Tô Mạt tạm dừng một lúc mới hạ giọng nói tiếp: “Ảnh chụp và bản thảo bài viết tớ đều gửi tới điện thoại cậu rồi, cậu xem đi.”
Âm báo tin nhắn trên wechat vang lên, Nguyễn Tinh Trầm nhấn mở.
Ảnh được chụp ở thành phố C, góc chụp không tồi, làm cho cảnh hai người vốn dĩ chẳng tiếp xúc gì với nhau lại trở nên vô cùng hòa hợp.
Sau đó cô nhìn thoáng qua tiêu đề bản thảo gửi kèm «Cố ảnh đế rất yêu thích nữ minh tinh đang nổi». Tuy trong lời không có chút gì gọi là quá đáng nhưng cũng làm cho người khác đoán ra được phần nào.
Nguyễn Tinh Trầm có thể đoán được cái hình này cùng với lời đó mà truyền ra ngoài sẽ làm nên một trận phong ba bão táp như thế nào.
Tô Mạt không thấy cô nói gì nên thấp giọng lên tiếng nói trước:
“Thật ra đây chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng cả. Trong đoàn làm phim của cậu đã có không ít người đăng ảnh chụp cùng với Cố Húc mà. Ngay cả diễn viên tuyến mười tám không liên quan lắm cũng tới cọ chút nhiệt đấy, đăng ảnh lên weibo không tới mức bị mắng đâu.”
“Nhưng mà, anh ấy sẽ không vui.” Nguyễn Tinh Trầm vừa nói vừa tắt bản thảo mình đã đọc xong đi.
Thật ra cô biết với tính tình của Cố Húc sẽ không quan tâm chuyện này. Mấy năm gần đây tính tình của anh càng lúc càng tốt, chỉ cần không chạm tới giới hạn cuối cùng thì anh và phòng làm việc cũng lười để ý mấy việc này.
Nhưng cô biết.
Anh sẽ không vui.
Cô không quan tâm tới mấy cái bình luận trên weibo, cũng không quan tâm người khác nghĩ về cô thế nào, nhưng cô lại để ý tới suy nghĩ và cảm xúc của anh.
Vất vả lắm hai người mới có cơ hội hợp tác với nhau lần này, tuy có thể là hợp tác xong lần này rồi thôi, về sau quan hệ giữa cả hai sẽ là người xa lạ có chút quen thuộc.
Chỉ là, cô muốn giữ lại cho anh một ấn tượng tốt về mình.
Tô Mạt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài:
“Tớ không biết nói chuyện này với cậu là tốt hay xấu nhưng cậu chú ý một chút, đừng vì Cố Húc mà làm loạn lên với công ty. Bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi, có điều nếu công ty mà muốn chèn ép cậu thì chắc chắn vẫn có cách.”
“Tớ biết rồi.”
Nguyễn Tinh Trầm cười, sau đó nói thêm một câu với Tô Mạt: “Mạt Mạt, cảm ơn cậu.” Nếu để người khác biết Tô Mạt tiết lộ cho cô biết trước thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, một câu “cảm ơn” này của cô cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Tô Mạt không để ý chút chuyện này, cười với cô. Tiếp theo, cô ấy nói cho cô biết thời gian tung tin này ra, dặn dò mấy câu mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi, ý cười trên mặt Nguyễn Tinh Trầm cũng thu lại.
Lâm Hạ nghe được vài câu, sự việc thế nào cũng biết được kha khá, nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện vẻ lo lắng thì hỏi: “Chị Tinh, bây giờ chị định làm thế nào ạ?”
Cô định làm thế nào à?
Nguyễn Tinh Trầm rũ mắt, đôi môi đỏ khẽ mím lại, không nói chuyện. Cô hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu lên quan sát bốn phía xung quanh. Phần đất ở chỗ này có hơi nghiêng, chắc nhân viên công tác vẫn còn đang bố trí cảnh quay trong phim trường nên nơi này không có nhiều người lắm.
Cô dặn dò Lâm Hạ xong thì đi tới một góc, lôi điện thoại ra gọi điện cho người đại diện Maggie.
Điện thoại không kêu tới hai tiếng đã có người nhận.
“Tinh Trầm, sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói mang theo chút lo lắng của Maggie truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại.
Nguyễn Tinh Trầm rất ít khi gọi điện thoại cho cô ấy chứ đừng nói tới việc đang trong thời gian quay phim, nên suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Nguyễn Tinh Trầm xảy ra chuyện.
“Bài viết liên quan tới em và Cố Húc, chị hãy xóa đi.” Nguyễn Tinh Trầm chỉ nói đúng một câu đó.
Maggie ở đầu bên kia điện thoại nghe thế liền im lặng, có điều không bao lâu sau giọng nói sắc bén lại vang lên:
“Em có biết Cố Húc là lưu lượng gì không? Gần đây em chẳng làm cái gì cả nhưng vì được hợp tác với anh ta nên người hâm mộ mới nhiều lên mấy chục nghìn người. Người có lưu lượng tốt như thế, tại sao lại không cọ nhiệt?”
“Nguyễn Tinh Trầm, có phải em bị ngốc rồi không?”
“Cùng ở trong một đoàn làm phim, tuồn ra ngoài mấy cái ảnh chụp thì có làm sao đâu? Lại nói thêm, chúng ta không cọ nhiệt rồi cũng sẽ có người khác tới cọ nhiệt thôi.”
“Tinh Trầm à…”
Maggie thấy giọng nói của mình vừa rồi quá mức nghiêm túc nên điều chỉnh lại cho dịu hơn chút:
“Em không phải người mới, vòng luẩn quẩn này tàn khốc tới mức nào chắc em cũng biết rồi. Em vất vả ba năm nay mới đi tới được vị trí hiện tại, đừng đẩy chính mình quay về vị trí cũ.”
Nguyễn Tinh Trầm im lặng nghe người bên kia nói chuyện, thấy bên đó đã nói xong mới mở miệng:
“Em biết là chị muốn tốt cho em. Ba năm nay em có thể sống sót trong giới giải trí, phần lớn là nhờ công của chị. Quảng cáo hay phỏng vấn gì đó, chị chọn giúp em đi.”
Cô cúi mặt, nghe thấy tiếng hít thở của người phụ nữ bên kia nhẹ nhàng hơn, lời nói vẫn chưa dừng: “Có điều, bên phía Cố Húc, em không muốn có chút liên quan nào tới anh ấy.”
“Người khác thế nào em không quan tâm, nhưng về phía em, em không muốn có chút dính líu nào tới anh ấy. Chị hiểu tính tình của em mà, chuyện em không muốn làm thì không ai có thể ép em cả.”
“Nguyễn Tinh Trầm!!”
Bên phía Maggie mới dịu đôi chút lại bị chọc tức nên giọng hơi nâng lên, cơn giận cũng to hơn.
Maggie đã làm người đại diện cho Nguyễn Tinh Trầm ba năm, biết được tính tình của cô như thế nào, bằng không sao một người có vẻ đẹp tựa thần tiên thế này mà ba năm rồi không nổi?
Cô là người không khéo léo, không biết lấy lòng người khác và quan trọng hơn là không coi trọng danh lợi. Có thù lao đóng phim hay không không sao cả, nhà ở hay xe đều không cần, Maggie thật sự muốn biết là rốt cuộc cô để ý cái gì đấy!!
Giờ thì giọng nói của Maggie hoàn toàn lạnh nhạt:
“Công ty đã phải bỏ tiền ra mua bài viết ấy với giá cao, giờ em lại nói muốn xóa. Nguyễn Tinh Trầm, em cho rằng em là cái gì?”
“Không phải thế, em…”
Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt nói: “Hợp đồng của em với công ty chỉ còn mấy tháng nữa là kết thúc. Maggie, em không muốn ép chị, chị cũng đừng ép em.”
Một câu như thế thôi đã hoàn toàn đánh bại Maggie. Hiện tại, người có năng lực kiếm tiền nhất trong tay Maggie là Nguyễn Tinh Trầm. Hôm nay cao tầng của công ty có nhắc với cô việc gia hạn hợp đồng với Nguyễn Tinh Trầm, giữ cô ấy ở lại công ty.
Tính cách của Nguyễn Tinh Trầm thế nào, cô biết. Cô cũng biết hiện tại bên ngoài có không ít công ty muốn giành cô ấy về phía mình.
Tuy ít nói nhưng rất nặng tình.
Không ngờ giờ Nguyễn Tinh Trầm lại lấy chuyện này ra uy hiếp Maggie. Hít sâu một hơi, Maggie mới nói: “Chị muốn biết vì sao.”
Trước kia không phải cô chưa từng mua bài viết cọ nhiệt cho Nguyễn Tinh Trầm với người khác, nhưng chưa thấy cô ấy để ý như này bao giờ. Rốt cuộc lần này cô ấy bị sao thế?
Vì sao à?
Chẳng qua là vì anh ấy không thích thôi.
“Không vì cái gì cả, chỉ là em không thích thôi.” Nói xong, Nguyễn Tinh Trầm không nói thêm gì nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Maggie cũng im lặng hồi lâu rồi cúp. Nguyễn Tinh Trầm nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, không nói gì. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Maggie và công ty đều biết.
Bài viết này chắc sẽ không đăng, nhưng rồi quan hệ giữa cô và công ty cũng đóng băng thôi. Dù sao thì không có công ty nào thích một nghệ sĩ không nghe lời như này.
.............
Cố Húc nghiêng người dựa vào cây nghe điện thoại, người đại diện Trang Kỳ đang lải nhải không ngừng, có điều ánh mắt anh lại dừng ở nơi cách đó không xa:
“Công ty Tân Ngu gọi điện thoại tới cho tôi nói là công ty giải trí Kim Thịnh định đăng bài viết, liên quan tới cậu và Nguyễn Tinh Trầm. Nếu cậu không thích thì tôi cho người xóa bài đó nhé?”
“Bây giờ nghệ sĩ mấy công ty đó bị sao thế? Không tự cố gắng đi mà suốt ngày đi cọ nhiệt. Cũng may giờ đây tính tình cậu khá hơn rồi, không giống như trước kia nữa. Nếu là trước kia thì không biết mỗi ngày phòng làm việc của chúng ta phải gửi bao nhiêu công văn tới cho luật sư.”
Nói mãi mà không nghe thấy Cố Húc trả lời, cuối cùng người ở đầu bên kia điện thoại mới cảm thấy sai sai: “Cậu đâu rồi?”
Cố Húc trả lời cho có, thanh âm nghe nhẹ tênh: “Ở đoàn làm phim.”
“Thế mà tôi nói từ nãy tới giờ cậu cũng không trả lời một câu? Giọng cậu như thế là xảy ra chuyện gì à?”
Trang Kỳ càm ràm vài câu rồi hỏi tiếp: “Việc này cậu tính thế nào đây? Mấy diễn viên tuyến mười tám thì không tính nhưng Nguyễn Tinh Trầm giờ khá nổi tiếng, đoán chừng sau khi lên hot search sẽ có một đám người lăn vào làm Fan CP”
Nhận thấy người đang đứng ở góc kia chuẩn bị đi ra, Cố Húc thu hồi tầm mắt, nâng chân dài lên rời đi. Đi ra xa rồi anh mới mở miệng một cách biếng nhác:
“Chị không cần phải nhúng tay vào đâu, giải quyết xong rồi.”
“Cái gì? Giải quyết xong rồi?”
Giọng nói Trang Kỳ xen lẫn chút kinh ngạc: “Ai giải quyết thế? Phòng làm việc bên mình còn chưa xuất chiêu mà.”
Cố Húc không trả lời, thuận miệng nói một câu “bận rồi” sau đó cúp điện thoại. Anh đứng dưới tàng cây nhìn người từ trong góc đi ra, cười cười.
Mới nãy nói chuyện với Hạ Hồng Phi xong, vì chưa tới lúc quay phim nên anh quyết định đi loanh quanh một chút, không ngờ lại nghe thấy mấy lời này.
Ở giới giải trí nhiều năm rồi, mấy việc này anh đã sớm chẳng còn quan tâm nữa, chỉ cần mấy bài đăng đó không đi quá giới hạn thì anh cũng lười để ý. Có điều, khi Trang Kỳ gọi điện thoại nhắc tới chuyện này anh vẫn phải nhíu mày.
Cái khiến anh nhíu mày không phải là nội dung bài viết mà là đối tượng được nhắc tới trong bài viết. Ở đoàn làm phim hơn một tháng, thời gian anh ở chung với cô gái nhỏ đó không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nhìn ra được cô không giống với những người khác.
Mà nếu chuyện này có lên hot search thật thì anh cũng chẳng quan tâm.
Có điều khi nghe thấy những lời như thế, trong lòng anh lại dấy lên cảm giác sung sướng. Có lẽ là vì trong lời nói của cô gái nhỏ đó có ý bảo vệ, hoặc là vì cảm thấy bản thân không nhìn nhầm người.
Cố Húc cứ giữ tâm trạng tốt như thế tới tận khi vào phim trường rồi vẫn không giảm.
Hạ Hồng Phi đưa mắt nhìn Cố Húc đang đi từ bên ngoài vào, nhíu mày. Vừa rồi còn mang bộ mặt như đưa đám, sao đi ra ngoài một chuyến đã sốc lại tinh thần rồi?