Phòng khách rộng lớn lập tức trở nên yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Lê Quảng Minh nhìn tới nhìn lui giữa Lê Tiếu và Thương Úc, sợ con gái cưng mình chọc giận vị bố già này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cậu Thương tới nhà quả là làm nhà họ Lê nở mặt nở mày!” Cả nhà: “…” Dù gì ông cũng mang danh là một tỷ phú, có thể bình tĩnh chút được không? Lê Tiếu thở dài bất đắc dĩ, nhấc chân lên, tựa người vào lưng ghế. Hôm nay cô mặc quần jean xám, phối hợp với áo T-shirt trắng ngắn tay, vạt áo nhét trong lưng quần, vừa tùy ý lại thanh thản.
Đặc biệt là đôi chân bắt tréo kia, vừa thon lại vừa dài, giống như đúc tư thế ngồi của Thương Úc. Lúc này, Thương Úc liếc nhìn tài xế bên cạnh, giọng thuần hậu: “Ông Lê, tôi trịnh trọng bày tỏ sự đáng tiếc về chuyện hủy hôn giữa Thương Lục và cô nhà.” Giọng điệu từ tốn, thái độ ôn hòa lễ phép. Tài xế cũng đúng lúc đặt hộp quà trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Nét mặt Lê Quảng Minh hơi cứng lại, nụ cười dần biến mất, “Cho nên, hôn sự này thật sự không thể tiếp tục?” Lê Tiếu: “??” Thương Úc nhận lấy cốc trà từ tay người giúp việc, cầm nắp trà gạt gạt lá trà ra, “Chắc mọi người cũng đã biết được chứng bệnh của Thương Lục, e rằng trước mắt chỉ có thể là vậy.” “Xin hỏi ông cụ Thương có biết chuyện từ hôn không?” Đáy mắt Lê Quảng Minh lộ ra vẻ nặng nề, chân mày nhíu chặt, không giống như cố tình khách sáo. Lê Tiếu bình thản quan sát Lê Quảng Minh, một hồi lâu mới dằn sự nghi ngờ xuống đáy lòng, mặt mày tươi tắn lại. Lúc này Thương Úc hớp một ngụm hồng trà, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Lê Quảng Minh: “Trước mắt ba tôi vẫn còn chưa biết.
Ngày mai tôi về lại Parma, sẽ truyền đạt giúp ông.” Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viên không hiểu nhìn nhau.
Lúc họ trao đổi ánh mắt, Lê Tiếu đột nhiên cười khẽ một tiếng, lời thốt ra khiến mọi người kinh ngạc: “Như thế cũng tốt, làm phiền Diễn gia rồi.” Cô vừa dứt lời, Thương Úc liền liếc sang, nhướng đuôi mày, cười gian xảo. “Tiểu Tiếu!” Lê Quảng Minh nghiêm túc hô khẽ một tiếng.
Tuy ông không lớn tiếng, nhưng trong mắt đầy vẻ bất mãn. Thấy thế, Lê Tiếu híp mắt lại, vuốt ve móng tay mình, vẻ mặt rất thản nhiên, “Ba, con nói sai rồi sao?” Thật ra Lê Tiếu có thể đoán được một vài điều từ nét mặt của ba mẹ.
Họ hoàn toàn không muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân được hứa hẹn từ bé này. Vậy rốt cuộc là vì lý do gì? Giờ phút này, Lê Quảng Minh nhìn ánh mắt tò mò của Lê Tiếu, biết rõ mình đã tiết lộ quá nhiều. Ông giãn mày, sau đó nói với Thương Úc: “Cậu Thương, có thể lên lầu nói chuyện không?” Thương Úc vuốt ve cốc trà sứ xanh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Lê Tiếu, hơi gật đầu rồi trầm giọng đồng ý: “Được.” ... Một lát sau, Lê Quảng Minh và Thương Úc mất hút sau đầu cầu thang xoắn ốc ở tầng hai. Lê Tiếu chống trán, thờ ơ nhìn Đoàn Thục Viện, “Mẹ, có phải ba mẹ không muốn con từ hôn với Thương Lục?” Đoàn Thục Viện vén lại sợi tóc bên tai, không thật lòng phản bác, “Làm gì có, không thể nào.” Anh Cả Lê Quân nhìn xung quanh, thở ra rồi nói: “Anh cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của ba thật lạ!” “Mẹ, có phải ba và mẹ có chuyện giấu chúng con không? Rõ ràng Thương Lục không muốn kết hôn với Tiểu Tiếu, mà con thì lại thấy ba mẹ như rất kiên trì.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân hứa hẹn từ bé này có sự tích gì sao?” Lê Ngạn cũng không hiểu, không tới. Đoàn Thục Viện hơi mất tập trung, dữ dằn liếc Lê Ngạn, “Sự tích cái gì chứ? Còn không là rất lâu trước kia…” Lại nữa! Cứ mỗi lần Lê Tiếu hoặc mấy anh hỏi thăm về chuyện hứa hôn từ nhỏ thì ba mẹ đều sẽ dùng giọng điệu qua loa như thế. Lê Thừa mất hết kiên nhẫn, ngắt ngang lời Đoàn Thục Viện, thấp giọng lạnh lùng: “Mẹ, đã như vậy thì hủy bỏ hôn sự này đi.
Hôm nay Thương Thiếu Diễn ra mặt thay Thương Lục, theo con thấy là anh ta tính che chở cho em trai mình.
Xem ra con phải dùng cách khác để trút giận giúp Tiểu Tiếu rồi.” Nghi thức tiếp đón sáng tạo ngoài cửa hôm nay chính là bút tích của Lê Thừa, cũng là “quà ra mắt” đầu tiên dành cho Thương Lục. Còn cô gái xinh đẹp giả trang làm người hầu kia chính là cao thủ số một dưới tay của anh: Nam Hân.