Nụ cười trên khuôn mặt Hinh Hinh trở nên méo xệch, trong đôi mắt tròn xoe nhưng trống rỗng ấy nhanh chóng dậy lên một tầng hơi nước bao phủ.
- Cháu định tỏ ra vô tri để tôi thả lỏng cảnh giác mà tìm cơ hội chạy trốn chứ gì? Ngốc thế! Cháu muốn làm như thế thì càng phải bình tĩnh hơn nữa. Cháu giống hệt một người tôi quen, hễ căng thẳng và lo sợ là cô ấy lại liếng thoắng không ngừng nghỉ, muốn ngó lơ cũng thật khó.
- Chú Tần đã bảo, đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng mua kem cho cháu vì đồ lạnh không tốt cho bệnh của cháu, nên cháu biết chú không phải là bạn của chú ấy. Cháu... hức... nhìn thấy chú có súng. Cháu sợ nếu như không ngoan ngoãn đi theo chú... hay làm ầm lên thì ba cháu sẽ vì cứu cháu mà mất mạng. Cháu... hức... yêu ba cháu... nhất trên đời.
Lời nói của cô bé khiến đáy lòng Quý Mộc xiết chặt lại đau đớn. Nếu như đứa trẻ ấy còn tồn tại, nó sẽ yêu hắn như con bé yêu ba của nó chứ? Vì cớ gì người phải chịu đựng khổ đau mất mát liên tục cứ phải là hắn?
- Ba cháu... hức... cũng yêu cháu nhất. Khi cháu bị sốt giữa đêm, ba... sẽ cõng cháu chạy một quãng đường dài để đón xe vào thị trấn. Lần đầu tiên... khi cháu phát hiện mắt mình không nhìn thấy nữa... cháu sợ lắm, cháu khóc ầm ĩ lên. Ba ôm cháu vào lòng... bảo rằng sẽ không sao. Ba ôm thật chặt... thật chặt, cháu muốn giãy ra mà không được... bởi vì ba không muốn cháu biết ba đã khóc. Thế nên từ đó, mỗi lần mắt... không nhìn thấy... là cháu lại giả vờ mình không biết, giả vờ là do đèn không bật. Hức... Lâu dần đến cháu cũng tin rằng đó là sự thật. Cháu muốn nhìn thấy ba mẹ, cháu muốn... được ngắm hoa ngắm bướm, cháu không muốn biến... thành kẻ mù lòa, nhưng cháu cũng không thể làm ba mẹ đau lòng vì cháu. Chú, cháu xin chú...
Nhận thấy sự từ chối trong im lặng của Quý Mộc, cô bé co người lại trên chiếc giường nhỏ, cũng không cần quan tâm lấy lòng hắn nữa, chỉ biết gào khóc cho thỏa lòng.
Quý Mộc đóng cánh cửa bằng sắt dày lại ngăn tiếng khóc như móc tim móc phổi kia, ngăn không cho lòng mình xuất hiện bất kỳ cảm xúc mềm yếu nào hết.
Đối diện với cô bé con ngây thơ vô hại này, Quý Mộc cảm thấy rất tò mò lại mâu thuẫn.
Từ khi bị vạch trần thân phận vào mấy ngày trước, lại phát hiện bên cạnh Sở Nhiên có thêm sự xuất hiện của một người đàn ông và một bé gái, Quý Mộc đã tìm cho mình một công cụ trả thù hữu hiệu hơn.
Tìm về quê quán của Sở Nhiên, hắn thăm dò được là cô ấy đã kết hôn vào sáu năm trước, lấy một người chồng là giáo viên trung học, bọn họ có một cô con gái. Hàng xóm xì xào rằng cô ấy thành hôn gấp là do bác sĩ bảo cưới.
Nguyên do là sáu năm trước, cũng chính là tám tháng sau khi biến cố ở khu căn cứ xảy ra, sau một thời gian dài con gái đi học xa trở về, nhà cô ấy xuất hiện tiếng khóc của trẻ con.
Tiếp theo sau đó là chuỗi ngày cả nhà chạy đôn chạy đáo ra vào bệnh viện. Hàng xóm chép miệng, đó là một đứa trẻ quý giá, lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn nhưng thi thoảng lại hay bệnh vặt, bố mẹ đi làm cung cấp tiền trị liệu, bé gái chủ yếu sống với ông bà ngoại.
Quý Mộc suy đi tính lại, quyết định bằng mọi cách tìm được hồ sơ giấy khai sinh của con bé, kết quả thật sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Không biết bằng một cách nào đó, bọn họ đã làm cho cô bé ấy một tờ khai sinh nhỏ hơn gần một tuổi so với tuổi thật. Tức là năm nay Trần Hinh Hinh thật ra đã sáu tuổi chứ không phải là năm tuổi như trên giấy tờ.
Sở Nhiên muốn che giấu điều gì, rốt cuộc con bé là con của ai? Có một khả năng vô cùng lớn là con bé ấy chính là giọt máu rơi của Tần Tranh.
Thật là tốt. Hắn cũng phải cho anh ta nếm thử tư vị bất lực nhìn người thân yêu ruột thịt lần lượt ra đi, cho anh ta biết được cảm giác ngày ngày tồn tại trên thế gian này chỉ như một sự trừng phạt.
- Quý khách, xin lỗi nhưng đây là phòng nghỉ riêng, anh không được xông vào. Nếu như anh cứ quấy rối thế này, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!
Tiếng ồn ào bên ngoài cửa rốt cuộc cũng quấy nhiễu đến người trong phòng.
Tần Tranh xoa tay lên trán cố làm dịu cơn đau đầu như búa bổ, cảm giác cả thân người không còn sức lực, chỉ phải nỗ lực nhận biết mình đang ở đâu.
Mất một lúc lâu anh mới nhận ra mình đang ở trong căn phòng nghỉ trên cùng của bar M.R, lúc này dường như trời còn chưa sáng.
Chống bàn tay trên sàn gỗ lạnh băng định ngồi dậy, bàn tay anh chạm vào một dòng chất lỏng đặc sệt dinh dính. Nương theo ánh sáng tù mù từ ngọn đèn bàn nhỏ đặt trên tủ đầu giường, Tần Tranh nhìn thấy bàn tay mình đỏ quạch.
Trong không khí truyền đến mùi máu tương tanh nồng, Tần Tranh vội vã nhổm dậy bật đèn.
Ánh đèn lóa mắt chiếu rõ khung cảnh căn phòng, rùng rợn như trong một bộ phim kinh dị.
Trên nệm giường trắng muốt, một cô gái nằm sõng soài trên đó, toàn thân lõa lồ chen đầy vết thương lớn nhỏ. Có vết dây trói chân tay bầm tím, có vết roi quất trên khắp thân thể để lại những vệt đỏ ghê người.
Cô gái trợn trừng hai mắt với vẻ kinh hoàng, phần đầu nghiêng ra khỏi giường chính là khởi nguồn của dòng chất lỏng anh dính vào khi nãy.
Màn của sổ trên giường đầy những vết đỏ bắn tung tóe. Cô ấy bị người ta dùng vật nhọn cắt đứt động mạch chủ mà mất mạng.
Cửa phòng rung động ầm ầm rồi bật mở, Lâm Mặc và một số vệ sĩ đang lôi kéo hai người đàn ông cũng nhìn vào trong phòng. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt cũng không tránh khỏi kinh ngạc, cứ đứng như trời trồng.
- Ân Ân, em làm sao thế? Trả lời anh đi, Ân Ân!
Nhìn người đàn ông vừa hét lên đau đớn vừa xông về phí mình, Tần Tranh thở một cách khó nhọc, cảm thấy như có một bức tường kiên cố vừa sụp đổ trong anh.