Đứng trước cô gái gầy yếu đang dùng thái độ nài nỉ với mình, Tiểu Dã thấy là lạ nhưng lại hoàn toàn không có sức chống cự, cô nhanh chóng dẫn Tiếu Nhiên ra ngoài.
Đến trước cửa nhà thì Tiểu Dã mới biết nguyên nhân vì đâu Tiếu Nhiên cứ cuốn lấy muốn cô đi cùng.
Đi hết khoảng sân nhỏ đến khu vực nhà kính, họ bị hai người đàn ông chặn lại.
Hóa ra vì tình trạng sức khỏe và vụ việc lùm xùm lần trước, Quý Mộc đã sắp xếp người trông giữ Tiếu Nhiên để tránh cô ấy dính vào rắc rối nguy hiểm. Tiếu Nhiên nhìn Tiểu Dã cười khổ, với thái độ này thì chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên cô ấy bị chặn lại.
Tiểu Dã nhìn vẻ mong chờ trong mắt cô ấy, cảm thấy không thể dập tắt hy vọng của cô gái nhỏ, thế là quay đầu hỏi gã đàn ông mặt không cảm xúc đang chặn ngang đường hai người bọn họ:
- Có thể cho chúng tôi ra ngoài một lát không? Tôi thấy ngột ngạt, cần ra ngoài hít thở.
Thấy gã kéo căng khuôn mặt lắc đầu, Tiếu Nhiên thất vọng cắn môi, mắt tối xuống. Tiểu Dã đành xuất ra một đòn đánh cuối cùng, lòng thầm mong nó có tác dụng.
- Tôi... còn phải đi gặp Anh Dương, có việc muốn bàn với anh ấy.
Hai gã đàn ông lúc này mới tỏ vẻ bối rối đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng thừa hiểu người phụ nữ đang đứng trước mặt là gì của Anh Dương, mà nhắc đến con người khó lường đó, bọn họ chắc chắn là không dám đụng vào. Hơn nữa, Cậu Nhỏ lúc nào cũng coi lời của Anh Dương như là thánh chỉ, đến mức độ sai đâu là đánh đó.
Nếu như lúc này đắc tội với người phụ nữ này thì cũng tương đương chống đối Anh Dương, khổ sở sau này không cần nghĩ cũng biết được.
Hai người im lặng trao đổi ánh mắt, cuối cùng như ăn ý cùng nhau lùi qua một bên.
Tim Tiểu Dã đập thình thịch vì hồi hộp, vội vàng nắm lấy tay của Tiếu Nhiên đi nhanh chóng khỏi chỗ đó vì sợ hai gã kia đổi ý.
Bọn họ cũng không đi xa, loanh quanh một hồi lại đi tới chân núi.
Ở một khu vực heo hút trên sườn dốc cao cạnh bìa rừng, cách căn nhà tranh của kẻ đáng ghét có tên Thái Dương kia không xa, có một nấm mồ đất mới được dựng lên, không bia, đồng nghĩa với không tên không tuổi.
Đó chính là nấm mồ sơ sài của cô gái có biệt danh Phòng Cuối kia.
Sở dĩ Tiếu Nhiên biết việc này là do Quý Mộc trong lúc kề cận chăm sóc cô đang đờ đẫn trên giường lại tìm hết chuyện này chuyện nọ kể lể nhằm lôi kéo sự chú ý của cô, rốt cuộc thì ngày hôm qua cậu ta cũng nhắc đến chuyện này.
Chuyện cô gái quật cường kia đột nhiên tự kết liễu cuộc đời của mình khiến Quý Thành Chí hết sức điên tiết, cảm thấy cô ấy dùng tính mạng của mình để cười cợt quyền uy của ông ta.
Ban đầu Quý Thành Chí định sai thuộc hạ kéo di thể cô gái ra bãi tha ma làm mồi cho thú hoang, nhưng lúc ấy A Dương lại đứng ra nói đỡ, xin ông ta ban cho mình một ân huệ. Anh ta không nói nhiều, chỉ đưa ra nguyện vọng muốn cô ấy được chôn cất, dù sơ sài cũng được.
Quý Thành Chí ban đầu không chịu, nhưng sau đó không hiểu vì lý do gì lại đồng ý, ra lệnh cho anh ta mang đi nhanh cho khuất mắt. Vì vậy nên chốn heo hút này có một ngôi mộ đất mọc lên lẻ loi.
Vốn dĩ con người chết đi được chôn cất là đương nhiên, nhưng đặt vào hoàn cảnh cô gái này thì đó lại là một ân huệ. Càng buồn cười hơn nữa, ân huệ ấy lại được ban xuống từ tên đầu sỏ nhấn chìm cuộc đời cô ấy trong bùn nhơ.
Tay run run đặt một bó hoa dại vừa hái được lên gò đất đỏ, Tiếu Nhiên không nhìn Tiểu Dã, cất giọng thì thầm:
- Cô ấy chết đi... là tốt hay xấu? Dù đau khổ mà còn hít thở, còn hy vọng vẫn tốt hơn nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, chị nói có đúng không, Tiểu Dã?
Tiểu Dã nhìn lớp đất ẩm ướt dưới chân, một đàn kiến đang kiên trì chuyển những chuyến hàng dự trữ, đôi khi mang vác thứ to gấp hai, gấp ba cơ thể chúng.
Kiến có mệt không? Hẳn là có. Nhưng đó lại là cuộc sống mà chúng lựa chọn. Không ở trong hoàn cảnh của người khác thì không bao giờ có thể hiểu được lựa chọn của bọn họ.
- Sao em không nghĩ cái chết đối với cô ấy lại là một sự giải thoát?
Tiếu Nhiên cắn môi, hai mắt đỏ hoe, chần chừ một lúc lâu thì cất giọng khàn đặc:
- Em còn có một người chị gái, chị ấy hơn em tám tuổi. Bố mẹ em ly hôn từ khi em mới sáu tuổi, em sống cùng mẹ, chị ấy thì ở với bố. Chị ấy... rất yêu em.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt gầy yếu, Tiếu Nhiên tiến đến bên sườn dốc, cách một khoảng xa rồi ngồi sụp xuống khóc nấc lên.
Trời như sắp đổ mưa, tiếng gió ầm ào như che mất tiếng gào khóc của cô gái nhỏ. Cô khóc như muốn trút hết nỗi lòng tích tụ bao lâu nay.
Tiểu Dã nhìn bả vai run run của Tiếu Nhiên, trong miệng cô bỗng nhiên đắng chát không nói thành lời. Cô chờ một lúc lâu mới cất giọng gọi cô ấy trở về.
Đúng lúc Tiếu Nhiên loạng choạng đứng dậy, khoảng đất cô ấy đang đứng bỗng dưng rung lắc dữ dội, cây cỏ ven bờ từ từ trôi tuột xuống chân dốc kéo theo cả cô ấy.
Tiểu Dã hoảng hốt vội vàng nhào tới, may mắn túm được cánh tay của Tiếu Nhiên.
Tựa cánh tay trên một tảng đá cứng rắn, tay còn lại nắm lấy phần rễ chìa ra của cây cổ thụ bên cạnh, Tiểu Dã cắn răng không dám nới tay.
- Chị, chị đừng... kéo nữa, thả em xuống đi.
Da thịt trần trụi bị góc sắc của thảng đá mài sâu tứa máu, sức nặng cả người Tiếu Nhiên mài mòn từng chút sức lực của hai người, Tiểu Dã cắn chặt răng vẫn không buông ra.
- Con bé ngốc nghếch này, không được buông!
Cô gấp đến phát khóc, cánh tay dần dần ướt đẫm chất lỏng màu đỏ ghê người, nhịn không được cầu xin thần linh.
Tại thời điểm Tiểu Dã cảm thấy sức cùng lực kiệt thì một bàn tay cứng rắn chồm tới túm lấy tay Tiếu Nhiên. Giọng nói lành lạnh vang lên: