Ứng Hủ Trạch tuy rằng đã sớm nghe phòng 302 bảo Sầm Phong biết lắp ráp máy móc mô hình, nhưng vẫn luôn cho rằng chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ đơn giản, cho nên anh chàng vẫn luôn rất không rõ tại sao Chu Minh Dục lại nhớ mãi không quên với một con robot.
Mãi đến giờ phút này, anh chàng nhìn con Transformers cao sêm sêm anh chàng đang được Văn Tiểu Khả điều khiển chạy lung tung trong nhà, mới ý thức được người ngồi cạnh mình trùm sò cỡ nào.
Cái bảng mạch rối nùi mới nãy chẳng khác gì thiên thư trong mắt anh chàng.
Kẻ dốt đặc vật lý như anh chàng xin quỳ.
Tổ tiết mục lần này thiết kế chủ đề nội dung là ‘ Nhóc quậy và các cậu trai’. Dựa theo kịch bản, tiếp theo Văn Tiểu Khả còn phải làm đủ trò náo loạn gây khó dễ, quậy cho ba cậu trai ngay thẳng này không cách nào chống đỡ được, điên lên thì càng tốt.
Kết quả bây giờ Văn Tiểu Khả chơi với Transformers cực kì vui vẻ, mô hình trong mắt cậu nhóc không phải vật chết, mà là người bạn có sinh mệnh, cứ kêu hoài “Mi Mi”, hoàn toàn quên mất kế hoạch nhiệm vụ mà bố mẹ và tổ tiết mục đưa mình.
Đạo diễn điều hành thấy ba người nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà xem TV, nhịn không được nói: “Các cậu không nấu cơm cho Văn Tiểu Khả à? Con nít không thể đói được đâu.”
Ứng Hủ Trạch hô to: “Văn Tiểu Khả, em có đói không?”
Văn Tiểu Khả chổng mông nhỏ, cũng không quay đầu lại: “Không đói ạ, em vừa mới ăn bánh quy xốp sữa và tôm rán rồi ạ!”
Tổ đạo diễn: “…………”
Ý nghĩa chính của 《 Khách đến chơi nhà 》 chính là sự tương tác giữa chủ nhà và khách tới chơi, bây giờ chủ nhà một lòng một dạ chơi với Transformers, khách tới nhà tự nhiên cũng tùy ý chơi đùa.
Xem TV một lúc, ra sau vườn trêu chó một lúc, cùng chơi xếp gỗ với Văn Tiểu Khả một lát. Cuối cùng Văn Tiểu Khả còn hào phóng chia sẻ máy chơi game của mình, ba cậu trai to xác và một thằng nhóc ngồi trên sàn phòng khách hò nhau chơi game một người.
Trong bốn người, đến Tỉnh Hướng Bạch sống ở nước ngoài lâu năm còn biết chơi, ai dè Sầm Phong nhìn qua có vẻ chơi game giỏi nhất lại không biết chơi tất cả những trò như 《 Contra 》, 《 Super Mario 》, 《 Đảo phiêu lưu 》.
Ứng Hủ Trạch vẻ mặt khoa trương: “Không phải chớ anh Phong, đây là tuổi thơ của bọn em đấy! Hồi bé anh chưa chơi bao giờ à?”
Sầm Phong cầm controller thao tác Super Mario tung tăng nhảy nhót, ánh mắt nhạt nhẽo: “Chưa.”
Văn Tiểu Khả hô to: “Đập vào viên gạch này, đập vào viên gạch này đi! Có nấm biến to đó!”
Sầm Phong tuy rằng lần đầu tiên chơi, nhưng rất nhanh đã chơi giỏi, nhẹ nhàng qua được mấy cửa. Bởi vì anh sửa được bạn Mi Mi của mình, Văn Tiểu Khả bây giờ cực kỳ thích anh, chẳng thèm hai anh giai kia, chỉ muốn chơi chung với Sầm Phong.
Đến giờ trưa, Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch pha sữa bột đút cho em trai của Văn Tiểu Khả, lại qua nhà ăn Trung Quốc ở ngoài khu đô thị gọi cơm hộp, còn gọi riêng cho Văn Tiểu Khả một bát chào cà rốt với gà, cực kì thuận tiện giải quyết xong bữa trưa.
Tổ tiết mục còn định lợi dụng việc nấu cơm để cho bọn họ ăn hành: “…………”
Đạo diễn vô cùng đau đớn gọi điện thoại cho Văn Hành: “Thầy Văn, thầy mau về đi, Tiểu Khả bây giờ theo chân địch rồi, đã chơi điện tử với mấy đứa kia mấy tiếng rồi ạ.”
Văn Hành nghe thế còn rất vui vẻ: “Mặc kệ cho bọn nó chơi đi, Tiểu Khả thích có bạn chơi chung lắm.”
Đạo diễn: “……”
Lúc gần 4h chiều, hai vợ chồng mới đi làm về.
Lúc vào nhà, Ứng Hủ Trạch đang đọc truyện tranh của Văn Tiểu Khả, Tỉnh Hướng Bạch đang xem anime lồng tiếng Anh với Văn Tiểu Khả, Sầm Phong ngồi dưới đất, trước mặt có một cái rương lớn đang mở tung, bên trong tất cả đều là đồ chơi hư rụng của Văn Tiểu Khả, anh đang sửa từng món một.
Văn Hành vừa tiến vào liền nói với đạo diễn: “Thế này không ổn rồi.”
Văn Tiểu Khả ngước lên, hưng phấn nhào về phía bố mẹ: “Bố mẹ! Mi Mi được anh Sầm Phong sửa rồi!”
Văn Hành bế thốc con trai lên hôn một cái: “Thế à, để bố nhìn xem.”
Ba người đều đứng lên, lễ phép chào hỏi: “Chào thầy Văn, chào cô Tiêu ạ.”
Tiêu Tình dịu dàng hào phóng, vẫy tay với bọn họ một cái: “Đừng khách khí, ngồi đi, buổi sáng chơi thế nào thì giờ vẫn chơi thế ấy. Mấy đứa ăn cơm chưa?”
Ứng Hủ Trạch có chút ngượng ngùng: “Ăn rồi ạ, gọi cơm hộp ạ.”
Tiêu Tình thông cảm cười cười: “Là nhà cô chiêu đãi không chu toàn, buổi tối mấy đứa muốn ăn cái gì?”
Bên này đang nghiên cứu cơm chiều, bên kia Văn Hành đã nhìn xong Transformers, quay sang Sầm Phong cười nói: “Thật đúng là sửa được rồi, lợi hại quá.”
Sầm Phong lễ phép mà cười một chút.
Văn Hành buông Văn Tiểu Khả xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Con trai, nhà mình tiết kiệm được tiền, con đã cảm ơn anh trai chưa?”
Văn Tiểu Khả vui vẻ nói: “Cảm ơn rồi ạ! Con còn mời anh trai ăn bánh quy của con, mời chơi game nữa!”
Văn Hành ngồi xổm xuống, thơm lên trán con trai một cái: “Ừ, ngoan lắm.”
Lúc đứng dậy, lơ đãng nhìn thấy thiếu niên đối diện có chút ngơ ngẩn nhìn mình, ông nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
Sầm Phong tựa như phục hồi tinh thần một chút, rất nhanh thu tầm mắt về, rũ mắt, cười rất nhẹ: “Không có gì ạ.”
Ứng Hủ Trạch ở phía sau vui vẻ gọi: “Anh Phong, Cô Tiêu nói buổi tối ăn thịt nướng! Nhà thầy cô có giá nướng, tí nữa chúng mình tự nướng trong vườn!”
Sầm Phong quay đầu lại cười cười: “Được đấy.”
Chọn món ăn tối xong, sẽ phải ra ngoài mua nguyên liệu. Tiêu Tình ở nhà chuẩn bị, Văn Hành lái xe đưa ba cậu trai ra siêu thị gần đó mua thịt và đồ ăn tối.
Ông là người có kinh nghiệm sống phong phú, EQ cao, khí độ vô cùng, chuyện gì cũng tán được mấy câu, nói chuyện với ba cậu trai trẻ trung cũng không có chỗ nào xấu hổ. Ông hỏi mấy chuyện trong ngành sản xuất idol mà bọn họ quen thuộc, vừa lái xe vừa cảm thán: “Thật không dễ dàng nhỉ. Ngành sản xuất này chẳng ai có thể nhẹ nhàng thành danh, các cháu cũng rất lợi hại, mười năm trước mà bảo thầy đi làm, chắc thầy cũng không có quyết tâm ấy.”
Đang tám chuyện đến là hăng say, xe đột nhiên bùm bụp hai tiếng, khựng lại.
Văn Hành thử khởi động xe hai lần, nhưng không có phản ứng, vẻ mặt choáng váng cũng không biết đang hỏi ai: “Chuyện gì thế này?”
Thầy quay phim ngồi ở ghế phụ cũng mang vẻ mặt bối rối. Ứng Hủ Trạch nhào lên trước: “Xe bị hỏng ạ?”
Văn Hành đau đầu mỉm cười, lấy di động ra: “Thầy đi nước ngoài quay phim nửa năm, đã lâu không lái chiếc xe này, có lẽ bị trục trặc gì rồi. Cứ từ từ nhé, thầy gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, cứ xuống xe cái đã vậy.”
Mấy người đều xuống xe.
Cũng may còn chưa vào đường chính, Văn Hành đang đứng ở phía trước gọi điện thoại, Sầm Phong đứng đằng sau ra trước xe, mở mui xe ra.
Một làn khói đen xồ ra trong nháy mắt.
Văn Hành “Aizzz” một tiếng.
Sầm Phong nói: “Không sao, để em kiểm tra một chút.”
Văn Hành kinh ngạc nhìn anh: “Cậu còn biết sửa xe?”
Anh gật đầu, đã cúi người ghé vào động cơ phía dưới kiểm tra thử. Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch liếc nhau, đều chạy tới ghé sát vào xem, “Anh Phong, anh biết thật ạ? Đây cũng không phải Transformers đâu, anh cẩn thận một chút.”
Sầm Phong kiểm tra hồi lâu, trên tay dính đầy dầu máy, cuối cùng ngẩng đầu nói với Văn Hành: “Vấn đề nhỏ, phao của bộ chế hòa khí bị rò rỉ, thay chiếc phao khác là được ạ.”
Văn Hành theo bản năng hỏi một câu: “Cậu sửa được không?”
Sầm Phong gật gật đầu: “Được ạ, nhưng bây giờ không có dụng cụ, thầy vẫn nên tìm công ty bảo hiểm đi ạ. Hơn nữa chiếc xe này đã lâu không đi, em thấy đầu lửa phụ cũng hơi rò điện. Để phòng ngừa trường hợp bất trắc thầy vẫn nên đem tới xưởng sửa chữa ô tô kiểm tra toàn diện đi ạ.”
Mọi người đều sửng sốt hô lên.
Cuối cùng Ứng Hủ Trạch đau đớn nói: “Anh Phong, sao cái gì anh cũng biết thế?!”
Có để phàm nhân như anh chàng sống nữa không!
Sầm Phong cười: “Trước kia học một chút.”
Tỉnh Hướng Bạch hiếu kỳ nói: “Anh học cái này làm gì?”
Lần này anh lại không trả lời, cầm tờ giấy Ứng Hủ Trạch lấy từ trên xe xuống xoa xoa tay. Công ty bảo hiểm rất nhanh đã tới, kiểm tra thủ tục xong thì cẩu xe hỏng đi, mấy người chỉ có thể ngồi xe của tổ đạo diễn đi trung tâm thương mại.
Văn Hành còn nổi tiếng hơn ba cậu trainee, từ bác gái đi chợ cho tới người bán hàng trong trung tâm thương mại đều nhận ra, dẫn không ít người tới vây xem. Mua xong đồ ăn bốn người liền vội vàng đi về.
Lúc về đến nhà, Tiêu Tình dựng giá nướng BBQ ở vườn sau, bàn ghế đều chuẩn bị xong xuôi rồi. Trong nhà chẳng mấy khi có khách, Văn Tiểu Khả vui vẻ cực kì, hai vợ chồng đều không cho ba cậu trai tới giúp đỡ, bắt các cậu chơi chung với con trai mình, còn mình và bảo mẫu thì lấy nguyên liệu thức ăn ra sơ chế chuẩn bị.
Khi hoàng hôn buông xuống, than hoa được đốt lên, thịt xiên que đặt trên vỉ nướng phát ra tiếng xèo xèo, trên mặt rắc muối, ớt cay và thì là, mùi hương dậy mũi.
Người một nhà và ba cậu trai ngồi xuống chiếc bàn hình chữ nhật dưới tàng cây, có bảo mẫu nướng thị bên cạnh, bọn họ có thể an tâm ăn.
Có thịt có đồ ăn có rượu có đồ uống, Văn Tiểu Khả ăn một lát là no, bèn chạy theo chú chó vàng khắp vườn. Ứng Hủ Trạch cầm di động bật video ca khúc chủ đề của 《 Thần tượng thiếu niên 》 cho Văn Hành và Tiêu Tình xem, Tỉnh Hướng Bạch vừa nghe thấy bgm lại hăng hái, một hai muốn lôi kéo Ứng Hủ Trạch và Sầm Phong nhảy chay một đoạn.
Sầm Phong vốn định có chết cũng không nhảy chung với cậu ta, kết quả Văn Hành và Tiêu Tình đều vỗ tay nhiệt tình, Văn Hành còn nói: “Cậu ăn thịt nhà thầy, tiền không trả thì nhảy một đoạn trả tiền ăn đi.”
Cuối cùng anh sống không còn gì luyến tiếc mà bị Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch lôi tới.
Bị bắt bán nghệ.
Cả vườn đều là tiếng cười, tiếng nói, tiếng nhạc, làn khói trắng bốc lên từ bếp nướng BBQ lượn lờ phiêu dạt trong ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Cuối cùng ăn uống no đủ, Văn Tiểu Khả quỳ trên mặt đất ôm chú chó Golden xem phim hoạt hình, đám người lớn đều ngồi dựa trên ghế, nhìn từng ngôi sao bắt đầu lộ ra giữa tầng mây.
Hàn huyên một lát, Văn Hành đột nhiên hỏi: “Nếu không làm nghệ sĩ, các cậu sẽ làm gì?” Hỏi xong, ông cười nói: “Thầy có lẽ sẽ làm biên kịch, thầy thích viết truyện lắm.”
Tiêu Tình nắm tay ông, suy nghĩ một lúc nói: “Cô chắc sẽ làm giáo viên, lúc ấy mẹ cô còn tìm xong trường cho cô rồi đấy.”
Ứng Hủ Trạch gãi gãi đầu: “Chắc em sẽ học đại học như bình thường thôi ạ, bây giờ chắc vẫn còn chưa tốt nghiệp.”
Tỉnh Hướng Bạch nói: “Em hẳn là đi nhảy Street Dance, sẽ không về nước.”
Mọi người nói xong, đều nhất trí nhìn về phía Sầm Phong luôn rất kiệm lời. Gương mặt nhìn nghiêng của thiếu niên lạnh lùng, nhìn về bầu trời đêm xanh đen thăm thẳm đằng xa, lông mi run rẩy, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Có lẽ em sẽ tìm một nơi không người, mở một cửa hàng sửa chữa cơ khí ạ.”
Ứng Hủ Trạch cười ha ha: “Anh tìm chỗ không người mở cửa hàng thì lấy đâu ra khách chứ!”
Anh cũng cười một chút: “Đúng vậy.”
Văn Hành đã gặp rất nhiều người, kiến thức rộng rãi, rốt cuộc tâm tư thâm trầm, nghĩ tới hôm nay anh vừa sửa mô hình vừa sửa xe, nghe là biết anh nói giỡn hay nói thật.
Nhưng thôi ông cũng chẳng nói gì, chỉ cầm lấy lon bia, nâng lên với Sầm Phong, cười nói: “Tiểu Phong à, sống vui vẻ một chút, còn trẻ mà, không có khó khăn nào không vượt qua được.”
Sầm Phong quay đầu nhìn ông, cười gật đầu, cầm lon bia của mình cụng với ông, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hơn 9h tối, Văn Tiểu Khả chơi suốt cả ngày ghé vào lòng Tiêu Tình ngủ thiếp đi. Chương trình cũng đến lúc kết thúc, ba cậu trai đều đứng dậy cáo biệt.
Văn Hành rất thích bọn họ, còn lưu số di động lẫn nhau, cổ vũ họ thi thật tốt, tranh thủ debut. Sau này có cơ hội, ông sẽ tìm ba cậu mời diễn nam chính trong phim của mình.
Tiễn người tới tận gara, nhìn bọn họ lên xe của tổ tiết mục xong, Văn Hành mới quay trở lại.
Ứng Hủ Trạch vịn cửa sổ xe nhìn một lát, rầu rĩ nói: “Thầy Văn tốt quá…… Em nhớ ba mẹ em.”
Tỉnh Hướng Bạch nói: “Em cũng nhớ, muốn ăn sủi cảo ba mẹ làm quá.”
Hai người hỏi Sầm Phong: “Anh thì sao ạ?”
Xe chậm rãi rời khỏi gara.
Anh nhìn bóng đêm như mực ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Qua rất lâu rất rất lâu, lâu đến độ Ứng Hủ Trạch và Tỉnh Hướng Bạch đều cho rằng anh sẽ không trả lời, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Anh không có bố mẹ.”
Hai người cả kinh, ngơ ngác nhìn anh.
Sầm Phong thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, quay đầu cười cười với hai cậu, anh nói: “Anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi.”
Quá khứ từng không muốn đề cập với người khác, giờ đây hình như cũng không quá khó mở miệng.