Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 172: Ánh tà dương Lâu Lan. Hai



Đợi Hoắc Khứ Bệnh trở về, Tử Thanh mới hỏi chàng việc này, Hoắc Khứ Bệnh cũng không rõ về chuyện của Zahim lắm, chỉ biết hiện Jindi đang ở trong một ngôi nhà không lớn lắm ở phía Tây thành Trường An, cách Hoắc phủ không xa.

Hôm ấy trời trong, Tử Thanh muốn đi thăm Zahim xem sao, do không biết bé con nàng ấy giờ đã cao lớn chừng nào, không tiện may sẵn đồ, bèn nhờ quản sự mua giúp mình vài thớt vải tinh mịn mềm mại chất lên xe ngựa, tìm nhà Jindi.

Sau tiếng gõ cửa, có gia nhân ra mở.

Tử Thanh nói rõ ý đồ đến thăm, gia nhân còn chưa kịp rời đi thông báo, đã thấy Zahim từ nội đường chạy ra, chào đón cô.

So với lần gặp trước, hai má Zahim đã mượt mà hơn nhiều, mặt đầy tươi cười, cũng không khách sáo với Tử Thanh mà thân thiết kéo tay cô đi vào trong.

“Cậu nhỏ đâu?” Tử Thanh cười hỏi.

“Jindi đã mời một tiên sinh đến dạy nó, đang học ở ngay sương phòng phía sau.” Zahim bất đắc dĩ cười nói, “Jindi cực khắc nghiệt với nó, còn nói Nho gia gì đó, kinh khủng chết đi được, suốt ngày tụng rồi đọc. Ta cũng không hiểu, nhưng ngày nào về nhà cũng phải kiểm tra, đọc sai ăn phạt, biện hộ gì cũng không cho.”

Tử Thanh bảo gia nhân dỡ vải vào trong, “Vốn tính mua y phục tặng thằng bé, nhưng lại không biết hiện nó cao đến chừng nào, sợ mua không đúng, nên mới mua vải, để cô may cho bé mấy bộ y phục.”

Tính Zahim xởi lởi, không khách sáo như người Hán, nhận ngay, lại mời Tử Thanh vào nội đường, dọn ít trà quả.

“Ta cũng nghe Jindi nói, nhà Phiêu Kỵ Tướng quân đã có thêm con trai, cũng muốn đi thăm cô lắm. Nhưng Jindi nói, với thân phận Phiêu Kỵ tướng quân, ta đến đó không thích hợp…” Zahim hỏi, “Em bé sao rồi?”

“Khỏe, chỉ có đêm không thích ngủ.” Tử Thanh cười nói.

“Lớn chút nữa là ổn thôi.” Zahim cười nói, “Em bé nào cũng vậy cả, qua ba tháng rồi thay đổi rất nhanh…”

Hai người huyên thuyên chuyện nhà linh tinh mãi đến khi Jindi về.

“Quang Lộc đại phu.” Tử Thanh đứng dậy thi lễ, cười nói.

Jindi ban đầu sửng sốt, như không ngờ là cô sẽ đến, vội hoàn lễ rồi nhiệt tình mời Tử Thanh ở lại dùng cơm. Tử Thanh vì nhớ Thiện Nhi, khéo léo từ chối, Jindi cũng không ép ở lại, ba người rảnh rỗi nói chuyện một hồi.

Có điều giữa hai mày Jindi hình như thấp thoáng có điềm buồn bực lo lắng, Tử Thanh chợt lo, nhưng lại không tiện hỏi.

Thấy sắc trời không còn sớm, Tử Thanh đứng dậy cáo từ. Jindi đưa ra cổng, do dự mãi, mới hỏi: “Gần đây, cô có tin tức của Oman không?”

“Chỉ nghe là cậu ấy từ chối cung cấp nước, thức ăn và người dẫn đường cho sứ giả người Hán, đã làm bệ hạ giận dữ.” Tử Thanh nhìn hắn, “Lẽ nào ở trong cung ngài đã nghe được chuyện gì? Bệ hạ muốn phái người xuất binh Lâu Lan sao?”

Jindi vội lắc đầu, “Không không… Ta cũng không biết.”

Thấy giọng điệu hắn ngập ngừng, Tử Thanh dấy lên lo nghĩ, vội la lên: “Vậy rốt cuộc ngài đã biết chuyện gì?”

“Ta…” Jindi do dự mãi, cuối cùng nói, “ta chỉ nghe nói, bệ hạ đã lệnh cho con tin Lâu Lan chuẩn bị quay về Lâu Lan.”

“Anh của Oman?!” Tử Thanh khẽ giật mình, “Muốn hắn về Lâu Lan để làm gì?”

Jindi chỉ nhìn cô không nói gì.

Tử Thanh lập tức rõ ràng câu hỏi ngu ngốc của mình, dĩ nhiên là muốn hắn trở về làm quốc vương Lâu Lan, vậy Oman… Vẻ lo lắng bao phủ trong lòng cô dần lộ sắc dữ tợn — Lưu Triệt sẽ không xuất binh Lâu Lan, ông ta dùng một biện pháp đơn giản hơn, phái người ám sát Oman, sau đó thế anh trai Oman vào chỗ!

“Phu nhân!”

Gia nhân theo cùng nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt thật dọa người, lấy làm kinh hãi, vội lo lắng hỏi.

Jindi nhìn cô, buồn bã khuyên nhủ: “Xu thế của thời cuộc, một cánh tay bọ ngựa sao có thể dừng xe.”

Tử Thanh còn quên cả lời cáo từ đã leo lên xe ngựa, trầm tư cả một đường, cho đến lúc về đến nhà, trong lòng cô đã có quyết đoán.

Đêm ấy, Tử Thanh cho Thiện Nhi bú.

Hoắc Khứ Bệnh bế lấy, cho Thiện Nhi tựa vào đầu vai mình, đi qua đi lại trong phòng, tay vỗ lưng bé nhè nhẹ cho đến khi nghe thấy Thiện Nhi ợ rõ một tiếng.

“Nào, gọi cha nào, gọi cha.”

Chàng lại bắt đầu thông lệ mỗi ngày, Thiện Nhi vô cùng không nể mặt cha, thích nhất là sờ mặt cha, tay kia nắm kéo vành tai, chơi rất vui vẻ.

“Mau gọi cha nào, ngày mai cha dẫn con đi cưỡi ngựa nhé?” Hoắc Khứ Bệnh không ngừng cố gắng dỗ dành cậu bé.

Tử Thanh ngắm nhìn hai cha con họ bằng ánh mắt quyến luyến, muốn in dấu cảnh ấy thật sâu vào trong đầu.

Thiện Nhi bỗng xoay người về phía cô, hai tay quơ, giống như muốn được cô vuốt ve, trong miệng ê a vài tiếng, đột nhiên vô cùng rõ ràng gọi: “Mẹ!”

Đây là lần đầu tiên Tử Thanh được nghe Thiện Nhi gọi mình.

Cô bỗng ngây người, kinh ngạc nhìn Thiện Nhi, trong chớp mắt nước mắt trào ra…

Hoắc Khứ Bệnh cũng vừa mừng vừa sợ, quay lại nhìn thấy Tử Thanh nước mắt rơi như mưa, vội ngồi xuống kề bên cô, bảo: “Em xem em kìa, có vui cũng không cần khóc đến thế chứ!”

“Em không ngờ… quá hạnh phúc…”

Lòng Tử Thanh đắng chát, nghẹn ngào khó tả, gối đầu lên vai chàng, nước mắt từng giọt rơi xuống, nhanh chóng nhỏ vào trong vạt áo chàng.

Hoắc Khứ Bệnh chịu thua, đưa tay vỗ lưng cô nhè nhẹ, “Cứ bảo phụ nữ làm mẹ rồi sẽ thay đổi, đúng vậy thật! Thiện Nhi mới gọi em một tiếng, đã vui đến khóc đến mức này…”

Tay nhỏ của Thiện Nhi cũng mò qua, mân mê giật tóc mẹ.

Ánh nến lung linh, soi bóng cả nhà ba người họ lên tường, chồng chéo lên nhau, hòa thành một thể.

Đêm dần sâu, Tử Thanh nghe hơi thở nhè nhẹ của Hoắc Khứ Bệnh, hình như đã ngủ, bèn lặng lẽ nhổm dậy.

Mới vừa xỏ giày tơ tằm ở bên giường đã nghe giọng mơ màng của Hoắc Khứ Bệnh sau lưng: “Đã trễ vậy rồi, em còn đi đâu?”

Tử Thanh ngây ra, đáp: “Hình như em nghe thấy tiếng Thiện Nhi đang khóc, em đi xem con một chút.”

“Sao ta không nghe thấy…” Hoắc Khứ Bệnh dụi mắt, nhổm người dậy, “Để ta giúp em.”

Tử Thanh vội đè chàng lại, nói: “Không cần, chàng ngủ đi, em chỉ đi xem con một chút sẽ về lại.”

“Không được đi cả đêm không về đó.”

Hoắc Khứ Bệnh biết cô rất bận tâm về Thiện Nhi, đi kiểm tra không chừng có thể ngó con suốt cả đêm, không yên tâm dặn dò.

“Em biết rồi.”

Thấy cô mang giày lụa, cũng không cầm đèn, cứ thế đẩy cửa ra ngoài. Hoắc Khứ Bệnh biết thị lực cô rất tốt, thầm thở dài, nghiêng qua khép mắt nghỉ ngơi.

Tử Thanh tới trước cửa phòng Thiện Nhi, thấy cậu bé nằm ngủ trong ngực nhũ mẫu, khuôn mặt be bé non nớt cực kỳ điềm tĩnh, bất giác hốc mắt nóng dẫy, vội vàng yên lặng không một tiếng động lui ra.

Cô một mình xuống bếp, không tìm được đậu phụ chỗ quen thuộc, mới tìm chút đậu vụn, sau đó đi thẳng đến chuồng ngựa. Huyền mã và Tuyết điểm điêu buộc chung một chỗ trong chuồng, cô sờ Tuyết điểm điêu, trộn đậu vụn với ngô đổ vào trong máng.

“Ai đó!” Gia nhân trông coi chuồng ngựa theo tiếng xách đèn chạy tới, nhìn thấy cô, khom người ngạc nhiên hỏi, “Phu nhân? Ngài có việc ạ?”

“Không có việc gì không có việc gì… Ta chỉ đến thăm bọn chúng.”

Huyền mã và Tuyết điểm điêu nghe mùi ngô trộn bã đậu thơm phức tranh nhau vục đầu lại gần ăn, gia nhân chạy qua xem xét, khổ sở nói: “Phu nhân, bữa cỏ đêm đêm nay tôi cũng đã thêm rồi. Cho ăn nữa, béo ra quá mức, chạy chậm, Tướng quân sẽ trách tội…”

Tử Thanh vội nói: “Ta biết ta biết, cho ăn lần này thôi, lần sau ta sẽ không cho nữa. Ông mau đi nghỉ đi, ta ngồi với chúng nó một lát.”

“Được…” Gia nhân chần chừ một lát, để đè lại cho cô, “Nếu phu nhân có việc cứ gọi tôi.”

“Được, ông nghỉ ngơi đi, ta nhìn bọn nó ăn xong sẽ đi ngay.”

Tử Thanh đầy áy náy.

Cho đến khi ngựa ăn xong phần, vẫn chưa thỏa mãn chép miệng, Tử Thanh sờ bộ lông bóng loáng không dính nước của bọn chúng, thầm thì: “Tất cả nhờ vào các ngươi…”

Sợ ánh nến quấy rầy Hoắc Khứ Bệnh, lúc quay về cô đặc biệt thổi tắt đèn, đặt nó dưới hiên, mò mẫm quay vào phòng, cởi giày tơ tằm, yên ắng lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Hoắc Khứ Bệnh đã trở mình, trong bóng tối quàng qua bàn tay lạnh như băng của cô, mơ màng hỏi: “Thiện Nhi khóc à?”

“Không có, là ta nghe lầm. Nhũ mẫu rất hết lòng chăm nó.”

“Ta biết mà…”

Ấm áp trong vòng tay chàng thấm đến, Tử Thanh nhẹ rút một tay, đặt lên mặt Tướng quân.

“Sao thế?”

“Không có gì… Thiện Nhi cứ thích sờ chàng thế này, em cũng muốn thử một chút.” Cô khẽ nói.

Hoắc Khứ Bệnh cười không thành tiếng từ trong ngực, mặc cô vuốt ve.

Đêm lạnh như nước, thi thoảng vài tiếng ve kêu, thưa thớt đâu đó.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Khứ Bệnh phải vào triều từ sớm, Tử Thanh cố hết sức giữ vẻ trấn định như thường, không lộ chút sơ hở, tiễn chàng ra ngoài như bình thường, sau đó gấp rút quay về phòng thay một bộ đồ đi đường, hai ba vòng đã gói ghém xong hành trang, cuối cùng đi thăm Thiện Nhi.

“Gọi mẹ một tiếng nữa, được không? Thiện Nhi!” Cô ôm con, nghĩ về Hoắc Khứ Bệnh, lòng đau như xé.

Thiện Nhi chỉ ê a khua tay trong lòng cô, không buồn không lo không hiểu chuyện đời, đầy vui vẻ.

Tự biết không thể kéo dài thêm nữa, cuối cùng Tử Thanh hôn Thiện Nhi, mắt ướt dặn dò nhũ mẫu, “Hãy chăm sóc con thật tốt…”

“Phu nhân, ngài đây là…” Nhũ mẫu thấy cô không đúng.

“Ta, ta phải đi xa một chuyến.”

Tử Thanh trả Thiện Nhi về trong tay nhũ mẫu, mặc dù trong lòng muôn vàn không nỡ, cuối cùng vẫn dứt khoát kiên quyết quay người rời đi.

Bên cạnh chuồng ngựa, gia nhân thấy cô lập tức dắt hai con ngựa đi, ngơ người, “Phu nhân, ngài…”

“Ta muốn đi xa một chuyến.” Tử Thanh đơn giản nói.

“Nhưng, nhưng mà… Tướng quân…” Gia nhân cứ thấy có chỗ không thích hợp.

Tử Thanh dắt Tuyết điểm điêu và Huyền mã, vừa định đi ra cửa, quản sự từ rất xa vội vã chạy tới, không dám cản, song lại ngăn trước cô.

“Phu nhân, ngài muốn ra cửa sao?”

“Ừm, ta có việc gấp muốn về nhà mẹ đẻ, ông tránh ra!”

“Tướng quân có biết…”

“Tất nhiên là ngài biết.”

Tử Thanh không có thời gian dây dưa với ông, xoay người lên Tuyết điểm điêu, một tay cầm cương, tay kia nắm Huyền mã, “Ông mau tránh ra!”

“Nhưng mà phu nhân…” Quản sự thầm biết chuyện này không đúng, phu nhân thừa dịp Tướng quân vào triều lập tức cưỡi hai thớt thiên lý mã đi, không biết đến cùng là vì chuyện gì.

Tử Thanh ghìm cương, Tuyết điểm điêu rất hiểu ý, giơ cao hai vó trước, quản sự cả kinh lùi lại liên tục. Cô thừa cơ tông cửa xông ra, dẫn theo Huyền mã xông ra ngoài.

Thường ngày, Tướng quân phu nhân rất dễ nói chuyện, khiêm tốn kính trọng mọi người, xưa nay chưa từng có quát lớn hay quở trách gia nhân, tất cả đám gia nhân đều thầm đều cảm thấy cô rất dễ tính, họ chỉ giữ kẽ ở trước mặt Tướng quân, còn ở trước mặt cô rất ư thả lỏng.

Tử Thanh bỗng làm ra chuyện này, hầu như làm tất cả kinh ngạc!

“Làm thế nào bây giờ? Phu nhân tự chủ trương chuyện này, phải lập tức bẩm báo Tướng quân nhỉ!” Gia nhân lo lắng nói.

Quản sự vừa sốt ruột vừa tức, cả giận: “Còn cần ngươi nói sao hả! Hiện Tướng quân lại đang lên triều, làm sao đây, chuyện có lớn cũng chỉ là chuyện trong nhà, đâu phải quân tình khẩn cấp, ngươi có thể phóng lên triều bẩm báo Tướng quân ư.”

“Vậy, vậy, thế thì phải làm sao?”

“Gấp cái gì… chuẩn bị ngựa, ta đến chờ ngoài cung.”

Lúc này, Tử Thanh đã ra khỏi thành Trường An, lao vụt thẳng về hướng Tây.

Cô không biết khi nào thích khách Lưu Triệt phái đi Lâu Lan khi nào thì khởi hành, hy vọng duy nhất của cô chính là bọn chúng còn chưa tới Lâu Lan, hy vọng mình kịp đuổi đến trước bọn chúng…

Bất kể cô có chết ở Lâu Lan, có giúp Lâu Lan giằng co với Hán đình hay không, cô đều không có khả năng quay lại Hán đình, quay lại bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, quay lại bên cạnh Thiện Nhi bên người.

Tử Thanh có thể nghĩ đến tất cả hậu quả việc này mang lại, cho dù cô có thể đảm đương chúng hay không, cô vẫn phải gánh lấy. Cô chỉ có thể nghiến chặt răng, nước mắt còn chưa kịp chảy ra khỏi hốc mắt, đã bị gió từ đối diện thổi tới phá tan.