Hôm sao vừa xong tảo luyện*, Từ Đại Thiết Đế Tố chạy đi ăn cơm. Dịch Diệp đưa mắt ra hiệu Tử Thanh, hai người vội kéo Triệu Chung Vấn đang đầu óc lơ mơ vào y thất.
(*) buổi thao luyện sáng sớm
Nhìn thấy hai đồng vàng, Triệu Chung Vấn cả kinh không thốt ra lời.
Dịch Diệp dúi vào trong ngực anh ta, dặn dò: “Tuyệt đối phải cất cho kỹ, mau gửi về nhà đi.”
“… Ở đâu ra thế?” Triệu Chung Vấn không cách nào nghĩ ra nhìn hai người họ.
“Thôi anh đừng hỏi!” Dịch Diệp vỗ vỗ bả vai anh ta nói, lấp liếm bâng quơ, “Chỗ của bọn tôi, luôn có chỗ tiện hơn mấy anh.”
Triệu Chung Vấn vẫn không hiểu: “Lương tháng chúng ta đều như nhau, ở đâu mà các cậu có khoản tiền lớn vậy? Thanh nhi, cậu nói thật đi, đồng vàng này rốt cuộc ở đâu mà ra?”
Tử Thanh hé miệng không nói, chỉ nhìn Dịch Diệp.
“Được được được, nói cho anh vậy, tôi lấy một ít dược liệu quý đem đi đổi đấy.” Dịch Diệp ghé tai anh thì thầm.
Dịch Diệp nóng ruột, vờ cả giận nói: “Lão Đại, tóm lại là chúng ta tìm cách lấy được, không liên quan gì đến anh. Anh cũng đừng hỏi nữa, hoa màu đất đai quan trọng, anh mau gửi về nhà đi.”
“Nhưng mà…”
“Lão Đại!” Dịch Diệp bóp chặt vai anh ta, chằm chằm nhìn vào cặp mắt anh, “Chuyện này rất bí mật, chỉ cần anh đừng hỏi, sẽ không ai biết!”
Triệu Chung Vấn ngây ngốc hồi lâu, mới chỗ hiểu chỗ không gật đầu: “Ta hiểu rồi, đa tạ… Ta thật không biết nên tạ ơn các cậu thế nào…”
“Khỏi tạ ơn đi, mau gửi về nhà mới phải.” Dịch Diệp cảm thấy thật quá ngại khi nhận, “Đi đi đi, đi ăn cơm, Thanh nhi…”
Triệu Chung Vấn do dự đứng dậy, lại nói: “Tối cậu viết giấy nợ, ta sẽ qua in dấu tay.”
“Lão Đại, tôi van anh đấy, thế này không phải là mắng ngược tôi sao?” Dịch Diệp đẩy Triệu Chung Vấn ra cửa, “Ra khỏi cánh cửa này, tôi chẳng nhớ gì nữa hết, anh đừng bao giờ nhắc đến việc này.”
Triệu Chung Vấn chẳng biết làm sao, đành nghĩ mai sau nhất định phải từ từ trả hết số tiền kia. Nhớ đến người nhà, anh ta đích thân đi tìm người thích hợp đáng tin cậy chuyển tiền, gửi mấy đồng vàng về.
Việc này Đế Tố Từ Đại Thiết đều không biết, Triệu Chung Vấn chỉ nói với họ đã mượn được tiền, mặc cho Đế Tố hỏi dồn thế nào đều ậm ờ cho qua chuyện. Đế Tố đến hỏi Dịch Diệp, Dịch Diệp chỉ giả ngốc, hỏi gì cũng không biết. Có điều chuyện đêm đó Mông Đường uống nhiều có làm Dịch Diệp khốn khổ nhiều ngày, thầm lo hắn say rượu quên ráo, vài bữa đòi lại tiền vàng, may mà mọi thứ yên ắng trôi qua đã lâu, Mông Đường chưa từng bước vào y thất, Dịch Diệp mới dần dần yên lòng.
Sau chuyện này, mỗi lần “Cầm kích mười vòng, cùng Ngũ chịu chung”, Dịch Diệp có mệt đến mấy cũng chưa từng mắng Mông Đường.
Cứ thế hai tháng qua đi, Triệu Chung Vấn nhận được thư nhà, bảo đồng áng đã ổn, mới yên lòng lại. Mà khảo hạch cuối tháng, Ngũ của họ vẫn là không ai bắn trúng đầu hương. Dụ hoặc năm đồng vàng dù sao cũng không nhỏ, mọi người vẫn chuyên cần luyện tiễn pháp, tiến bộ nhanh chóng.
Ngày hôm đó thao luyện cưỡi ngựa bắn cung, Dịch Diệp như có thần trợ giúp, lúc phóng ngựa bắn trúng bia gỗ, mà còn ngay hồng tâm. Khi nhìn rõ, chính hắn cũng cả kinh suýt té ngựa, ngồi vững lại mới hối hả cao giọng gọi người ngoài đến xem.
Triệu Chung Vấn Tử Thanh chỉ cười, Từ Đại Thiết vô cùng hâm mộ. Mỗi Đế Tố là gằn câu thành thật: “Mèo mù gặp cá rán, có gì hay ho, ông làm sao phải bắn trúng ba mũi tên liên tiếp mới gọi là năng lực.”
“Chíp hôi!” Dịch Diệp ngồi trên lưng ngựa cầm cung chọt eo Đế Tố, vẫn dương dương đắc ý, “Chớ có quét sạch hưng phất của ta, cậu nói mèo mù nào cũng có thể vớ được cá rán à, cái này gọi thiên hạnh! Tổ tông phù hộ mới được, hiểu không?”
Đế Tố làm mặt quỷ: “Ông cho ông là Hoắc Tướng quân á, người ta là chém hơn hai nghìn người Hung Nô, dũng quan tam quân, đó mới gọi thiên hạnh! Nhưng mà người ta không phải tổ tông phù hộ, mà là di mẫu phù hộ á.”
(*) Dì của Hoắc Khứ Bệnh là đương kim Hoàng Hậu, Vệ Tử Phu, chị cùng mẹ của Đại Tướng quân Vệ Thanh
“Đế Tố, không được nói bậy!”
Triệu Chung Vấn hét cậu ta.
“Sợ cái gì, bên ngoài đều nói vậy mà. Thiết Tử, đi!” Đế Tố không hề lo lắng bĩu môi, thúc bụng ngựa, nhanh như chớp chạy ra xa. Từ Đại Thiết theo sát phía sau.
“Thằng nhóc thúi này, miệng hỗn quá!” Triệu Chung Vấn không làm gì được mắng. “Không nghĩ một chút xem, mấy câu này chúng ta có thể nói sao?
Chưa đầy một lát, Đế Tố đánh ngựa quay về, Từ Đại Thiết vui vẻ theo sau.
“Lão Đại Lão Đại, đoán xem ta mới dò la được gì này?” Đế Tố đầy hưng phấn và thần bí, hai mắt tỏa sáng.
Triệu Chung Vấn liếc Từ Đại Thiết sau lưng cậu ta, anh nãy vẫn làng nhàng, chẳng vẻ gì kích động.
“Không liên quan đến ăn uống nhỉ?” Anh đoán, nếu có liên quan tới ăn uống, Từ Đại Thiết còn hưng phấn hơn Đế Tố đó chớ.
Đế Tố nói luôn: “Đương nhiên không liên quan, Lão Đại, anh cứ làm như ta là đứa mê ăn vậy?… Vừa rồi ta đụng phải huynh đệ bên Hổ Uy doanh, nghe bọn hắn nói, bắt đầu từ tháng sau, chúng ta sẽ thao luyện chung với bọn hắn!”
Nghe vậy, Triệu Chung Vấn chỉ “À” một tiếng. Dịch Diệp Tử Thanh cũng lơ đễnh ra mặt.
Thấy mọi người hờ hững, Đế Tố chợt thấy mất hứng, nhíu mày ngạc nhiên nói: “Chả lẽ mấy người không mong chờ ngày đó à?”
“Chuyện này thì có gì để chờ mong thế?” Triệu Chung Vấn không hiểu.
Mày Đế Tố nhíu đến càng chặt, chậm rãi quét một vòng qua mọi người, rất có vẻ giận vì không tranh, đáng tiếc vẻ mặt này lại xuất hiện trên khuôn mặt còn hơi non nớt của cậu ta, không khỏi có mấy phần buồn cười.
“Tức là cho thấy, chúng ta cũng có thể xuất chinh.” Cậu đặc biệt hạ giọng, trang trọng nói. Dù không ai biết khi nào sẽ xuất chinh, nhưng ai cũng biết với niềm tin tưởng một bề của Thánh Thượng đối với Hoắc Khứ Bệnh, tất nhiên Hoắc Khứ Bệnh sẽ là một trong các Tướng quân lãnh binh. Cho tới nay Hoắc Khứ Bệnh vẫn ở trong Hổ Uy doanh, ai ai cũng biết tất nhiên ngài sẽ dẫn Hổ Uy doanh xuất chinh.
Nghe vậy, tất cả vẫn cứ hờ hững.
Không cảm thấy hứng thú lắm, Dịch Diệp hô lớn dẫn ngựa ra chỗ khác, lầm bầm thầm trong miệng: “Làm ta suýt tưởng là có thể tăng lương chớ…”
Đế Tố tức quá, kéo cương ngăn trước Dịch Diệp, bất mãn nói: “Bảo sao không nói tầm nhìn mấy người thật hạn hẹp…” Câu sau còn chưa ra miệng, đầu đã bị đồng thời một trước một sau hai cây cung gõ cái cốc.
Dịch Diệp cười trách móc: “Nói ai là mắt chuột đấy?”
“Nói sai rồi, nói sai rồi.” Đế Tố rối rít xin lượng thứ, giải thích, “Ta nói là, một khi xuất chinh, xem như cơ hội lập quân công tới, đến chứng đó, lương tháng là sá gì!”
“Đừng có ngốc, cậu làm như lập quân công dễ lắm.” Triệu Chung Vấn lắc đầu lia lịa: “Người Hung Nô ai nấy đều hung mãnh cực kì, không phải đứa ăn chay.”
“Lão Đại, sao anh lại đề cao chí khí người khác mà huỷ diệt uy phong của mình chứ.” Đế Tố không chấp nhận, “Muốn ta nói không, người Hung Nô cũng chả có gì đáng sợ, Hoắc Tướng quân dẫn tám trăm binh là có thể giết hơn hai ngàn người Hung Nô còn toàn thân trở ra, anh tính coi, một quân Hán chúng ta là có thể chấp ba tên bọn chúng.”
Triệu Chung Vấn cạn lời, mãi mới thấp giọng: “Cậu cũng biết nói đây là thiên hạnh… Thêm nữa tám trăm tinh kỵ kia đều xuất thân Vũ Lâm Lang, nào giống với chúng ta.”
Có phần tức giận trước sự bất lực của anh ta, Đế Tố giục ngựa chạy đi, lấy tên dựng cung, bắn liên tiếp ba mũi, vậy mà mũi nào cũng trúng bia, còn có một mũi trúng chính ngay hồng tâm. Cậu ta từ xa xa hất cằm sang bên này đắc ý, Triệu Chung Vấn nhìn thấy, bất đắc dĩ cười khổ.
“Thằng nhãi này đúng là có cuồng chút, nhưng tài bắn tên thật sự không tệ.”
Dịch Diệp cười nói câu từ đáy lòng, quay lại nhìn thấy Tử Thanh chẳng biết lúc nào đã chạy ra, cũng từng vòng một phóng ngựa bắn tên, Đông một tên Tây một mũi xiêu xiêu vẹo vẹo. Mãi đến khi cô dừng lại, Từ Đại Thiết híp mắt nhìn, chỉ vào cười nói: “Thìa, là cái thìa.”
Đám người nghe vậy, tò mò nhìn lại, trên bia gỗ ghi bảy cái đuôi tên lông trắng, tình cờ lại vẽ thành hình một chiếc thìa, cười vang.
Tử Thanh thẹn thùng cười cười: “… Trùng hợp.”
Dịch Diệp nhìn cái bia gỗ chằm chằm, tập trung nhìn bia, lại nhìn Tử Thanh, người kia đã phóng ngựa bắn tên tiếp, đích bắn vẫn cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nhìn chẳng ra hình dáng gì.
Mưa phùn mịt mờ.
Lớp thiền y bằng vải sa mỏng khoác bên ngoài đã bị mưa bụi thấm ướt, Lý Cảm vẫn không định trú mưa, đứng trong tiểu giáo trận ở sân sau, kéo một thanh cung nước sơn đen đã cũ, một tên rồi một tên, thảng như hết sức chăm chú, lại như hoàn toàn không quan tâm.
Lông vũ trắng ở đuôi mũi tên cắm trên bia gỗ, long lanh nước, bảy chiếc lông trắng bất chợt vẽ thành hình bảy ngôi Bắc Đẩu.
Trò chơi thời niên thiếu, giờ đây anh đã có thể tuỳ ý làm được, song đồng bọn chơi cùng xưa kia lại không biết nên đi phương nao mà tìm.
“Tam Thiếu gia, phu nhân cho mời.” Có người sau lưng anh ta cung kính nói.
Lý Cảm thầm thở dài, tất nhiên biết mẹ cần là chuyện gì, gật nhẹ: “Biết rồi.”
Anh ta về phòng, tỉ mỉ lau sạch nước trên cây cung, xếp ngay ngắn lại lên kệ cung rồi mới phủi đại nước trên tóc, đi qua phòng mẹ.
Do tuổi tác lớn dần, tài thêu thùa của Lý Lão phu nhân không thể sánh với lúc còn trẻ, ngày xưa một bông hoa mẫu đơn to bằng cái chén chỉ cần một ngày là có thể thêu xong, giờ ba, bốn ngày vẫn chưa thể. Gần đây mấy ngày mưa dầm rả rích liên tiếp, cổ tay bà càng đau nhức, kim cũng cầm không quá ổn, vẫn nỗ lực vá cho trượng phu một bộ thâm y màu đỏ thẫm.
“Mẫu thân.”
Lý Cảm tiến đến, khom người thi lễ.
Lý Lão phu nhân buông kim, vỗ vỗ cạnh giường, cười gọi: “Cảm nhi, lại đây ngồi đi.”
Lý Cảm theo lời, bước lên ngồi xuống bên cạnh bà, trông thấy bộ thâm y của Lý Quảng, cười nói: “Bộ y phục này của cha đúng là có màu năm tháng, làm khó cho mẹ hết vá rồi lại khâu, còn phí công hơn may một bộ mới nhiều.”
“Ai nói không phải chứ, đáng tiếc cha mi là lão già ngoan cố, nào chịu thay áo mới.” Lý Lão phu nhân ngậm cười, đưa tay nắm chặt tay con, chỉ thấy ướt lạnh, trên áo bào còn mang theo cả hơi lạnh, nhăn mày lo lắng hỏi, “Sao lại mắc mưa? Lạnh không?”
“Không lạnh ạ,” Lý Cảm vội cười trấn an, “Ở sân sau luyện tiễn, không để ý trời mưa.”
“Giống y cha mi, cầm cây cung rồi thì gì cũng quên.” Lý Lão phu nhân vuốt ve tay con trai, dừng hồi lâu, mới hỏi, “Cảm nhi, ta nghe nói hôm qua Trung Tán đại phu Mao đại nhân và cha con uống rượu, trong bữa tiệc có đề ra chuyện hai nhà kết thân, nhưng bị con cự tuyệt. Có chuyện này sao?”
“Vâng ạ.” Lý Cảm kính cẩn lắng nghe đáp.
Lý Lão phu nhân lắc đầu thở dài: “Con đã không còn nhỏ, theo lý tuổi hai mươi đã phải cho con thành gia, nhưng con cứ mãi không chịu, trước trước sau sau cự tuyệt hơn hai mươi mối hôn nhân rồi. Tiểu thư nhà họ Mao ta có nghe nói qua, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa xinh đẹp lại thông minh, luận về gia thế so với nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối, ta nghĩ, không bằng…”
“Mẹ,” Lý Cảm ngắt lời bà, “Lúc này con chưa muốn thành gia, chờ qua ít ngày rồi nói.”
“Câu này con đã nói hai năm rồi, còn muốn lừa ta à.”
Lý Cảm mỉm cười: “Hài nhi không dám, chỉ là con ngày ngày bề bộn việc quân vụ, thật không có để tâm trí vào chuyện nhà. Cưới một người về, rồi không để ý tới người ta, chẳng phải là có lỗi với cô nương người ta sao.”
“Không đúng, cha bây không phải cũng bận rộn luôn đấy thôi, nhưng mẹ cũng sinh được ba anh em bây.” Lý Lão phu nhân khuyên nhủ, “Con thành gia sớm chút, cũng cho ta ôm cháu trai sớm.”
“Mẹ à, không phải người đã có Lăng Nhi sao.” Lý Cảm cười nói.
Lý Lão phu nhân thở dài: “Đại ca con chỉ để lại mỗi thằng bé Lăng Nhi, với nhà họ Lý chúng ta mà nói thật sự là hơi đơn chiếc. Nên mẹ mới mong con sớm lập gia đình.”
“Con thấy Lăng Nhi rất giỏi.” Với đứa cháu trai duy nhất này Lý Cảm cũng cực kì cưng chiều yêu thương.
“Nói tới nói lui, là con vẫn không chịu lập gia đình.” Lý Lão phu nhân nhìn thằng con, “Hôm nay con nói thật một câu cho vi nương nghe, phải chăng trong lòng con đã có cô nương nào vừa ý?”
Lý Cảm vẫn mỉm cười lắc đầu, song trong ý cười toát ra mấy phần đắng chát.
Lý Lão phu nhân há có thể không nhìn ra con mình khác lạ, vẫn đối xử nó như lúc còn nhỏ, vuốt ve đầu con: “Cảm nhi, ta biết con là đứa con hiếu thuận, nhưng trước mặt mẹ, con không cần che che giấu giấu vất vả vậy đâu. Thích cô nương nhà ai con cứ việc nói ra, hay phải chăng là sợ cha con không đồng ý? Mẹ đi bảo cha.”
“Mẹ…”
Ngoài kia mưa rơi lớn dần, rào rào tí tách, Lý Cảm ngoái đầu ra nhìn, nước mưa theo mái hiên nhỏ xuống, từng chuỗi, bắn nước lên thềm đá, châu ngọc lấp lánh.
“Cảm nhi…” Lý Lão phu nhân thở dài, “Con biết chăng, nhìn thấy con khổ sở vậy, lòng mẹ thật sự còn đau khổ hơn đó.”
Lý Cảm yên lặng thật lâu, xoay lại, tự nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ có còn nhớ cả nhà Tần thúc thúc không?”
Lý Lão phu nhân trầm trọng nhẹ gật: “Đương nhiên là nhớ, sao có thể quên được chứ, chú ấy đi không từ giã, cha con tìm kiếm đã nhiều năm mà chẳng có tin tức của bọn họ, không biết hiện giờ mấy mẹ con đến cùng là ở đâu?”
“Năm ấy con mười sáu, cha với Tần thúc thúc đã sớm định hôn sự cho con và em Nguyên.” Lý Cảm lặng lẽ nói, “Cuộc hôn nhân này, con vẫn mãi không quên.”
Tuyệt đối không nghĩ thì ra là vì chuyện này, Lý Lão phu nhân chợt hiểu: “Thì ra là vì con vẫn luôn nhớ con bé Nguyên kia, thằng con ngốc… đừng nói vốn dĩ là tìm không được mấy mẹ con họ, hai nhà chúng ta đã thành như thế, còn có thể kết thân gia sao chứ!”
Lý Cảm bình thản cười cười: “Việc này là chúng ta có lỗi với nhà họ Tần, cho tới bây giờ dù rằng không tìm được họ, nhưng nhà họ Tần cũng chưa nói lời từ hôn. Tất nhiên con phải gánh giữ ước định, không thể có lỗi với mẹ con nàng ấy.”
“Con…” Lý Lão phu nhân quả thực không biết nên khuyên thằng con ngốc của mình thế nào, “Bọn họ bỏ đi sáu năm, tính ra con bé Nguyên giờ cũng đà mười tám, hẳn cũng đã lấy chồng, sao mà con còn khờ ngốc chờ nó chứ.”
“Nếu con tìm được nàng ấy, nếu nàng ấy thật sự đã lấy chồng, con mới có thể an tâm.”
“Thằng bé ngốc này, nếu cả đời tìm khắp vẫn tìm không ra con bé thì sao? Lẽ nào cả đời con sẽ không lập gia đình ư?” Lý Lão phu nhân tức đến độ thở dài đánh thượt.
Lý Cảm vuốt lưng mẹ trấn an, cười nói: “Không đâu, đương nhiên là không rồi ạ.”
Trong tiếng thở dài của mẹ, anh thi lễ cáo lui. Chậm rãi thả bước dưới mái hiên nhà, mưa bụi nương trong gió phớt vào mặt, mấy phần mát lạnh mấy phần hiền hòa, anh thì thầm thật nhỏ: “Sẽ không, đương nhiên là không, làm sao kiếp này ta không gặp em được.”