Ông Âu Dương rút cặp mắt kính đặt lên mắt để nhìn cho rõ người mới tới, nhìn thấy là một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang mỉm cười cung kính chào mình thì rất vừa lòng. Ông gật đầu xem như nhận lời chào kia, quay sang hỏi ba Sở:
- Bị thương như thế nào?
- Tổn thương dây chằng do bị đạn xuyên vào. Nó đã trải qua một cuộc phẫu thuật ở thành phố C, nhưng bác sĩ bảo rằng khả năng phục hồi 100% là rất khó. Bác Âu Dương, bác xem xem có giúp được gì cho nó không?
Ông Âu Dương gật gù nhưng không trả lời mà hỏi Tần Tranh:
- Cháu làm nghề gì?
- Cảnh sát ạ.
- Để ta xem vết thương đã rồi mới biết được. Có phim chụp không?
Tần Tranh ngớ người. Hôm nay bị ba vợ kéo đi ra ngoài, bản thân anh còn không biết sắp đi đâu và gặp ai, ví tiền và giấy tờ tùy thân còn không mang theo chứ đừng nói đến hồ sơ bệnh án này nọ.
- Cháu có mang theo đây ạ!
Tần Tranh nhìn ba Sở ung dung mở xấp giấy tờ từ trong ba lô chứa đồ nghề yêu dấu của ông ấy đưa cho ông Âu Dương, trong lúc đó còn không quên liếc anh với vẻ chán nản, ý bảo: Xem đi, không có tôi và con gái tôi thì cậu làm được gì?
Sếp Tần cảm thấy oan uổng khủng khiếp, nhưng uy thế của bố vợ ở nhà quá lớn, vả lại thân phận ở rể như tầm gửi khiến anh không dám bật lại. Lỡ như chọc giận ba Sở, ông ấy lại tìm cớ thuê nhà khác cho anh ở thì xem như đến việc dòm ngó vợ cho đã nghiền anh cũng cũng không còn được làm luôn.
Không khí căng thẳng trôi qua từng giây, đến khi ông Âu Dương nhíu mày buông xấp giấy tờ xuống, Tần Tranh như ngừng hô hấp. Ba Sở cũng không khá là bao, nét mặt thì bình thản như không nhưng nhìn động tác xoa xoa lòng bàn tay dính mồ hôi vào quần cũng đủ biết ông ấy cũng không bình tĩnh mấy.
Mặc dù ngoài miệng Tần Tranh bảo với Sở Nhiên là anh muốn từ bỏ nghề cảnh sát này, nhưng đây chính là nghề nghiệp mà anh mong ước suốt thời niên thiếu, kể cả những lúc thăng trầm nhất trong cuộc sống cũng chưa hề động ý niệm muốn buông ra, việc từ bỏ là bất đắc dĩ. Nếu như cho anh một cơ hội có thể tiếp tục, Tần Tranh không ngại thử một lần.
Ông Âu Dương lại ngoắc Tần Tranh vào phòng bên trong để quan sát tình hình bên ngoài vết thương, lại hỏi han cảm giác của anh mỗi khi cử động mạnh, cuối cùng thở ra nói với ba Sở.
- Ta không chắc lắm, nhưng tình hình thằng bé tốt hơn nhiều so với cháu trước kia. Nếu như nó có thể kiên trì không ngại khổ thì cứ cho nó đến đây. Tạm thời ta cắt cho nó mấy thang thuốc trước, cách hai ngày lại đến đây châm cứu một lần. Qua một tháng lại đi bệnh viện chụp chiếu một lần để đánh giá tình hình.
Ba Sở cùng Tần Tranh thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ sợ không có hy vọng chứ được như thế này thì quá tốt rồi. Năm xưa Sở Trung Tín mang chiếc lưng bị thương trở về quê quán, đến cả việc đi lại còn khó khăn, nhờ mẹ Sở lúc ấy vẫn là một người không thân không thích, chạy ngược chạy xuôi nhờ vả người giới thiệu đến chỗ ông Âu Dương mới có thể hoạt động như người bình thường thế này. Ông Âu Dương Xung là truyền nhân của một gia tộc làm nghề thầy thuốc cổ truyền có tuổi đời mấy trăm năm, thời buổi xưa kia cũng xem như danh y khó cầu. Vì sự khó nhọc ấy của mẹ Sở mà ba Sở cảm động sâu sắc, mấy chục năm vẫn luông yêu thương và trân trọng bà ấy, bất chấp quá khứ đau buồn và cái nhìn đầy định kiến vì tai nạn bà ấy đã trải qua.
Tần Tranh với khuôn mặt bí xị xách túi thuốc theo chân ba Sở bước ra khỏi cổng. Sự cảm động ngập tràn đối với ba vợ lúc nãy của anh đã vơi đi phân nửa, bởi vì lúc ở phòng ngoài anh loáng thoáng nghe ba Sở nói chuyện với ông Âu Dương, cái gì mà “thuốc đắng giã tật” với nam nhi kiên cường gì gì đó. Không cần hỏi cũng biết túi thuốc đang cầm trên tay khó nuốt tới cỡ nào. Ba Sở vừa liếc mắt đã nhìn ra tâm sự của anh, không khỏi nhếch môi tự nhủ:
“Đánh là thương, mắng là yêu. Con trai à, ráng mà tận hưởng tình yêu của bố vợ đi nhé! Bao nhiêu đây có đáng là bao so với quãng thời gian khổ sở lấy nước mắt rửa mặt của con gái rượu của ta cơ chứ?”
Cho nên vào buổi chiều khi Sở Nhiên trở về nhìn thấy Tần tranh bần thần ngồi trước chén thuốc đen sì còn bốc khói, cảm thấy anh như đang chịu khổ hình, cô khó được có lòng tốt quan tâm anh:
- Khó nuốt lắm hả? Hay là... thôi đi.
Tay cô chưa chạm đến chén thuốc đã thấy Tần Tranh chồm tới ôm nó vào lòng.
- Không được!
- Nhưng mà đắng lắm...
Tròng mắt Tần Tranh hơi do dự, anh cúi đầu nói với vẻ đáng thương:
- Đây là tâm ý của bố vợ anh, vả lại anh cũng muốn chân mình mau khỏe.
- Anh uống một bát, em... hôn anh một cái, xem như là an ủi. Thế nào?
Sở Nhiên do dự nhìn ba mẹ đang ở dưới lầu, mỗi người đều đang bận công việc riêng, lại nhìn vẻ mặt nhăn nhó như ăn khổ qua của Tần Tranh liền mềm lòng gật đầu:
- Một cái thôi đấy...
Lời còn chưa dứt đã thấy Tần Tranh bưng bát thuốc tu ừng ực một hơi, không cho cô có cơ hội đổi ý.
- Này, anh từ từ đã. Nóng... ưm...
Câu nói bị chặn lại bởi môi lưỡi nóng rực của anh. Tần Tranh ngồi trên ghế ngẩng đầu ôm lấy khuôn mặt cô không cho chống cự. Lưỡi anh mang theo vị đắng chát luồn vào khoang miệng cô, cướp lấy chút ngọt ngào mềm mại trong đấy. Đã lâu không tiếp xúc thân thể thân mật như vậy, lúc này người Sở Nhiên nhanh chóng trở nên mềm oặt chen vào đứng giữa hai chân anh, tay vòng quanh cổ anh để làm chiếc hôn sâu hơn. Hơi thở Tần Tranh bấn loạn, “em trai” anh vùng dậy khiến thân dưới trở nên chật chội và khó chịu.
Tần Tranh chịu hết xiết dày vò, đứng dậy bế thốc cô đặt lên ván cửa, đôi môi bứt khỏi chiếc miệng nhỏ rồi lướt dần xuống cổ. Sở Nhiên cũng ngẩng đầu thở dốc, cảm nhận môi lưỡi anh cuốn lấy từng tấc trên làn da trần trụi của cô không chút nhu hòa. Cảm giác vừa tê dại râm ran khắp người kết hợp với sự lo lắng ba mẹ có thể lên bất cứ lúc nào khiến Sở Nhiên bị kích thích cực độ, cô cảm thấy như hít thở không thông.
Đột nhiên, cô đẩy mạnhTần Tranh đang trong cơn mê loạn ra rồi chạy vội vào phòng vệ sinh.