Quý Mộc thở hào hển vì tức giận. Còn người con gái ở góc phòng ngẩng mặt lên muốn nhìn về hướng người vừa phát ra câu nói vô tình kia.
Cô lắc đầu với vẻ không muốn tin, nhưng giọng nói quen thuộc kia vẫn rủ rỉ hàng đêm bên tai cô, làm sao nhận nhầm được.
Hóa ra là như vậy. Sự che chở ôn nhu từ phút đầu gặp gỡ, cùng nhau vượt qua những ngày gian khổ cho đến câu nói yêu cô đều chỉ là màn kịch che mắt người khác và khiến cô yêu anh ta mù quáng.
Nghe câu nói ban nãy của Quý Mộc, Tiểu Dã nhớ đến mình từng than phiền với A Dương là gần đây mình đang bị Tiếu Nhiên cuốn lấy vì buồn tẻ. Bởi vì Quý Mộc mấy ngày liền đóng cửa nói muốn làm một món quà tặng bố mình trong chuyến đi này.
Với trí thông minh của anh ta, hẳn đó là một dữ liệu quan trọng để đoán ra việc này. Là vô tình... hay anh ta cố ý lợi dụng cả cô?
Nước mắt nhòe ướt băng vải, bả vai cô gái run lên nghẹn ngào. Niềm tin và cả tín nhiệm vụn vỡ trong phút chốc, Tiểu Dã cảm thấy tim mình nghẹn lại.
- Quý Mộc, anh đang làm gì thế? Khuya rồi sao không ngủ?
Cửa phòng bị mở ra, Tiếu Nhiên mặc chiếc váy ngủ màu trắng với khuôn mặt ngái ngủ bước ra ôm lấy cổ Quý Mộc. Cậu ta khựng lại kéo cô ngồi lên đùi rồi vỗ nhẹ lên tay cô dỗ dành.
- Đang nói chuyện với anh Anh Dương. Ngoan, em đi ngủ tiếp đi.
Tiếu Nhiên lắc đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, nhỏ giọng nỉ non:
- Nói chuyện thì cần gì trói chị Tiểu Dã lại như thế? Quý Mộc, để chị ấy đi ra ngoài đi.
Câu cuối cùng cô ấy nói rất khẽ, nhưng bằng chất giọng lạnh lẽo lạ thường.
Đó không phải là một lời cầu xin, bởi vì khẩu súng trên bàn đã nằm trong tay cô ấy, lúc này nòng súng đang ghí sát lưng trái của Quý Mộc.
Quý Mộc có vẻ cũng không bất ngờ, chỉ cười khổ hỏi cô.
- Gần đây em một mực đòi anh dạy bắn súng là vì giờ phút này, phải không?
Ánh mắt Tiếu Nhiên không còn vẻ ngơ ngác ban nãy nữa, mà lúc này đã tràn ngập oán hận.
- Anh đã biết vì sao chưa?
- Vì chị gái của em, vì cô gái bị bố anh đọa đày ở căn phòng đó cũng là chủ nhân của bức tranh em say mê kia. Đúng chứ?
Bàn tay cầm súng của Tiếu Nhiên run lên, cô chớp mắt ngăn dòng nước mắt trào ra, quát khẽ:
- Câm miệng! Các người không có tư cách nhắc đến chị ấy.
- Có lẽ xa cách bao nhiêu năm em không nhìn rõ được khuôn mặt chị gái em lúc trưởng thành. Em biết không Tiếu Nhiên, khi em cười khuôn mặt em có bảy phần giống như cô ấy. Bố anh cũng nhận ra, ông ấy từng nhiều lần cảnh cáo anh tránh xa em ra. Nhưng anh ngốc nghếch, anh yêu em mất hết lý trí nên đã dùng mọi cách để đảm bảo với ông ấy. Anh muốn cưới em, Tiếu Nhiên, anh muốn sống cả đời với em. Một cái mạng của Cao Sơn vẫn chưa đủ cho em nguôi ngoai chút nào sao?
Đôi môi Tiếu Nhiên run rẩy, cô siết chặt bàn tay cầm súng, nở một nụ cười như mếu:
- Chưa đủ. Đầu sỏ hại chị tôi không phải là ông ta. Nhưng không sao, tôi nghe nói bố anh chết rồi, bị bắn thành một cái sàng, chết giữa rừng. Anh nói xem, có phải báo ứng đến muộn quá không?
Quý Mộc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đang kề sát tai mình, trong mắt tràn ngập đau thương.
Cánh môi đỏ mọng giờ phút này không còn thốt lên những lời nũng nịu ngọt ngào, say mê nữa. Từ chỗ ấy chỉ thốt lên toàn những lời cay độc. Cô ấy thật sự muốn chấm dứt triệt để đoạn tình cảm oan trái này của họ.
- Tiếu Nhiên, trả lời anh một câu thôi. Em có giây phút nào... từng thật lòng với anh không?
Tiếu Nhiên ngẩn ra rồi cụp mắt xuống, trái tim Quý Mộc như ngừng đập. Thế nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn anh, tất cả chỉ còn lại sự lạnh lùng.
- Chưa từng! Thả cô ấy ra!
Từ lúc vào đến giờ A Dương vẫn không hề di chuyển, vẫn đứng im ngay vị trí ấy.
Anh nhìn thấy tên thủ hạ cầm dao cắt dây trói cho Tiểu Dã, cô gái vội dùng hai tay mở bịt mắt rồi nhìn về Tiếu Nhiên nài nỉ.
- Đi với chị, Nhiên, đi với chị! Chị sẽ đưa em về nhà!
Nước mắt Tiếu Nhiên rơi xuống bả vai Quý Mộc, cô cắn môi lắc đầu:
- Không cần thiết nữa. Tiểu Dã, cảm ơn chị vì đã mạo hiểm tới nơi này vì chị gái của em. Là bọn em nợ chị, cho em gửi lời xin lỗi đến anh rể của em. Cảm ơn anh ấy vì tất cả. Đi mau đi, Tiểu Dã!
Nhìn vẻ quyết tâm trong mắt cô gái nhỏ, biết chẳng thể nào xoay chuyển cục diện bế tắc này. Chỉ hy vọng vào sự thâm tình của Quý Mộc sẽ bảo vệ được cô ấy. Tiểu Dã nhìn cô gái bé nhỏ đang gượng cười nhìn mình một lần nữa rồi quả quyết xoay người ra ngoài.
Lúc đi ngang qua người đứng trước cửa, A Dương vội vàng kéo tay cô lại nói nhỏ:
- Em chạy càng xa, càng nhanh càng tốt. Ra đến bìa rừng sẽ có người đón em. Tiểu Dã, xin lỗi em. Nếu như có cơ hội, anh sẽ...
- Không cần, tôi không muốn nghe!
Cô giằng cánh tay ra khỏi tay anh, bước đi không hề quay đầu lại.
Trong phòng chỉ còn lại ba người và tên thủ hạ đang luống cuống chẳng biết làm sao. Giọng Quý Mộc vang lên nhạo báng.
- Anh hy sinh nhiều như vậy vì cô ta, chấp nhận ở lại chịu chết một mình để cô ta có cơ hội được rời đi cũng vô dụng. Cô ta có biết ơn anh chút xíu nào đâu? Nãy giờ sao anh cứ đứng chỗ đó mà không tiến tới, chắc là phát hiện ra điều gì rồi phải không?
A Dương cười cợt nhìn Quý Mộc. Vừa giẫm vào chốt cửa thì anh đã biết mình lọt vào tròng giăng sẵn rồi. Sợi dây đang đạp dưới chân có lẽ là chốt mở thuốc nổ hay trò tàn nhẫn nào đó của Quý Mộc, anh không dám làm bừa khi Tiểu Dã vẫn còn ở đây.
- Gỡ nó đi, Quý Mộc! Không thì tôi bắn đấy!
Tiếu Nhiên bất mãn dí súng chặt hơn vào người cậu ta.
A Dương còn đang định lên tiếng ổn định cô ấy thì một tiếng súng đã vang lên, Tiếu Nhiên quỵ xuống. Tiếp theo đó một tiếng súng khác cũng nổ ra, A Dương chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm rồi đổ ập mình trên bậc cửa.
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Quý Mộc gào thét hốt hoảng, có tiếng trực thăng quần vũ kèm theo tiếng chân người rầm rộ chạy xung quanh.
Dường như căn nhà gỗ bốc cháy rừng rực, dường như anh được kéo ra khỏi chỗ đang nằm rồi đưa đến một chỗ nào đó.
Chút lý trí còn sót lại thôi thúc anh cử động bàn tay dò dẫm, miệng không ngừng gọi lộn xộn “Mèo... Con! Tiểu Dã! Sở Nhiên!“.
Không lâu sau, một bàn tay nhỏ lành lạnh nắm lấy tay anh, A Dương như người chết đuối vớ được chiếc phao trôi, bàn tay đẫm máu của anh siết chặt lấy nó.
Ý thức dần dần tan rã, anh để bản thân mình triệt để chìm vào bóng tối.