Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 175: Tiếng đàn chưa tuyệt. Một



Cung Cam Tuyền, nằm trong núi Cam Tuyền, nguyên là cung Lâm Quang do Tần Hoàng cho xây dựng, phạm vi hơn mười dặm. Năm Nguyên Phong thứ hai, Lưu Triệt tiến hành xây dựng mở rộng, phạm vi mười chín dặm, cách Trường An ba trăm dặm. Leo lên đài Thông Thiên trong cung hoặc là đài Vọng Phong là có thể nhình thấy Trường An.

Trong núi Cam Tuyền có không ít hươu, hươu bào hoang, lợn rừng, là chỗ tốt để săn thú.

Vì lần này Tử Thanh cũng phải đi theo, tuy có nhũ mẫu chăm sóc Thiện Nhi, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không yên tâm lắm, đặc biệt mời mẹ Vệ Thiếu Nhi đến ở trong phủ, hỗ trợ chăm nom Thiện Nhi.

Lần này Lưu Triệt đi săn ở cung Cam Tuyền, đã gọi không ít quan võ đi theo, ngoài Hoắc Khứ Bệnh còn có bọn Vệ Thanh, Vệ Kháng, Triệu Phá Nô, Lý Cảm…

Tử Thanh im lặng ở sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, cúi đầu giục ngựa, không chạm mắt với ai khác.

Lý Cảm đã lâu không gặp Tử Thanh, trải qua chuyện lần trước, để tránh hiềm nghi, ngay cả khi Thiện Nhi ra đời, anh ta cũng chỉ sai người đưa tới hạ lễ chứ không tự mình đến nhà. Hiện thấy Tử Thanh gầy guộc hơn trước nhiều, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Đám người giục ngựa cả một đường, không lâu sau đã đến núi Cam Tuyền. Lưu Triệt đang rất hứng thú, không vào cung Cam Tuyền nghỉ ngơi mà tiến thẳng vào núi đi săn.

Đã có thị vệ canh giữ cung Cam Tuyền trấn thủ trong núi, biết bệ hạ đến, bèn gõ chiêng trống, đuổi dã thú trong núi ra mặt, tiện cho Lưu Triệt đi săn.

Thấy một đám hươu hoang đang chạy xuống phía Nam sườn núi, Lưu Triệt cao giọng gọi bọn Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh cùng săn đuổi.

“Đi! Xem ai bắn được nhiều hươu nhất!”

Trong thoáng chốc, bầy hươu chạy như bay trong núi.

Bọn Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh ở trên lưng ngựa, truy phong từng tháng một tiễn lại một tiễn, bắn về phía hươu bầy.

Bầy hươu nhanh chóng biến mất sau khe núi, Lưu Triệt một ngựa đi đầu đuổi tới, đám người còn lại cũng đều đi theo.

Từ sau khi cánh tay trái của Tử Thanh không còn làm được gì, đã lâu chưa từng chạm đến cung tên, tuy rằng trên người vẫn đeo cung và túi tên nhưng cũng chỉ để hợp cảnh. Thấy rất nhiều người săn đuổi, cô không muốn đi góp vui, dắt thớt ngựa chậm rãi dạo giữa khu rừng.

“A Nguyên.”

Cô ngoảnh lại mỉm cười, chào Lý Cảm: “Lý gia ca ca.”

Lý Cảm đồng dạng cũng là dắt ngựa, hướng nàng đi tới, tiếu dung ấm áp, “Hài tử được chứ? Nghe nói là cái nam oa, lớn lên giống ngươi vẫn là giống Hoắc Tướng quân?”

“Mắt thì giống muội, mũi thì giống Tướng quân hơn chút, nét cười cũng giống Tướng quân.” Tử Thanh cười nói.

“Thấy muội gầy đi nhiều, sao sinh con mà cũng cực thế à?”

“Khoảng thời gian trước nó thức đêm không thích ngủ, giờ đã khá hơn một chút.” Tử Thanh cười nhạt, dĩ nhiên không nhắc đến chuyện Oman, để đổi chủ đề, cô chu môi chỉ phía trước, “Sao huynh lại không đi săn hươu rừng?”

Lý Cảm cười lắc đầu, “Hươu không nhiều mấy, ta chen vào lại làm người ta ngại.”

Tử Thanh cười cười.

Hai người dắt ngựa ngay dạo bước trong rừng, Tử Thanh hỏi thăm sức khỏe Lý lão phu nhân, mới biết hồi đầu năm Lý lão phu nhân cũng đã qua đời, không khỏi thở dài thườn thượt.

Lý Cảm không nói nhiều về chuyện này, chỉ kể về Lý Lăng cháu mình, rằng cậu bé rất giống anh ta lúc còn bé, luyện tên cực kỳ khắc khổ, hiện do tự tay anh ta dạy bảo.

“Ta dạy nó thuật cưỡi ngựa bắn cung, theo cách mà năm ấy chú Tần đã dạy.” Trong rừng lá rơi lả tả, Lý Cảm nhớ lại cảnh mình và Tử Thanh cùng luyện tên, “Muội còn nhớ không? Khi đó muội còn có một quãng lâu bị khớp với điểm hồng tâm ở đích, bắn sao cũng không trúng, chú Tần sợ muội từ đó sẽ xe như bỏ, sốt ruột ghê gớm.”

“Nhớ,” Tử Thanh cười nói, “Sau đó, là huynh cố ý đến tìm tôi tỷ thí, bảo không bắn hồng tâm, mà là muốn bắn ra trên bia thành một hình Bắc Đẩu Thất Tinh.”

“Bắc Đẩu Thất Tinh…” Lý Cảm cười.

Bỗng, Tử Thanh nghe thấy một tiếng mũi tên xé gió từ phía bên trái trong rừng cây vút tới, cô còn chưa kịp hoàn hồn, Lý Cảm chợt nhào tới, che trước người cô l!

Sau đó, là im lặng…

Hoàn toàn im lặng…

Chỉ có tiếng gió từ trên trời cao gào thét sượt qua.

Tử Thanh bị đứng hình đông cứng tại chỗ, không thể tin nhìn Lý Cảm — như trở lại rừng dẻ hôm ấy một lần nữa. Nhưng trước mắt tất thảy đang diễn tiến đây không phải là một trò chơi, khóe miệng Lý Cảm chậm rãi trào máu tươi, một điểm đỏ thắm nhỏ xíu nhanh chóng loang rộng, thẩm thấu trong tầm mắt cô, choáng nhuộm cả khoảng trời không…

“Cẩn thận! Có người muốn giết muội!” Lý Cảm khó khăn mở miệng, máu càng nhiều phọt ra từ trong miệng.

Tử Thanh đỡ lấy anh ta, nhìn mũi tên cắm ngay sau tim anh ta, lại quay nhìn vào trong rừng, yên tĩnh như chết, không một tiếng động. Sát thủ một phát không trúng, lại thấy Lý Cảm trúng tên đã hốt hoảng bỏ trốn.

Lần này Lý Cảm trúng tên ngay chỗ hiểm nhất, đến cả thời gian thở cũng không có, anh ta cố hết sức muốn đứng thẳng, tay siết nả vai Tử Thanh thật chặt, hai mắt mong mỏi nhìn cô, há miệng như còn muốn dặn dò lời gì, cũng đã không kịp…

“Lý gia ca ca, Lý gia ca ca!”

Trước mắt cũng chẳng phải là chiến trường, lại xảy ra biến cố đột ngột thế này, Tử Thanh ôm giữ thi thể Lý Cảm, đờ đẫn trong chốc lát, hoang mang chẳng hiểu tại sao.

“Là nàng ta, là nàng ta bắn chết quan Nội hầu!”

Có mấy người từ trong rừng lao ra, một người cầm đầu chỉ thẳng mặt cô.

Tử Thanh chậm chạp quay lại, nhìn người kia — người đó, cô chưa bao giờ gặp, cũng không quen biết.

“Ta tận mắt nhìn thấy! Nàng ta đã giết quan Nội hầu!” Người kia lại nói.

Thế là, ngay sau đó có người xông lên, cướp thi thể Lý Cảm từ trong tay cô, rồi trói Tử Thanh vẫn còn ngây người lại.

Đây hết thảy hết thảy liên tiếp biến cố đều là để Tử Thanh vội vàng không kịp chuẩn bị.

Trong lúc cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn từ cái chết của Lý Cảm, cô đã bị lôi đến bắt quỳ trước mặt Lưu Triệt. Ông vừa mới đi săn quay về, cau chặt mày nhìn cảnh.

“Thanh nhi!” Hoắc Khứ Bệnh nhảy xuống lưng ngựa, dùng sức lớn đẩy người hầu trong cung áp giải Tử Thanh, nửa quỳ xuống đỡ lấy cô, vừa cởi trói cho cô, vừa cả giận hỏi người hầu, “Nàng phạm vào chuyện gì? Sao dám trói nàng?”

“Nàng ta, nàng ta…” Gã người hầu bị Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt, lắp bắp, “Nàng ta vừa mới bắn chết quan Nội hầu!”

Nói xong, liền có người khiêng thi thể Lý Cảm đưa lên, Lý Cảm nằm ngang, tên đã rút khỏi người, được người hầu dâng lên Lưu Triệt.

Nhìn thấy Lý Cảm bỏ mình, sắc mặt Lưu Triệt đầy khó tin, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng hỏi: “Thật sự là cô ta đã giết quan Nội hầu sao? Có ai nhìn thấy?”

“Ti chức nhìn thấy!”

“Ti chức cũng nhìn thấy!”

Hai tên thị vệ trong cung đứng ra, đều là những người mà Tử Thanh thấy lạ mặt.

Lưu Triệt ở trên cao nhìn xuống Tử Thanh, trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi muốn giết quan Nội hầu?”

“Em không có giết huynh ấy.” Tử Thanh vốn không nhìn Lưu Triệt, chỉ ngó Hoắc Khứ Bệnh, nét đau buồn trong đôi mắt, “Trong rừng có sát thủ, tên vốn là nhắm vào em, huynh ấy đỡ thay em một mũi này.”

“Có người muốn giết em?!” Hoắc Khứ Bệnh kinh ngạc, vội hỏi, “Có nhìn rõ là ai không?”

Tử Thanh chậm rãi lắc đầu.

Hoắc Khứ Bệnh vội nhìn Lưu Triệt la to: “Bệ hạ, có thích khách ẩn núp trong bãi săn, xin bệ hạ tra rõ! Lý Cảm không phải nàng ấy giết chết, xin bệ hạ minh giám!”

“Nói bậy! Là hai người này tận mắt nhìn thấy cô ta giết Lý Cảm, lẽ nào bọn hắn dám khi quân sao!” Lưu Triệt cả giận nói.

“Chắc chắn là chúng bị người xui khiến!” Hoắc Khứ Bệnh nói.

“Bọn chúng là người hầu của trẫm! Có thể bị ai xui khiến chứ! Khứ Bệnh, cậu không được vì che chở cho cô ta mà bất chấp vương pháp!” Cơn giận Lưu Triệt đã cực độ, quát Tử Thanh, “Ngươi chớ có giảo biện, trẫm hỏi ngươi một lần nữa, vì sao ngươi muốn giết quan Nội hầu?”

“Thần không giết ngài ấy!” Tử Thanh nhìn thẳng Lưu Triệt, nói vô cùng rõ ràng.

Lưu Triệt cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi không nói, là trẫm không biết à?! Được, để trẫm nói cho ngươi hay, phụ thân ngươi Tần Đỉnh nguyên là phó tướng của Lý Quảng, ngoài biên tái Thủy Quan, người Khương phản loạn, là Tần Đỉnh đến chiêu hàng. Sau đó Lý Quảng giết hàng, Tần Đỉnh tự thấy có lỗi với tám trăm người Khương, đã tự tử. Lý gia thật ra chính là cừu gia của ngươi! Ngươi giết Lý Cảm là để báo thù cho cha mình!”

Mỗi chữ mỗi câu của ông, không chỉ làm Tử Thanh kinh ngạc, mà cả Hoắc Khứ Bệnh cũng cực kì giật mình.

Thân thế Tử Thanh, là khi nào Lưu Triệt đã biết rõ mồn một như thế?