"Cậu... Tôi, tại sao tôi lại ở đây?". Đồng tử của Tô Vũ co lại vì sợ.
Mới mấy ngày không gặp mà Mạc Hủ đã trở nên gầy đi, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, đôi môi đỏ mọng, quyến rũ đến không ngờ.
Cậu nghiêng đầu nở nụ cười ngây thơ, "bởi vì, bác sĩ Tạ không phải là bác sĩ Tạ".
"Cậu..."
Cậu nhẹ nhàng vuốt má Tô Vũ, như đang vuốt ve một bảo bối, nhưng đôi mắt lại không có ánh sáng và tiêu điểm, "chị vẫn đáng yêu như vậy, nhưng", cậu đột nhiên tiến đến gần cô, như thể giây tiếp theo đôi môi sẽ chạm vào nhau.
"Vì sao chị lại bỏ rơi em? Chị có biết không? Em nhớ chị đến thấu tận tâm can, đau muốn chết, nghĩ rằng chết rồi thì sẽ không đau nữa, nhưng em sẽ không được gặp chị sau khi em chết."
"Chị à, em muốn lúc nào cũng được ở bên chị". Cậu nở nụ cười mãn nguyện, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ điên cuồng.
Tô Vũ không biết nói gì hơn vào lúc này, chỉ cảm thấy tình trạng của cậu dường như đang trở nên tồi tệ hơn.
Sắc mặt của cậu đột nhiên thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo, "chị ghét em à? Có phải không? Tại sao chị lại ghét em? Vì sao? Tại sao chứ? Em yêu chị như thế! Sao chị có thể đối xử với em như vậy".
Giọng nói lại dần yếu đi, như thể đang thút thít, "tại vì sao? Tại vì sao vậy? Lúc trước... Rõ ràng là chị nói sẽ không rời bỏ em, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Em yêu chị như vậy, vì sao, vì sao chị lại gạt em, vì lẽ gì lại không tuân thủ lời hứa, hả?".
Mạc Hủ bỗng bật cười, giọng nói như tiếng nước chảy róc rách êm ái, nhưng lại khiến Tô Vũ không hiểu sao thấy sởn tóc gáy, trong mắt cậu tràn ngập vẻ rồ dại, "tuy nhiên, điều đó đã không còn là vấn đề nữa, nếu chị đã ghét em thì cứ ghét em đi, muốn lừa em thì cứ lừa em đi, dù sao em cũng sẽ giúp chị giữ lời hứa. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa".
"Sao chị mà không nói lời nào? Chị có nhớ em không? Hả? Chị đâu nhớ đến em đâu? Ha ha, em trao cả con tim cho chị, chính chị là người vứt đi như giày rách. Em đâu phải rác rưởi, em cũng biết đau lòng, cũng sẽ bị tổn thương!". Mạc Hủ càng ngày càng trở nên kích động, chợt đứng dậy, giống như một người bệnh tâm thần.
Tô Vũ nhíu mày, không biết nên nói cái gì.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao chị lại rời bỏ em? Tại sao chị lại rời đi? Tại sao lại phản bội em! Tại sao! Tại sao!". Cậu rống to, đột nhiên quét sạch tất cả những thứ đặt trên cái tủ bên cạnh, "choang!" Ngọn đèn rơi xuống dưới đất, mảnh vỡ văng tung tóe, trên mặt Tô Vũ có một vết cắt nông đang chảy máu.
Mạc Hủ giật mình, vội vàng chạy đến bên cạnh cô, nhưng vì không đứng vững nên té ngã xuống mặt đất. Mảnh vỡ đâm vào tay chân cậu, máu chảy đầm đìa, dường như cậu không hề cảm thấy đau đớn mà bò đến bên người cô. Trên mặt sàn, máu tươi vương vãi khắp nơi, cậu chỉ lo nhìn vết máu chói mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô, "em xin lỗi, chị ơi, em xin lỗi...".