng không biết, anh từ lâu đã không còn có thể thẳng thắng nói chuyện cùng mẹ như trước, chuyện công ty anh đều tự mình giải quyết với cương vị Phó Chủ tịch. Chủ tịch Tập đoàn An Vương hiện tại chính là Vương phu nhân - mẹ Vương Sác.
Chuyện gia đình anh có phần rắc rối hơn nhà cậu. Nhưng suy cho cùng về mặt tình cảm cậu vẫn túng thiếu hơn anh, vì thế nên Vương Sác chưa bao giờ để Bảo bối của anh thiệt thòi.
Vương Sác xiết chặt tay đem Tống Minh ôm chặt, tham lam hít mùi hương trên ngừoi cậu.
"Bảo bối, em nói xem làm thế nào để các nhân viên nữ trong công ty không để ý đến em nữa? "
Tống Minh bị dọa sợ một lần vừa mới tịnh tâm lại liền bị câu hỏi kia dọa thêm lần nữa. Anh thế này là đang ghen sao?
"Anh bị điên à? Cái gì mà để ý em? Chẳng có ai để ý en hết! "
"Có, chỉ là em không biết thôi! Anh phải nghĩ cách để khoong ai dám chạm tới em nữa. "
Định cách ly sao? Có ngon thì đem bảo bối nhà anh vào tủ kính khóa lại đi. Vương Sác chính là tên cuồng vợ.
"Anh nghĩ ra rồi. "
Nói rồi anh ngẫn đầu lên, mắt dán chặt vào cổ cậu cười đắc ý. Ngày sau đó chính là kéo cậu lại cắn. Môi hàm thô bạo gậm ngấm xương quai xanh của cậu, vừa liếm vừa mút tạo ra vết đỏ chói mắt trên cổ. Khi cảm thấy hơi thở của cậu trở nên dồn dập anh mới chịu dừng lại.
"Thế này người khác sẽ biết em đã có chủ rồi. "
Vương Sác nhìn thành phẩm của mình cười đến hai mắt nhắm chặt.
"Anh... Thế này em còn có thể xuống dưới làm việc sao? Anh có còn là người không? "
"Chẳng phải trước giờ em vẫn mắng anh là chó sao? Anh nói em biết, với em anh chính là một con sói thích ăn bánh ngọt. "
Tống Minh sửa lại cổ áo lườm anh mấy cái rồi bước xuống khỏi người anh. Anh cũng đứng dậy đi sau cậu đến kệ sách nhỏ trong góc phòng. Trên kệ có một chậu Cẩm chướng nhỏ, chậu cây này là chính tay Tống Minh trồng cho Vương Sác.
Vương Sác tiến đến vòng tay ôm cậu từ phía sau, đặt cầm mình lên vai cậu.
"Anh thấy dạo này em ăn rất ít. "
"Dạ dày em không tốt nên không muốn ăn. Với lại dạo này em có cảm giác cứ hay quên. "
"Em không phải bệnh rồi đấy chứ? "
"Không đâu. Bệnh... Đúng rồi, lần đầu gặp anh em có giúp anh lấy thuốc. Em có tìm hiểu qua, thuốc đó là thuốc trợ tim.. "
"Em nếu đã hay quên sao không quên chuyện này đi chứ. "
Vương Sác cười khổ nói tiếp.
"Anh đúng là có bị tim, lúc nhỏ đã tiến hành trị liệu. Bác sĩ nói tình trạng của anh khi lớn lên sẽ không xảy ra trường hợp tái phát nữa, liên tục dùng thuốc 3 năm sẽ khỏi. Nhưng không biết tại sao nữa năm trước bệnh tình lại tái phát, tái phát đúng vào lúc công ty trên đà phát triển khiến bản thân anh cũng không cảm thấy cơ thể có biến động. "
"Hôm đó anh ra siêu thị của chú Lý mua chút nước, không ngờ bệnh tình lại tái phát ngay thời điểm ấy. Cũng may do thói quen từ nhỏ nên thuốc luôn được anh để bên người, may mắn hơn nữa chính là có em. Nếu lúc đó em không xuất hiện, anh dám khẳng định với em An Vương ngay ngày hôm sau có thể sụp đổ. "
Vương Sác nhìn Tống Minh hai mắt nhắm chặt lắng nghe anh, trong lòng liền không muốn kể những chuyện không với này với cậu nữa.
"Em không cần lo nữa! Bây giờ anh hoàng toàn khỏe mạnh, có thể bảo vệ em rồi! "
"Em biết! "
Tống Minh xoay người ôm chặt lấy anh, lắng nghe từng nhịp tim của anh. Cậu biết Vương Sác là không muốn cậu lo lắng, không muốn cậu phải để ý đến anh từng chút từng chút một. Vương Sác từ lâu đã trở thành một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tống Minh. Sức khỏe anh không tốt, không sao chỉ cần có cậu sẽ không sao nữa.
楊玉:dạo này có vài chuyện riêng khiến tâm trạng Yang không tốt. Văn liền theo tâm trạng mà nhạt nhẽo, mong mọi người thông cảm. Thời gian ra chương cũng không thể đồng đều được đâu, tôi cứ có cảm giác rối bù trong truyện tình cảm nên các nàng đừng có bỏ rơi tôi. Tôi sẽ có gắn ra chương nhanh nhanh cho các cô.