Dưới ánh mặt trời ấm áp, trời xanh mây trắng giao hòa. Mặt hồ trong xanh biêng biếc chiếu lấy ảnh hình hai thân thể thanh xuân đang quấn siết lấy nhau.Gió nhẹ thổi, những chùm linh lan trắng tinh khôi ven hồ rũ mình trong vũ điệu nhẹ nhàng và êm ái.
Tiếng gió reo qua tàng lá hòa lẫn với tiếng nức nở đầy đê mê của cô gái. Dưới bàn tay dù có chút vụng về nhưng mềm mại không xương và âm thanh kích tình dồn dập kia, chàng trai có tên A Dương rốt cuộc buông vũ khí đầu hàng...
Choang!
Tiếng cốc rơi vỡ đánh thức Tần Tranh từ trong mộng mị. Hương hoa linh lan tỏa hương ngọt ngào tràn từ ban công vào, quanh quẩn xung quanh khiến anh mụ mị trong chốc lát.
Giấc mơ hoang đường cháy bỏng như tối qua thì đã lâu anh chưa từng có. Sếp Tần nhìn xuống chiếc quần ẩm ướt một khoảng lớn của mình, thấp giọng chửi thề.
Trời chưa sáng hẳn, Tần Tranh tiến về cánh cửa phòng ngủ, loay hoay trong chốc lát rồi mở cửa đi vào. Đừng ai thắc mắc vì sao cửa đã khóa mà anh còn vào được, rất đơn giản: Đây là nhà anh!
Cô gái trên giường vẫn còn say giấc nồng. Anh tiến đến bên giường ngồi xuống, nhìn không chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp chìm trong mộng kia của cô. Cho anh tham lam một chút nữa thôi! Ánh mắt si mê của anh lướt từ bờ môi mọng đỏ đến chiếc mũi cao rồi dừng lại ở hàng mi rợp bóng. Đôi mắt tinh nghịch sôi nổi kia đã hai lần vì anh mà rơi lệ. Anh biết, nhưng đã không thể làm khác hơn được.
Tần Tranh thương tiếc cúi xuống hôn lên mắt cô, thì thào:
- Anh xin lỗi, Tiểu Dã!
Cô gái vẫn ngủ say không hay biết gì. Anh ngồi một lát rồi đứng dậy mở tủ lấy trang phục tắm giặt, xong bước nhanh ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, người nằm trong phòng liền mở mắt ra. Trong ánh mắt sáng rõ lấp lóe kia có tìm cách nào cũng không thấy vẻ mơ màng khi mới tỉnh ngủ. Cô đưa tay đặt lên mắt, lẩm nhẩm một mình.
- Đây mới thật sự là “Lạt mềm buộc chặt” đấy, Tần Tranh! Đến lúc cho anh nếm trải cảm giác bị người khác đem chân tình giẫm đạp dưới chân rồi!
Buổi sáng, Tần Tranh báo với Thường Thanh là anh phải đến hiện trường vụ án để điều tra thêm, dặn anh ta có mặt lúc 9 giờ.
Sở Nhiên kéo vali đi phía sau anh với vẻ vô cảm, thấy anh không vội tiến về thang máy mà ghé qua phòng bảo vệ trò truyện với người bảo vệ lần trước, hình như tên là anh Châu.
- Hôm nay chỉ có anh trực à? Công việc vô vị này mà làm một mình chắc chán lắm ha?
Sếp Tần tựa bên bàn trực, rút bao thuốc lá ra mời. Anh Châu đưa hai tay nhận lấy, rút ra một điếu rồi bật lửa, rít một hơi dài đầy sảng khoái.
- Đâu có, đâu có. Ca trực nào của chúng tôi cũng có ba người. Đông Chí và Từ Bá Khiêm đã đi tuần xung quanh và trong chung cư rồi. Từ lúc xảy ra vụ rơi lầu ở đối diện, cấp trên yêu cầu tăng gấp đôi hiệu suất làm việc. Chúng tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể thay phiên nhau trực ở sảnh cùng kết hợp đi tuần mỗi giờ một lần.
- Từ Bá Khiêm là anh chàng trẻ trẻ tôi nhìn thấy lần trước hả?
- Đúng rồi, là anh ta. Hai hôm nay anh ta làm việc tích cực hơn mấy hôm trước rất nhiều. Ai da, người trẻ tuổi mà, dạo trước lười biếng cứ vào ca là xin đi vệ sinh suốt.
Nói xong anh ta ghé đầu sát vào hỏi nhỏ.
- Các sếp vẫn chưa bắt được hung thủ hả? Một xác hai mạng, thật sự là rất kinh khủng. Hai bữa nay đi ngang chỗ đó cũng khiến tôi lạnh sống lưng. Cô ấy còn là idol của Từ Bá Khiêm đó, dạo trước cậu ta suốt ngày xem phim cô ấy đóng.
Tần Tranh đang lơ đãng nhìn xung quanh, nghe thấy thế thì khựng lại một lúc. Ánh mắt anh lướt qua chiếc bàn làm việc trong góc, chiếc bảng tên và một vật đang bày trên bàn khiến anh chú ý nhìn lâu chút.
Thang máy tới, Tần Tranh bước tới kéo vali giúp Sở Nhiên, cô ngần ngại một lúc rồi đưa cho anh cầm lấy, thốt lên hai tiếng “Cảm ơn!” rất bình thản. Từ sáng sớm đến giờ, đây là câu nói đầu tiên cô ban phát cho anh.
Bước vào nhà, Sở Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dọn sạch tủ lạnh và những thứ đồ dễ hỏng, dự định mang xuống phòng trực nhờ giải quyết giúp.
- Em định chừng nào sẽ đi?
- Trưa nay, tôi mua vé xe lửa rồi. Đến tạm biệt Hàn Lâm xong thì vừa lúc đi.
Tần Tranh nhìn thái độ dửng dưng của cô, đột nhiên chẳng biết nói gì hơn, lặng lẽ kéo vali vào thang máy.
Sở Nhiên dựa lưng vào bức tường trong thang máy im lặng nhìn anh từ phía sau, ánh mắt liếc đến đôi giày anh đang mang thì ngừng lại một chút, cảm giác như có cái gì vừa xẹt qua trong não bộ. Thang máy đến tầng trệt, cô gom đống đồ đến gửi cho anh Châu, bảo là có việc nhà phải về quê một thời gian, tiện thể nhờ anh ta lưu ý đến căn hộ của mình.
Anh Châu nhận túi đồ, vui vẻ đồng ý giúp cô.
Sở Nhiên từ trong phòng bảo vệ bước ra cửa, đứng nhìn sau lưng Tần Tranh, thấy anh bước ra khỏi bậc thềm cạnh cửa, khéo léo tránh không cho vũng nước đọng bên vỉa hè bắn lên đôi giày thể thao mới toanh của mình.
Giày?
Phải rồi! Là giày.
Cô vội vã bước tới, muốn nói với anh về phát hiện mới của mình. Vừa cất giọng gọi hai tiếng “Tần Tranh!”, chưa kịp nói thêm một chữ đã thấy anh đột nhiên ngẩng cao đầu nhìn toàn nhà đối diện rồi quay người ôm lấy đầu cô thụp xuống.
Âm thanh xé gió vang lên, có cái gì đó sượt qua sát bên tai cô. Những mảnh gạch vụn trên tường phía sau hai người rơi xuống lả tả, khoét trên tường thành hai cái động sâu hoắm.
Tần Tranh ôm lấy cô, xoay người lăn nhanh vào bên cạnh cửa, lấy điện thoại ra gọi.
- Thanh, cậu đang ở đâu?
Đầu dây bên kia ồn ào với tiếng còi xe inh ỏi, tiếng Thường Thanh truyền tới đứt quãng:
- Em đang ở phố Tây, năm phút nữa mới tới. Anh Thận và anh Khải đi đường khác chắc đã tới hiện trường rồi.
Có tiếng còi xe dồn dập, Thường Thanh chửi đổng rồi xin cúp máy.
Ánh mắt Tần Tranh nhìn về tầng thượng của chung cư đối diện. Không còn kịp rồi, hắn có lẽ đã thu dọn rời đi từ lâu.
Khi nãy sếp Tần vừa nghe Sở Nhiên gọi, quay đầu đã nhìn thấy một điểm ánh đỏ nhấp nháy trên thái dương của cô. Anh không kịp suy nghĩ mà đẩy cô sang một bên, may mắn giữ lại cho cô cái mạng nhỏ.
Sở Nhiên che ngực ngồi ngơ ngác nhìn vết đạn sâu hoắm trên tường, thấy sếp Tần dùng giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa mà nói với cô.
- Tiếc cho em, bây giờ có muốn cũng không đi được nữa rồi!