Quan Minh Ngọc ngây người, ánh mắt né tránh gật đầu: "Phải." "Học lớp mười hai?" Quan Minh Ngọc cúi đầu, trả lời: “Phài, còn một tháng nữa sẽ thi đại học." Khi Lê Tiếu tra được tin này cũng rất ngạc nhiên. Cô cầm tay lái, gõ một cái, nhìn nét mặt áy náy của Quan Minh Ngọc, sóng mắt lăn tăn: “Cô sinh tháng Mười một nên vẫn chưa tròn hai mươi, chưa đủ tuổi kết hôn.
Huống hồ giờ cô vẫn chỉ là học sinh lớp mười hai.
Vì vậy, nói thật cho tôi biết, lúc ấy cô và anh trai đến làm phiền Lê Thiếu Quyền, cũng không phải muốn kết hôn với anh ta đúng không?" Nếu vì là tiền thì còn có khả năng hơn. Cách phân tích này của Lê Tiếu khiến Quan Minh Ngọc thở đồn dập, vội ngẩng đầu lên, há miệng muốn nói lại thôi. "Nếu cố chịu nói thật, thì chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện.
Nếu không thể thì giờ cô xuống xe được rồi." Lê Tiếu không mấy kiên nhẫn, đến tìm Quan Minh Ngọc cũng chỉ vì không muốn Lê Thiếu Quyền lại gặp chuyện phiền phức. Nếu như cô ta không muốn nói thẳng, vậy cô đành nghĩ cách...!đuổi hai anh em họ ra khỏi ra khỏi Nam Dương, chặt đứt mọi hậu hoạn. Quan Minh Ngọc im lặng rất lâu, dường như đang lâm vào cảnh khó xử. Lê Tiếu gõ gõ ngón tay lên vô lăng.
Ngay lúc cô sắp mất hết kiên nhẫn, Quan Minh Ngọc cắn môi nói: “Cô Lê, tôi biết khi ấy anh tôi đã sai, nhưng bụng dạ anh ấy không xấu." “Tôi thừa nhận, khi đó anh tôi thấy chỗ ở của Lê Thiếu Quyền thì đã này sinh suy nghĩ không nên có.
Nhưng xuất phát điểm của anh ấy đều là vì tôi.
Anh ấy biết tôi đang yêu đương trên mạng với Lê Thiếu Quyền mấy tháng, cũng cho rằng Lê Thiếu Quyền thật sự thích tôi." “Thế nên, anh ấy mới có suy nghĩ phó thác tôi cho Lê Thiếu Quyền.
Trừ điều này ra, chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc có được thứ gì từ tay Lê Thiếu Quyền, thật đấy." Cách giải thích lần này rất chân thật, chí ít trong cách nhìn nhận của Lê Tiếu thì Quan Minh Ngọc không nói dối. Cô nhìn đối phương không chớp mắt: “Tại sao anh ta lại phó thác cô cho Lê Thiếu Quyền?" Quan Minh Ngọc chớp mắt, ngón tay dần cong lại: “Vì anh ấy cảm thấy, nếu tôi ở bên Lê Thiếu Quyền, có lẽ...!sẽ có tiền chữa bệnh." "Cô bị bệnh gì?" Lê Tiếu nhướng mày, chọt nhớ lại bức ảnh mình từng thấy.
Quả nhiên có ẩn tình khác? Quan Minh Ngọc mím môi, ánh mắt lấp lóe, cuối cùng tự ti lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình bệnh gì.
Hai năm trước khi tôi học lớp mười hai, bỗng có một ngày sốt cao mãi không lui, sau đó cơ thể bắt đầu xảy ra biến hóa." "Kế đến bất đắc dĩ tôi phải nghỉ học.
Lúc ấy tôi và anh trai chạy khắp các bệnh viện trong thành phố, nhưng bác sĩ không thể nào tra ra được nguyên nhân." “Vì căn bệnh này, anh tôi mới dẫn tôi đến Nam Dương.
Sau khi tiến hành kiểm tra ở bệnh viện lớn hơn, bác sĩ suy đoán rằng nhiễm sắc thể của tôi có vấn đề.
Nhưng vì không đủ tiền nên chúng tôi không thể tiếp tục khám và chữa trị được, chi có thể trì hoãn."
Nhiễm sắc thể có vấn đề? Lê Tiếu bắt được điểm chính trong lời nói của Quan Minh Ngọc, chọt nảy sinh hứng thú: “Cô đi kiểm tra ở bệnh viện nào?" "Bệnh viện chi nhánh của Đại học Y Nam Dương." Lê Tiếu sáng tỏ híp mắt.
Nếu thật sự là vấn đề về nhiễm sắc thể thì cô có thể tra thử ca bệnh. Quan Minh Ngọc thấp thỏm nhìn Lê Tiếu: “Cô Lê, tôi nói thật đấy.
Nếu không, tôi cũng sẽ không học lớp mười hai khi đã hai mươi tuổi.
Cũng là anh tôi cầu xin chủ thầu mới cho tôi được nhập học ở trường trung học Nam Dương.
Cô có thể hỏi chủ thầu của anh tôi, họ có thể làm chứng.".