Hứa Trích Tinh nơm nớp lo sợ thiếp đi trong lòng idol.
Cảm nhận được tiếng thở đều đều say giấc của cô, Sầm Phong mới mở bừng mắt trong bóng tối, không tiếng động cười một chút, cúi đầu hôn hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói câu “Bảo bối ngủ ngon”.
Hai người ngủ đến tận buổi chiều ngày hôm sau.
Ngoài phòng truyền đến tiếng xe đạp leng keng leng keng nghiền qua đá sỏi, thỉnh thoảng lúc yên tĩnh còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào rặng đá ngầm.
Hứa Trích Tinh tóc tai rối bù kéo rèm ra, ánh mặt trời rọi vào phòng, cô híp mắt duỗi cái eo lười nhác, lại vui vẻ mà nhào về phía giường: “Anh ơi, hôm nay thời tiết đẹp lắm ạ! Chúng mình đi mua sắm đi!”
Căn nhà này tuy rằng chỉ cần xách túi vào là sống được, nhưng tóm lại vẫn thiếu một ít đồ dùng sinh hoạt, tủ lạnh cũng trống không, cần phải bổ sung nguyên liệu nấu ăn.
Hứa Trích Tinh rửa mặt xong, thay bộ quần áo, đầu tiên sắp xếp hết những phần hành lý còn chưa dọn xong hôm qua với idol, sau đó liền cầm di động note lại những đồ cần mua tí nữa.
Ăn ngoài hai ba ngày thì cũng ok, nhưng ngày nào cũng ăn thì phỏng chừng chịu không nổi, vẫn nên tự mình nấu cơm. Dụng cụ nấu bếp đều đầy đủ, chỉ thiếu gia vị và nguyên liệu nấu ăn, Sầm Phong vừa đọc phía trước, Hứa Trích Tinh vừa note lại đằng sau.
“Bên này có thể mua được cẩu kỷ không nhỉ? Nấu canh phải dùng.”
“Phải mua nhiều trái cây một chút, còn có thể làm kem trái cây!”
“A, vậy phải mua cả khuôn kem nữa.”
“Trời hơi nắng đấy, phải mua cả dù che nắng nữa, phòng tia tử ngoại.”
“Tối hôm qua hình như anh nghe thấy có muỗi, nhang điện chống muỗi nhớ thêm vào!”
“Đồ ăn vặt thì để mình đi rồi chọn sau.”
(Cẩu kỷ: Kỷ tử hay còn gọi là câu kỷ tử là thảo dược quý giá mà thiên nhiên ban tặng. Nó có công dụng chống lão hóa, đẹp da, bổ mắt, sáng mắt, tăng cường sinh lý.)
Chờ lúc xác định xong tất cả mọi thứ, bản ghi nhớ đã dài thật dài. Nghĩ tới lát nữa sẽ bổ sung hoàn chỉnh cho căn nhà này, Hứa Trích Tinh đột nhiên có cảm giác kỳ diệu như đang bố trí phòng tân hôn với idol.
Âm thầm ngượng ngùng.
Hai người dùng bữa đã rồi mới đi mua.
Trấn nhỏ ở ven biển, tổng thể phong thái cũng tươi mát hơn bình thường, phần lớn đều là những căn nhà sơn trắng ngói xanh. Cách vách nhà họ có một ông lão tóc vàng mắt xanh, đang làm cỏ trong vườn hoa trước cửa, thấy hai người đi tới, còn mỉm cười vẫy vẫy tay với họ.
Sống ở xứ người, cũng không phải lo paparazzi chụp lén và người qua đường vây xem, hai người nắm tay đi trên phố dưới ánh mặt trời rạng rỡ, tâm tình vui sướng chưa từng thấy.
Tiếng Anh của Hứa Trích Tinh lưu loát, Sầm Phong kém hơn cô một chút, nhưng giao tiếp hằng ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề, cơm nước xong còn hỏi ông chủ vị trí siêu thị, biết được siêu thị gần nhất ở cách đây 10km.
“Hai người có thể tới nơi thuê xe ở chỗ ngoặt bên kia nhé.” Ông chủ nhiệt tình giới thiệu bằng tiếng Anh, “Lái xe qua tiện lắm.”
Hai người cảm ơn ông chủ, đi theo chỉ dẫn, trước mặt quả nhiên có một tiệm thuê xe.
Phần lớn đều là xe đạp, trấn nhỏ này hầu như toàn dùng xe đạp thay đi bộ. Cũng có xe thể thao mui trần kiểu cũ, nhìn qua đặc biệt có cảm giác vintage, hơi giống xe của các công tử nhà giàu trong phim chiếu rạp Mỹ thế kỷ XX.
Hứa Trích Tinh còn chưa từng được ngồi loại xe này, có chút hưng phấn sờ đông sờ tây ngắm nhìn, ngước đầu hỏi nhỏ: “Anh ơi, chúng mình lái xe này được không?”
Sầm Phong mỉm cười, nói mấy câu với chủ tiệm thuê xe, đại khái là dò hỏi thời hạn sử dụng và tính năng xe, cuối cùng còn được ông chủ đồng ý mở động cơ kiểm tra xem có hỏng hóc gì không.
Xác định xe không có vấn đề gì, anh liền giao tiền.
Đường tới siêu thị đi dọc theo một con đường ven biển, trời biển giao hoà, ánh nắng vàng kim rẩy đầy mặt biển tĩnh lặng, ánh vàng rực rỡ khắp nơi, liếc mắt nhìn mãi không thấy điểm dừng, Hứa Trích Tinh vịn cửa xe nhìn rất lâu, xoay người vui vẻ nói với anh câu gì đó.
Khi chạy xe gió biển thổi vù vù, Sầm Phong không nghe rõ, hơi giảm tốc độ, quay đầu sang hỏi: “Cái gì?”
Cô cười đến đôi mắt cong cong, đôi tay bưng bên miệng làm thành hình loa, hô lớn giữa gió thổi: “Anh ơi! Chúng mình giống như đưa nhau đi trốn vậy á!”
Sầm Phong nhịn không được cười rộ lên, một bàn tay nắm tay lái, một bàn tay vươn ra xoa đầu cô.
Hứa Trích Tinh cọ cọ vào lòng bàn tay anh, rung đùi đắc ý hát: “Chuyện lãng mạn nhất em có thể nghĩ ra, chính là cùng anh chạy trốn đến chân trời góc biển ~!”
Lúc đến siêu thị, mái tóc dài thả tới vai của Hứa Trích Tinh đã bị thổi tung cả lên, cô không thể không soi kính xe cột một cái đuôi ngựa cao cao. Thật ra cô rất hợp buộc tóc đuôi ngựa, khoe được cần cổ thiên nga xinh đẹp và vành tai tinh xảo, cả người đều có vẻ tươi đẹp mỹ lệ.
Siêu thị không đông lắm, nhưng đồ đạc đều đầy đủ hết, còn có riêng một khu đồ ăn Trung Quốc. Hai người đẩy một cái xe đẩy lớn, Hứa Trích Tinh lấy di động ra click mở bản ghi nhớ, bắt đầu mua từng thứ một.
Đây là lần đầu hai người đi dạo siêu thị với nhau.
Cảm giác hạnh phúc trong đáy lòng Hứa Trích Tinh quả thực muốn tràn ra ngoài, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua. Sầm Phong cũng không ngăn cản, cô muốn mua gì đều để cô mua hết.
Đến người bán hàng đang sắp xếp kệ hàng cũng cho rằng đây là một đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngào, giới thiệu nước hoa với Sầm Phong: “ Vợ anh xinh đẹp y như hoa hồng vậy, anh có thể chọn mùi hoa hồng này ”
Hứa Trích Tinh nghe thấy cô ấy nói “wife”, đỏ mặt lên. Sầm Phong rất tự nhiên cầm lấy nước hoa mùi hoa hồng, cười nói: “Tôi cũng thấy vậy.”
Chờ người bán hàng đi xa, Hứa Trích Tinh mới nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô ấy nói wife đó……”
Sầm Phong nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười cực kỳ bình tĩnh: “Tiếng Anh của anh không tốt lắm, không biết từ này có nghĩa gì, cô ấy nói không đúng sao?”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Quỷ mới tin anh ý!
Idol đúng là càng ngày càng tệ!
Mua xong đồ ăn vặt, khu vực trước mặt là hàng hoa tươi, trên khoảng trống có một cái đài, một anh chàng đẹp trai người nước ngoài mặc áo bành tô đang biểu diễn ảo thuật.
Xung quanh có không ít người đang vây xem, Hứa Trích Tinh cũng lại gần hóng hớt. Nơi này hiếm thấy người Châu Á, cô vừa tới ảo thuật gia liền chú ý tới cô. Hôm nay cô gái nhỏ mặc áo thun trắng phối với váy ngắn, eo thon chân dài da trắng xinh đẹp, cực kì đáng chú ý.
Vừa hay màn ảo thuật tiếp theo cần tương tác, anh đẹp trai đi thẳng đến trước mặt Hứa Trích Tinh, đầu tiên rất ga lăng khom lưng duỗi tay với cô, giữa tiếng vỗ tay xung quanh nhảy một vòng quanh cô, sau đó vòng tay qua sau tai cô, trên tay liền xuất hiện một một đoá hồng đỏ xinh đẹp.
Anh đẹp trai mỉm cười đưa hoa hồng cho cô. Hứa Trích Tinh có chút được yêu mà sợ, mỉm cười nhận lấy hoa hồng, nói câu cảm ơn, sau đó chạy đến bên cạnh idol, rất vui vẻ nói: “Anh ơi, xem này!”
Sầm Phong liếc mắt một cái, không nói gì.
Hứa Trích Tinh tự lấy làm vui: “Người nước ngoài thật nhiệt tình!”
Chờ lúc mua hết các thứ trên danh sách, xe đẩy đã đầy ụ. Hứa Trích Tinh cầm hoa hồng nhảy nhót đi theo idol đến quầy tính tiền.
Lúc đi qua hàng bán nhu yếu phẩm hằng ngày, Hứa Trích Tinh đột nhiên thấy trên kệ bày ba con sói.
Mới liếc mắt một cái mà cô đã sợ đến mức hồn phi phách tán, không nhảy nhót nữa, thật cẩn thận nhấp môi, trộm nhìn nhìn idol, nghĩ thầm, anh cố ý đi qua bên này sao?
Định mua đấy à???
Chọn trước mặt cô luôn ư???
Vờ lờ thế này thì kích thích quá rồi? Vậy lúc anh mua cô nên giả bộ không để ý hay nên cho một chút ý kiến nhỉ? Không được! Hay là cô nên giả bộ một tí, làm như ngăn cản???
Aizzz, tuy rằng đều là người lớn rồi, cô cũng không kháng cự lắm, nhưng mà……phải thể hiện rụt rè tí chứ nhỉ?
Nội tâm cô gái nhỏ trăm mối ngổn ngang, cảm xúc phập phồng, đang miên man suy nghĩ, liền thấy bước chân idol không ngừng, mắt nhìn thẳng đi xuyên qua lối đi nhỏ, đẩy xe đẩy đi xa.
Hứa Trích Tinh: “???”
Không mua sao???
Sầm Phong đi được mấy bước thấy cô gái nhỏ không theo kịp, quay đầu lại, thấy cô vẻ mặt u oán đứng tại chỗ, khẽ hỏi: “Còn muốn mua gì à?”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Anh không chủ động mua, chẳng lẽ lại để em chủ động hỏi à?!
Em mới không mắc mưu đâu!
Cô nâng bước chạy tới, dắt lấy tay anh, đầu nhỏ hếch cao: “Không có!”
Thanh toán xong, hai người xách mấy cái túi to quay lại chiếc xe cổ, lái xe về nhà.
Ánh nắng buổi chiều vẫn xán lạn như trước. Sầm Phong chạy xe đến cửa nhà trước, lấy hết đồ để vào nhà, sau đó mới lái xe về cửa hàng trả. Hứa Trích Tinh không đi theo, ngồi xổm trong phòng sửa soạn thành quả mua sắm hôm nay.
Tủ lạnh trống rỗng nhanh chóng được chất đầy, bày trái cây và đồ ăn vặt lên xong, phòng khách trống trải cũng có sinh khí hơn. Cô còn mua nửa con gà, chuẩn bị tối nay hầm canh gà cho idol uống.
Lúc Sầm Phong trở về cô đã chặt xong gà bỏ vào nồi, đang nêm nếm gia vị. Anh cầm trong tay một phần pizza, là do ông lão nhà bên tặng lúc anh về, nói là quà cho hàng xóm mới.
Hứa Trích Tinh ngẫm nghĩ: “Chúng ta cũng phải đáp lễ cho ông ấy mới được! Sủi cảo thì sao anh?”
Sầm Phong: “Sủi cảo thì phải biết làm vỏ sủi cảo đấy, em biết làm không?”
Hứa Trích Tinh: “Baidu một tí là em biết liền ý mà!”
Sầm Phong cười một cái, cầm cái muôi trên tay cô đảo đảo canh gà, “Ok, vậy em đi Baidu đi, chỗ này để cho anh.”
Hứa Trích Tinh nhón chân hôn lên cằm anh, gỡ tạp dề của mình ra đeo lên eo cho anh, vui vẻ chạy về phòng ngủ Baidu.
Tự làm vỏ sủi cảo đúng là có hơi phiền phức, nhưng cũng không tính là khó, huống chi vốn dĩ là khách du lịch, thời gian nhiều lại không bận gì, mấy chuyện như làm sủi cảo cũng là một thú chơi khá vui.
Cô nhớ kỹ nguyên liệu và bước làm, nhìn xem còn thiếu gì không. Thừa dịp idol đang nấu cơm trong phòng bếp, cô lại ra ngoài một chuyến, tới siêu thị nhỏ gần nhà mua chút đồ cần thiết, sau khi về nhà liền bắt đầu thử nhào bột.
Cô không có kinh nghiệm cán bột, thất bại rất nhiều lần. Sầm Phong nặn bột hỏng của cô thành những dải dài, rưới súp gà và gia vị lên, làm thành bánh phở.
Lúc chạng vạng, đồ ăn lên bàn, vỏ sủi cảo của Hứa Trích Tinh cuối cùng cũng ra hình dạng, ngày mai hẳn là có thể thành công!
Thừa dịp idol đang bê thức ăn, cô vui vui vẻ vẻ đi lấy cái bình sứ thon dài mua hồi chiều đặt lên bàn cơm, chuẩn bị cắm đóa hoa hồng mà ảo thuật gia tặng cho cô vào, để bữa cơm đầu tiên ở đây tràn ngập tình thú!
Kết quả tìm rất lâu mà không thấy hoa đâu.
Cô nhớ rõ ràng là mình để trên bàn trà mà.
Hứa Trích Tinh lon ton chạy vào phòng bếp hỏi idol đang nấu canh gà: “Anh ơi, anh có nhìn thấy hoa hồng của em không?”
Sầm Phong không quay đầu lại, nhàn nhạt “Có” một tiếng.