Khi Triệu Tân Tân lôi kéo Hứa Trích Tinh trở lại phim trường, phó đạo diễn còn đang giảng giải cách diễn cho nam diễn viên đóng Trần Vương. Buổi chiều còn phải quay cảnh thành bị phá, anh ta hi sinh vì tổ quốc, tương đối quan trọng.
Triệu Tân Tân gọi thầy phục trang: “Mau tẩy trang cho ẻm, tháo cả mấy cái trên đầu nữa, đeo lâu thế nặng đau cả đầu.”
Hai người đang đi vào trong, phó đạo diễn thấy, vội vàng nói: “Ấy ấy, làm gì đấy? Đừng tẩy! Buổi chiều còn phải quay mà! Cô bé con đừng sợ nhá, chú vừa thêm cho con một cảnh đấy.”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Triệu Tân Tân vui vẻ: “Đạo diễn Viên, anh bắt đại tiểu thư nhà em làm diễn viên quần chúng cho anh à?”
Phó đạo diễn lúc này mới biết thân phận của Hứa Trích Tinh, kinh ngạc cảm thán rất lâu. Nhưng thôi tính cách chú này thẳng thắn, cứ đến chuyện đóng phim thì trong đầu chẳng để ý gì khác, chỉ chọn diễn viên hợp hay không hợp, thân phận gì thây kệ, bèn nói ngay: “Để chú tăng thêm mấy cảnh cho con! Hóa trang cổ trang đẹp như vậy, không lộ ra thì thật đáng tiếc.”
Hứa Trích Tinh liên tục xua tay: “Không được không được đạo diễn ơi, vừa rồi là không trâu bắt chó đi cày, cháu diễn không nổi đâu ạ!”
Phó đạo diễn thấy cô nói như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ có thể tiếc nuối xóa phần diễn tăng thêm buổi chiều đi. Chú ta quay đầu lại giảng tiếp cho nam diễn viên đứng đằng sau, “Nào chúng ta tiếp tục nói…… Ô sao cậu chảy lắm mồ hôi thế?”
Nam diễn viên vẻ mặt hoảng sợ lại dại ra, thấy Hứa Trích Tinh nhìn qua, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đại…… Đại tiểu thư, da đầu em còn đau không?”
Hứa Trích Tinh nghĩ thầm, nhìn mình giống loại người thù dai tính sổ lắm sao?
Cô hào khí vỗ vỗ vai nam diễn viên: “Không đau, không sao ạ, anh chuyên nghiệp lắm, tiếp tục cố lên nhé!”
Nam diễn viên tim đập như sấm, lúc này mới lau mồ hôi đi.
Trên đường trở về Triệu Tân Tân suýt thì cười gần chết: “Đại tiểu thư, nhìn không ra em còn có thiên phú như vậy nha! Bằng không em cũng vô showbiz đi, về sau thích diễn gì tự chọn mà diễn!”
Hứa Trích Tinh phẩy phẩy tay: “Thôi khỏi, đôi mình đụng nhau hình tượng, em không thể đoạt bát cơm của chị được.”
Triệu Tân Tân cười ha ha.
Đang cười dở, Tô Dã từ phòng hóa trang đi ra, Triệu Tân Tân đang ngoác miệng vội thu lại, dịu dàng nói: “Thầy Tô Dã, anh thay xong quần áo rồi ạ?”
Tô Dã cười gật gật đầu, Triệu Tân Tân thấy anh nhìn Hứa Trích Tinh, lập tức giới thiệu: “Đây là đại tiểu thư Hứa Trích Tinh của Thần Tinh chúng em. Đại tiểu thư, đây là thầy Tô Dã.”
Anh nghe Triệu Tân Tân lải nhải mãi về vị đại tiểu thư này, nhưng không biết đại tiểu thư đã lên chức thành chủ tịch, kêu như vậy thật ra cũng không sai.
Hứa Trích Tinh nghĩ thầm, hay quá he, mình lại có thêm danh xưng, có vẻ trẻ hơn so với bà chủ Hứa, nhưng nghe hơi sai sai.
Hai người bắt tay xong, Tô Dã cười trêu ghẹo: “Sếp Tiểu Hứa đang thể nghiệm đời sống của diễn viên à?”
Hứa Trích Tinh: “Tiết kiệm tiền thuê diễn viên quần chúng mad, hết cách đành phải tự mình diễn thôi.”
Lần này đến phiên Tô Dã cười ha ha, nói với Triệu Tân Tân: “Hai vị Sếp Hứa nhà các em đều rất thú vị.”
Ba người hàn huyên vài câu, Tô Dã liền rời đi. Hai người vào phòng hóa trang, Hứa Trích Tinh hỏi: “Cảm giác vừa đu idol vừa đóng phim thế nào?”
Hai mắt Triệu Tân Tân sáng như sao: “Dùng câu em vừa nói để hình dung, quá sung sướng!”
Hứa Trích Tinh: “Vậy chị cảm thấy anh trai em đẹp trai hơn hay Tô Dã đẹp trai hơn?”
Triệu Tân Tân tức khắc không nói gì, vẻ mặt khó xử đứng tại chỗ suy nghĩ rất lung, cuối cùng ướm thử: “Không thể chọn cả hai à?”
Suýt thì làm Hứa Trích Tinh cười chết: “Em chỉ hỏi chị ai đẹp trai hơn, ai kêu chị chọn?”
Triệu Tân Tân bĩu môi: “Thế thì có gì mà so, cho chị chọn thì mới tính chứ.”
Hứa Trích Tinh: “Chị tưởng bở hay nhỉ.”
Một tuần kế tiếp Hứa Trích Tinh đều ở phim trường làm đủ mọi việc, nơi nào yêu cầu giúp mà cô giúp được thì cô đều nhiệt tình ra tay, còn giúp đạo diễn diễn thi thể và người qua đường không lộ mặt mấy lần.
Nội tâm quần chúng: Con người đại tiểu thư thật tốt, thật thân thiết, thật nhiệt tình.
Nội tâm Hứa Trích Tinh: Tiết kiệm được chút nào thay chút ấy, mình có khả năng, thì đừng tiêu tiền thuê người làm gì.
Đám diễn viên quần chúng bắt nạt cô hồi đó về sau không xuất hiện trở lại nữa, nhưng thôi Hứa Trích Tinh cũng không thật sự bắt đạo diễn xóa hết phần diễn như lời cô nói. Rốt cuộc vì mấy diễn viên quần chúng mà phải quay thêm, chỉ thấy lỗ không thấy lãi, cô chỉ muốn dọa mấy người kia thôi.
Ở phim trường một thời gian, cũng chỉ đến thế là cùng, một đoạn diễn quay đi quay lại bao nhiêu lần, cô nhìn mãi là thấy chán, hoàn toàn không có gì vui, cô cũng chẳng buồn ở lại nữa.
Trước khi đi cô còn gọi một bữa tiệc trái cây, đồ ăn vặt, đồ uống đưa đến đoàn phim, xem như ông chủ khao.
Mọi người đều không nỡ xa cô, tuy nói là đại tiểu thư, nhưng rốt cuộc chỉ là một cô bé mười tám tuổi, đáng yêu đáng mến, chọc người yêu thích, ấn tượng đối với Thần Tinh lại tăng thêm một bậc.
Rời đoàn phim rồi, Hứa Trích Tinh lại chạy tới nội thành chơi một vòng, nhưng thời tiết thật sự quá nóng, ngày hôm sau cô bèn dẹp đường hồi phủ.
Lúc giữa tháng 8, Hứa Trích Tinh nhận được thư trúng tuyển của Đại học Truyền thông.
Lần đầu con gái xa nhà, phải đi học mãi ngàn dặm xa xôi, hơn nữa lần này đi, gần như là rời hẳn khỏi thành phố S, sau này sẽ ở thành phố B phát triển.
Ông Hứa Bà Hứa ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều rất khó chịu. Nhưng hai ông bà cũng biết, nên để con trẻ bay tới nơi xa xôi kia, vì mộng tưởng của cô ở nơi đó.
Vì thế mấy buổi tối liền hai ông bà dặn nhau phải kìm nước mắt, ban ngày ở trước mặt Hứa Trích Tinh vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ giúp cô sửa soạn hành lý. Những đồ vật từ nhỏ đến lớn không rời đều đưa theo với cô. Sợ cô đi xa lạ giường lạ chiếu không ngủ được, chăn nệm cũng đóng gói mang theo.
Hứa Trích Tinh sao có thể không hiểu rõ tâm tình của cha mẹ.
Cô cũng không ngăn cản, chỉ nhìn cha mẹ gói ghém cả sự quan tâm và săn sóc vào vali hành lý của cô.
Cuối cùng cô vui vẻ ôm họ một cái: “Kỳ nghỉ hằng năm con đều sẽ về nhà mà, giao thông bây giờ tiện như thế, lúc nào ba mẹ tới thăm con cũng được.”
Công việc của hai người đều bận rộn, hơn nữa cũng không định đưa xa, nhỡ đâu lại khóc sướt mướt, có Hứa Duyên ở bên kia sắp xếp, họ cũng không tự mình đưa Hứa Trích Tinh đến thành phố B, chỉ tiễn cô đến sân bay. Nhìn cô đi qua cửa kiểm soát, bà Hứa mới ghé vào vai ông Hứa khóc một lúc.
Lại một lần lấy thân phận sinh viên bước vào thành phố này, Hứa Trích Tinh thấy ngổn ngang cảm xúc.
Năm đó lúc cô một mình dọn vali hành lý tới thành phố B, cũng thuê một căn nhà gần trường ở. Bởi vì ông Hứa bị liệt cần người chăm sóc, cô giải quyết xong hết thảy lại đón ba mình lên đây.
Mà bây giờ Hứa Duyên mở cửa xe Mercedes-Benz tới đón cô, còn mang cho cô một trợ lý phụ trách sinh hoạt.
Suy xét đến việc cô phải chạy qua lại giữa trường học và công ty, vừa đi học vừa đi làm, nấu cơm việc nhà chắc chắn không có thời gian làm. Hứa Duyên trực tiếp cấp cho cô một trợ lý phụ trách toàn bộ việc sinh hoạt, tương đương bảo mẫu chăm sóc cô.
Chị gái trợ lý tên là Vưu Đào, nhìn qua hơi nhút nhát, nhưng ánh mắt bình tĩnh, vừa nhìn đã biết là kiểu người nói ít làm nhiều.
Lúc đầu Vưu Đào tới công ty xin làm trợ lý ngôi sao, là do Hứa Duyên thấy chị đáng tin cậy, mới lưu chị lại, hỏi chị có đồng ý làm trợ lý cho đại tiểu thư của công ty không.
Tiền lương rất cao, Vưu Đào cũng rất lung lay, nhưng lại lo lắng đại tiểu thư sống trong nhung lụa không dễ sống chung. Mãi đến khi nghe thấy hai nhân viên bàn luận về đại tiểu thư ở thang máy, mới biết mọi người đều rất thích cô, vì thế chị vui vẻ chấp nhận.
Sau khi lên xe Hứa Trích Tinh nghe Hứa Duyên giới thiệu xong, liền lễ phép ngoan ngoãn chào hỏi Vưu Đào. Hứa Trích Tinh là kiểu người liếc mắt một cái là biết là một cô bé có gia giáo tốt hiểu chuyện thiện lương. Vưu Đào tận mắt nhìn thấy, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Khoảng cách giữa trường học và công ty không tính là gần, Hứa Duyên chỉ chọn vị trí ở chính giữa, mua cho cô một căn hộ hai phòng trong khu nhà xa hoa có giao thông khá thuận tiện.
Trong nhà đều đã bố trí ổn thỏa, Vưu Đào ngày hôm qua còn tới quét tước. Tủ lạnh cũng chất đầy đồ ăn mới, Hứa Trích Tinh chỉ cần xách giỏ vào ở là xong.
Vưu Đào cũng ở khu nhà khá gần đây, vô cùng thuận tiện.
Hứa Duyên đón người xong thì trở về công ty, để cô tự mình dọn dẹp, làm quen chút đỉnh. Hứa Trích Tinh đồng ý ngay, Vưu Đào định tới giúp cô khui hành lý, trải giường chiếu. Cô lại chưa muốn, sờ sờ bụng nói: “Chị Đào ơi em hơi đói rồi, chị nấu giùm em bát mì nhé?”
Vưu Đào liền đi nấu mì.
Chờ lúc chị kêu đại tiểu thư đi ăn, phòng ngủ đã được đại tiểu thư tự mình sửa soạn cực kì sạch sẽ, quả thực so với bảo mẫu như chị còn lưu loát hơn.
Vưu Đào cảm giác thực ra đại tiểu thư cũng không cần chị lắm.
Căn bản có phải là cái đứa thiên kim nhà giàu “Được nuông chiều từ bé, chưa rời nhà bao giờ, năng lực tự lập bằng 0” trong lời Sếp Hứa đâu!
Hứa Trích Tinh: Anh trai tui bôi xấu tui.
Chờ cơm nước xong, Vưu Đào lại đưa cô xuống lầu đi dạo để quen cửa quen nẻo. Trạm tàu điện ngầm, trạm giao thông công cộng, cửa hàng tiện lợi, trung tâm thương mại lớn đều đưa cô đi từng cái một, trợ lý phục vụ cực kì đúng chỗ.
Lúc về tới nhà, Hứa Trích Tinh mua một bó hoa cát cánh tươi ở tiệm hoa bên đường, mang về nhà cắm vào bình hoa màu trắng trên bàn trà.
Cuộc sống tự lập của sinh viên chính thức bắt đầu rồi.
Nằm trong nhà mới hai ngày, Hứa Trích Tinh liền chính thức đến Thần Tinh đăng ký. Để ngăn người ngoài có ảo giác và hiểu lầm là “Chủ tịch của Thần Tinh hóa ra là một đứa trẻ con, công ty sắp toi đời”, chuyện Hứa Trích Tinh thăng chức thành bà chủ Hứa chỉ có vài vị quản lý cấp cao biết.
Nhưng thôi Hứa Trích Tinh cũng không để bụng những cái danh xưng linh tinh kia, rốt cuộc một cái danh hiệu đại tiểu thư đã đủ để cô hoành hành rồi.
Hứa Duyên sửa sang lại báo cáo tài vụ mấy năm gần đây của công ty và thống kê tài nguyên sắp tới đưa qua. Cô không có hứng thú với tài vụ, cũng rất tín nhiệm Hứa Duyên nên tùy ý nhìn hai cái rồi bỏ sang một bên.
Cái cô quan tâm hơn cả là hạng mục đầu tư kế tiếp của công ty và sự phát triển của nghệ sĩ.
Đại khái là do hiệu ứng bươm bướm*, sau khi sống lại rất nhiều việc đều đã không giống như kiếp trước. Trong showbiz xuất hiện rất nhiều minh tinh, tác phẩm trước kia cô chưa từng nghe qua, cũng ít đi một số người cô từng quen thuộc.
(*Hiệu ứng bươm bướm: Butterfly effect. Một cánh bướm đập ở Brazil có thể tạo ra một cơn lốc ở Texas. Đại khái chính là mô tả sự nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một sự thay đổi nhỏ trong điều kiện gốc có thể dẫn đến sự thay đổi lớn trong các sự kiện sau này.)
Đầu tư và quyết sách vì vậy càng phải thận trọng hơn.
Cô dành ba ngày trời để làm quen với nghiệp vụ ở Thần Tinh, cuối cùng phát hiện ra, Thần Tinh phát triển không ngừng ở hai mảng điện ảnh và âm nhạc, duy độc phương diện gameshow vẫn tương đối yếu thế.
Nghệ sĩ của công ty hình như cũng chưa có ai có thiên phú làm chương trình tạp kỹ, đầu tư mấy cái gameshow cũng không có tiếng tăm gì. Kỳ thật không chỉ Thần Tinh, bây giờ toàn bộ gameshow giải trí trong nước đều không quá ổn, đứng đầu chỉ có mấy show hỏi đáp trong studio, so với show bên Hàn hay thậm chí bên Đài còn kém hơn.
Hứa Trích Tinh không khỏi bắt đầu băn khoăn, bây giờ cư dân mạng muốn xem loại gameshow như nào nhất?
Phương tiện truyền thông mới đang phát triển nhanh chóng, Weibo Instagram vừa mới lọt vào tầm mắt mọi người. Những minh tinh trước đây tựa như ngôi sao mãi tít bầu trời, vừa không thể với tới lại thần bí khó lường, bây giờ cũng xốc lên một góc mạng che mặt với đại chúng trên mạng xã hội.
Bọn họ nhất định rất tò mò, cuộc sống của minh tinh thì khác gì với cuộc sống của người bình thường như họ.
Hứa Trích Tinh cầm kế hoạch đi tìm Hứa Duyên: “Anh, chúng ta làm một gameshow thăm nhà minh tinh đi!”
Hứa Duyên mới vừa mới họp qua video xong, còn đang xem tóm tắt hội nghị, ngẩng đầu nhéo nhéo mũi, “Gameshow thăm nhà là gì?”
Hứa Trích Tinh đưa bản kế hoạch đã chỉnh sửa qua: “Rất đơn giản, tìm một đám minh tinh, hôm nay anh tới thăm nhà tôi, ngày mai tôi đến thăm nhà anh. Nhưng kẻ đến thăm và bị đến thăm không biết người kia là ai, tên gameshow em đều nghĩ kỹ rồi, gọi là 《 Khách đến chơi nhà 》 đi!”
Hứa Duyên vừa nghe liền hiểu rõ ý cô.
Anh không khỏi đánh giá cô hồi lâu, mới cảm thán: “Trong đầu cô rốt cuộc chứa những gì thế?”
“À, vấn đề này ba em cũng hỏi em rồi.” Hứa Trích Tinh bình tĩnh nói: “Nói không phải gạt anh đâu, chứa cả vũ trụ đó.”