Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 165: Mạc Bắc. Ba



Mấy ngày kế tiếp, quân Hán rong ruổi thẳng một đường lên phương Bắc truy kích Hung Nô, vượt qua núi Ly Sơn, qua sông Cung Lư, bắt được mấy người Đồn Đầu Vương và Hàn Vương Hung Nô các thứ, thẳng cho đến sa mạc Gobi*.

Bởi tốc độ tiến lên của Hoắc Khứ Bệnh quá nhanh, khách quan mà nói, lương thảo quân nhu ở phía sau gắng sức đuổi theo cũng không kịp, mấy ngày nay đều kiếm ăn ở Hung Nô. Hoắc Khứ Bệnh đi vòng sau sa mạc Gobi, gặp Lang Cư Tư có non nước cỏ xanh tốt, hạ lệnh hạ trại ở đây, chỉnh đốn mấy ngày, đồng thời cũng chờ lương thảo quân nhu ở hậu phương đưa đến.

Đám sĩ tốt bôn ba mấy ngày, nghe nói có thể nghỉ dưỡng sức mấy hôm đều vui mừng khôn xiết.

Triệu Phá Nô vơ vét rất nhiều rượu sữa ngựa, xúi Cao Bất Thức đi nướng thịt dê, lại gọi mấy tướng lĩnh khác đến ăn, còn mình thì vui vẻ bảo Tử Thanh đi gọi Tướng quân đến cùng vui.

Mùi thịt dê nướng thơm phức tản ra trong quân trại, chúng tướng quây quần ngồi quanh đống lửa, chuyện trò vui vẻ.

Chỉ duy nhất Tử Thanh cười khá là miễn cưỡng, nhắc tới cũng kỳ, thường ngày ngửi mùi thịt nướng cũng thấy thơm nức mà, không biết sao, hôm nay ngửi đến lại cảm thấy vô cùng khó chịu…

“Vùng đất này là một địa phương rất tốt!” Cao Bất Thức cầm gia vị rắc lên mình dê, miệng thao thao bất tuyệt nói, “Người Hán các cậu chú trọng phong thuỷ, thật ra người Hung Nô bọn ta cũng chú trọng cái này. Núi Lang Cư Tư ở trong lòng người Hung Nô chính là nơi gần với thần trời nhất, tế thiên gì đó đều cử hành ở đây cả.”

“Tế thiên?” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, hình như rất hứng thú với chuyện này.

“Đúng đó, tế thiên trên núi Lang Cư Tư, tế địa ở núi Cô Diễn, xin thần trên trời phù hộ năm sau mưa thuận gió hoà, trâu ngựa to khỏe, dê cừu thành đàn…” Cao Bất Thức nói, thoáng như đang quay lại thuở sinh hoạt trên thảo nguyên trước đây.

“Tế thiên trên núi Lang Cư Tư, tế địa ở núi Cô Diễn…” Hoắc Khứ Bệnh ngẫm nghĩ, chợt cười vang, “Hay, lần này quân Hán ta đến đây, cũng tế bái thiên địa được không?”

“Tướng quân!” Triệu Phá Nô thấy không ổn, “Chúng ta là người Hán, đâu phải người Hung Nô, sao phải ở đây tế bái thiên địa chứ?”

“Không tế bái thiên địa, thần trên trời của Hung Nô làm sao biết nơi đây đã là thiên hạ của nhà Hán.” Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, hạ lệnh, “Truyền quân lệnh của ta, ba ngày sau, tế thiên ở núi Lang Cư Tư, tế địa ở núi Cô Diễn!”

Ba ngày này, Triệu Phá Nô bận rộn chân không chạm đất, bởi dựa theo tế điển, tế khí tế phẩm đều phải vô cùng chú trọng, mà bọn họ đang xuất chinh bên ngoài, tất nhiên chỉ có thể giản lược. Song hai chữ giản lược này cũng thật phức tạp.

Phải chuẩn bị tế phẩm là một số lớn có cả trâu, cả dê, cả heo, rượu, quả, thức ăn các loại, này còn xem như là việc nhỏ.

Nhưng dụng cụ dùng để bày biện tế phẩm và những lễ khí sử dụng mới là vấn đề khó khăn không nhỏ, chưa kể nhạc khí, lễ nhạc các loại, càng thêm khó tìm.

Hoắc Khứ Bệnh thì trai giới tắm rửa, bữa cơm đều cực kì thanh đạm.

Hôm ấy chàng qua lều Tử Thanh thăm cô, vừa lúc có quân sĩ đưa cơm canh đến.

“Tướng quân cũng ở đây dùng cơm ạ?”

“Không được, mấy hôm nay ta trai giới, em ăn đi.”

Tử Thanh vừa cúi xuống cầm đũa, gẩy cơm ăn, mùi canh thịt chan vào xộc thẳng lên mũi, làm dạ dày cô nôn nao một trận, vội đặt xuống.

“Em sao thế?” Hoắc Khứ Bệnh thấy cô không ổn.

“Chắc là trời nóng nực, em bị cảm nắng, nên không buồn ăn.” Tử Thanh ngửa đầu uống một hớp, không ngờ tự dưng thấy lợm giọng, choáng váng muốn nôn, vội cố nhịn xuống, “Không sao đâu… chờ một lúc em sắc ít thuốc giải cảm sẽ không sao.”

Hoắc Khứ Bệnh nhăn mày nhìn cô hồi lâu, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, quay người sai quân sĩ theo hầu: “Đi, gọi Lão Hình tới!”

“Rõ.”

Quân sĩ nhận lệnh đi ngay, một lát sau quả nhiên đưa Hình Y Trưởng qua. Do trên thảo nguyên muỗi rất hung mãnh, không xem thảo dược chống muỗi của Hình Y Trưởng ra gì, đêm buông, ông bị muỗi độc cắn như nổi pháo cả một người, hôm đó càng thêm bẳn tính, chụp lấy người nào mắng luôn người đó, người gặp người tránh.

Nghe nói Hoắc Khứ Bệnh gọi mình, lão già ném túi y cho quân sĩ, hầm hừ đi đến.

“Lão đầu, xem thử cho cậu ấy với,” Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy Hình Y Trưởng, không kịp chờ kéo ông qua, chỉ Tử Thanh nói, “Cậu ấy bảo là cảm nắng, nhưng ta thấy không giống lắm, ông mau xem thử!”

“Gấp cái gì gấp cái gì, chuyện có bao lớn đâu chứ! Chính cậu ta trước đây cũng là y sĩ đó thôi, chả lẽ còn mắc lỗi sao, thật là, có tí chuyện bé xíu là nhảy đổng đổng, còn có chút dáng vẻ Tướng quân nào không chứ, cậu xem cậu đi, ta không nói không được mà…” Hình Y Trưởng càm ràm không dứt.

Biết lúc này muôn vàn không thể tranh luận với ông lão, Hoắc Khứ Bệnh nín nhịn nghe ông càm ràm.

Vừa thoắt chạm tay vào mạch Tử Thanh, Hình Y Trưởng cuối cùng cũng dừng lải nhải, hơi nghiêng đầu, cẩn thận bắt mạch, một lát giương mắt khó tin lườm Hoắc Khứ Bệnh.

“Có chuyện gì à?” Hoắc Khứ Bệnh không rõ ý, vội hỏi.

Hình Y Trưởng vẫn còn biết phân tấc, bảo quân sĩ bên cạnh: “Ngươi đi ra ngoài trước, lão phu có việc muốn thảo luận với Tướng quân.”

Quân sĩ nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, “Ra ngoài đi.”

“Rõ.”

Chờ quân sĩ rời khỏi lều, Hoắc Khứ Bệnh mới hỏi dồn: “Rốt cuộc là nàng sao vậy? Lão mau nói xem nào!”

Hình Y Trưởng ho mạnh một tiếng, sầm mặt, răn dạy Hoắc Khứ Bệnh: “Thằng nhỏ này ta đã nói với cậu từ lâu rồi mà! Cậu muôn vàn lần không nên, lần xuất chinh xuất chinh này không nên dẫn nó theo! Cậu xem, giờ phải làm sao đây?”

“Hình Y Trưởng, chuyện này không thể trách Tướng quân, là chính cháu yêu cầu theo quân xuất chinh.” Tử Thanh cuống quýt đỡ lời Hoắc Khứ Bệnh.

Sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh đã mơ hồ trắng bệch, “Rốt cuộc thì nàng ấy làm sao? Bị thương ở đâu à?”

“Nếu bị thương còn dễ xử lý đó.” Lão đầu hừ nói.

Tử Thanh nghe xong không hiểu ra sao.

“Rốt cuộc thì nàng làm sao vậy, nói mau!” Hoắc Khứ Bệnh cuống cuồng la lên, “Không phải bị thương, thì là cái gì?”

“Con bé này đã có thai, cậu lại còn để nó ngày ngày cưỡi ngựa, còn tiếp tục điên khùng vậy, còn có thể còn mạng nữa không?”

“Cái…, cái, cái gì… Nàng có thai?”

Vì quá mức không thể tin được, Hoắc Khứ Bệnh không khỏi lắp bắp luôn hồi.

Còn Tử Thanh thì hoàn toàn đờ người.

Hình Y Trưởng tức giận một bụng, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người họ nói: “Con bé đã mang thai hơn một tháng, là lúc phải cẩn thận giữ thai đấy.”

Hồi lâu sau Tử Thanh mới hoàn hồn, không hiểu hỏi: “Nhưng lần trước ngài bắt mạch cho cháu, không phải nói huyết khí cháu yếu, không dễ thụ thai sao?”

“Ta nói là không dễ, chứ đâu nói không thể.” Lão già nói đầy hùng hồn.

Hoắc Khứ Bệnh thả bước tới lui trong lều ba bốn vòng, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, thật không thể nhìn ra rốt cuộc chàng đang suy nghĩ gì.

“Bây giờ nên làm gì đây?” Chàng dừng lại đột ngột, bước đến trước mặt Hình Y Trưởng, vội vàng hỏi.

“Chuyện đầu tiên, nó không được cưỡi ngựa nữa, tuyệt đối không thể!” Hình Y Trưởng vịn trán, “Mang thai lại còn cưỡi trên lưng ngựa nhiều ngày vậy, ta thật sự là không dám nghĩ, hai đứa nhóc tụi bây thật sự là ẩu tả hết sức nói!”

Hoắc Khứ Bệnh hối hả gật đầu, thúc giục: “Còn chuyện thứ hai?”

“Chuyện thứ hai là phải nuôi dưỡng cho kỹ lưỡng, ăn nhiều một chút, tẩm bổ một chút, cậu nhìn coi, môi xanh răng trắng, gầy đến lòi cái cằm nhọn hoắc, tiếp tục như vậy không phải để em bé trong bụng chịu đói rồi có sai lầm sao hử.”

Tử Thanh vô thức đưa mắt nhìn bụng, như có điều suy nghĩ…

“Còn chuyện thứ ba?” Hoắc Khứ Bệnh do dự hỏi, “Ta có cần cầm bút ghi lại cho nhớ không?”

Thường ngày Hình Y Trưởng bị chàng chọc đầu óc muốn phát bệnh, Hoắc Khứ Bệnh chưa từng coi lời dặn y sĩ ra gì, giờ đây lần đầu tiên nhìn chàng thật thà lắng nghe, lại còn muốn cầm bút ghi nhớ, lão đầu lập tức mừng rỡ gật đầu lia lịa, “Cần chứ cần chứ.”

Tử Thanh chen lời: “Không cần, mấy chuyện này em biết cả mà, lúc học y đã từng học.”

Sau đó trước tiên cô bị lão đầu trừng mắt nhìn, ý ông là y thuật của cô có thể so với ta ư; sau lại bị Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt nhìn, ý là ngay cả mình mang thai cũng không biết, ai mà còn tin em.

Tử Thanh không biết phải làm sao, đành nhìn Hình Y Trưởng từ tốn nói, Hoắc Khứ Bệnh cẩn thận ghi, viết trọn hai quyển thẻ tre, lão đầu vẫn chưa thỏa mãn ngừng miệng.

“Không sót cái gì đó chứ?” Hoắc Khứ Bệnh ngắm nghía thẻ tre, không yên tâm hỏi.

“Hiện là không có, tiếp đến còn phải xem tình trạng con bé thế nào, sẽ từ từ điều dưỡng.” Lão Hình nhìn xem Tử Thanh lắc đầu mãi, “Mai mau bồi bổ cho nó đi, không ăn không được.”

Nhìn Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh cũng lo lắng, “Nhưng nàng ăn cái gì ói cái đó, đến cả uống ngụm nước cũng muốn ói, làm sao đây?”

“Thế thì càng phải ăn, buộc nó ăn, đã ói nhiều, lại không ăn nhiều thêm chút thì em bé trong bụng ăn cái gì.” Hình Y Trưởng đứng dậy, “Ta đi sai người hầm cho mi bát cháo cái đã.”

Hình Y Trưởng thản nhiên rời đi, để lại hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày cũng không ai mở miệng lên tiếng trước, trong lều yên đến lạ thường.

Mãi, Hoắc Khứ Bệnh mới từ bàn đứng dậy, đi đến trước mặt Tử Thanh, đưa tay tháo dây buộc giáp trên người cô, thì thầm: “Không thể mặc giáp nữa, nặng lắm, đè con thì sao.”

“Dạ.” Tử Thanh dịu dàng đáp.

Gỡ áo giáp để sang một bên, chàng đưa tay nhẹ nhàng chụp lên bụng cô, trong lòng vẫn còn sợ buông một hơi dài, “Nguy hiểm thật!”

“Đúng vậy ạ.” Tử Thanh cũng còn sợ trong lòng.

Chàng nhẹ trách, “Em làm mẹ mà còn là y sĩ nữa, sao bản thân không biết gì hết vậy.”

“Trước đó Hình Y Trưởng từng nói như vậy, em thực sự không nghĩ…” Tử Thanh trong lòng vừa tự trách vừa nghĩ mà sợ.

“Cũng may hiện giờ xem như hữu kinh vô hiểm, bình an vô sự.” Chàng ôm cô vào lòng, tựa sát vào nhau, cùng cảm thụ một sinh mệnh mới đang tồn tại.

Ngày hôm sau nắng trời rất đẹp, do hôm sau là ngày tế bái thiên địa, đám sĩ tốt đều đang bận rộn thu dọn này nọ, đàn ngựa trong chuồng đang yên tĩnh nhai cỏ khô.

Ngay lúc ấy, xa xa ngoài doanh trại một đám khách không mời mà đến, bị binh tuần doanh bên ngoài áp giải đến, đưa vào đại trướng.

“Khởi bẩm Tướng quân, đám người Tây Vực này nói nhánh Hàn Vương Hung Nô chạy tới chỗ họ đặt hàng, bọn họ là giao hàng tới.”

Hoắc Khứ Bệnh không nhấc mí mắt, hờ hững hỏi: “Hàng?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, “Hàn vương hàng năm đều đặt trái cây chỗ bọn ta.”

Nghe giọng nói này, Hoắc Khứ Bệnh cười mỉm, đưa mắt nhìn lên, Oman đã cải trang đang quỳ phía dưới.

“Trên xe đều là trái cây.” Quân sĩ cũng bẩm.

“Đã vậy, mở trói cho họ.” Hoắc Khứ Bệnh nói, “Ngươi dẫn họ xuống dưới, để lại người dẫn đầu, ta cần hỏi rõ.”

“Rõ.”

Quân sĩ mở trói cho đám người, sau đó dẫn người rời khỏi đại trướng, chỉ để lại một mình Oman.

“Đứng lên đi, còn giả vờ!” Hoắc Khứ Bệnh cười nói.

Oman cười rộ.