Anh ta thẳng lưng, nhắm mắt hít thở sâu, đáy mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Thương Úc đặt lọ thuốc xuống, cầm băng gạc lên, không nghe anh ta báo cáo tiếp thì lạnh giọng: "Tiếp tục đi."
Người đàn ông nén giật mình, mím môi gật đầu: "Đã xử lý xong chỗ quốc lộ, muốn dọn sạch chướng ngại vật trên đường cần ít nhất ba ngày. Tôi đã cho điều năm chiếc trực thăng rồi."
"Ừm." Thương Úc lạnh nhạt đáp, dường như không vui lắm.
Xử lý xong vết thương của Lê Tiếu, Thương Úc mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm che đậy sóng cả, lạnh lùng giới thiệu: "Tả Hiên – Đội trưởng đội vệ sĩ Ám Đường."
Lê Tiếu chạm mắt với Thương Úc, sau đó nhìn người đàn ông với nét mặt cứng nhắc, đúng là người của Ám Đường: "Xin chào."
Tả Hiên nhìn Lê Tiếu, gật đầu: "Chào cô Lê."
Ô, cũng biết cô.
Đây là lần đầu Lê Tiếu gặp người của Ám Đường.
Cũng có thể vì tò mò nên cô nhìn thêm mấy lần nữa.
Khí tức lạnh giá trên người Tả Hiên chắc ngang ngửa bốn trợ thủ, thậm chí còn hơn thế.
Gương mặt quá cứng nhắc, nhìn rất lạnh lùng.
Có thể vì Lê Tiếu nhìn Tả Hiến quá lâu nên cằm cô bị siết chặt, ngón tay Thương Úc cưỡng ép buộc cô phải quay lại nhìn mình, giọng khàn khàn không vui: "Em nhìn gì?"
Lê Tiếu mím môi cười, cúi người rút khăn giấy trên bàn trà đặt vào lòng bàn tay Thương Úc: "Không có gì. Anh lau tay đi, toàn mùi thuốc."
Thương Úc véo mạnh cằm Lê Tiếu, lau tay rồi ngồi cạnh cô.
Thu Hoàn đã tỉnh táo lại, đến cạnh sofa ngồi xuống, nhìn Lê Tiếu: "Em gái, lúc anh gọi, chẳng phải em đang ở phòng thí nghiệm sao?"
"Tách", tiếng bật lửa vang lên, Thương Úc châm điếu thuốc, dù đã cố giấu tâm tư nhưng nét mặt vẫn rất lạnh lùng.
Thu Hoàn ngứa họng, vươn tay ra nói: "Đưa tôi một điếu cho bớt sợ."
Thương Úc tiện tay ném cho anh ta gói thuốc, ngẩng đầu nhả khói.
Lê Tiếu nhìn động tác ngẩng đầu của Thương Úc, yết hầu nhô ra trông rất ưng mắt.
"Em gái à, nhìn phía này, anh đang hỏi em mà." Thu Hoàn cũng châm điếu thuốc, khi nhả khói thì phất tay với Lê Tiếu.
Cảm giác tồn tại của anh ta thấp thế sao?
Lê Tiếu liếc anh ta, nghiêng người làm ổ trên sofa, nhìn cổ chân, hời hợt đáp: "À, tôi đi ngang qua"
Thu Hoàn không tin, hừ lạnh, xem anh ta là đồ ngu hả?
Không khí trong phòng thoáng ngưng đọng.
Tả Hiên bỗng nhớ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Vọng Nguyệt, lạnh giọng hỏi: "Cậu phái người xử lý tay bắn tỉa trong núi à?"
Vọng Nguyệt vô tội trừng mắt, liếc trộm Lê Tiếu, bĩu môi: "Không phải, là cô Lê giúp đỡ đấy."
Lúc Vọng Nguyệt nhìn hình ảnh của máy bay không người lái truyền về cũng khiếp sợ hoài nghi cuộc đời như vậy.
Thu Hoàn lấy khăn giấy lau miệng, có thể vì quá ngạc nhiên nên nửa điếu thuốc trong tay cũng ném ngay vào ly nước: "Vọng Nguyệt, cậu vừa nói gì cơ?"
Lê Tiếu nhìn Thu Hoàn, sau đó nhìn Tả Hiên, có vẻ không hiểu.
Thấy vậy, Tả Hiên nhìn Thương Úc, cân nhắc mấy giây rồi hỏi: "Sau khi ra tay, cô Lê có kiểm tra hơi thở của họ không?"
Trước đó anh ta dẫn người xử lý tay bắn tỉa trong núi, lại phát hiện cả ba đều chưa chết.
Thế nên anh ta mới hỏi Vọng Nguyệt.
Nói đến thì, một khi người của Ám Đường, hoặc bốn người Phong Vũ Vân Nguyệt đã ra tay thì chắc chắn sẽ một chiêu giết người.
Họ sẽ không giữ lại mạng sống cho địch như vậy.
Lê Tiếu gãi đầu, nhàn nhạt đáp: "Không, tôi chỉ vặn gãy xương cổ của họ, không chết được."
Nói gì đi nữa thì cô cũng là người của Hội quốc tế, có ra tay vẫn chừa lại đường lui.
Nghe vậy, Tả Hiên gật đầu hiểu ra, lùi về sau không nói gì thêm.
Chỉ có Thu Hoàn nhìn Lê Tiếu như sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy quá bỡ ngỡ.
"Tôi chỉ vặn gãy xương cổ của họ, không chết được."
Đây là lời con gái nên nói sao?
Bộ dạng hời hợt kia, cứ như đang tám chuyện nhà vậy.
Thu Hoàn hoảng hốt, quên trước đó mình đã làm gì, cầm ly nước uống ực.
Thế là anh ta nuốt luôn tàn thuốc mềm mục trong ly nước.
Thu Hoàn méo mặt: "..."...
Không lâu sau, Tả Hiên rời đi, Lưu Vân và Lạc Vũ quay lại biệt thự.
Hai người sóng vai vào phòng khách, khi nhìn chằm chằm Lê Tiếu thì thấy ống chân quấn băng liền đồng thanh hỏi: "Cô Lê không sao chứ?"
Lê Tiếu lắc đầu: "Không sao."
Lưu Vân mím môi, tập trung tinh thần, đi đến trước mặt Thương Úc: "Lão đại, xung quanh quốc lộ Bàn Sơn đã giăng dải ngăn cách, trong mấy ngày tới, truyền thông sẽ liên tục đưa tin thông báo nguy hiểm ở rìa núi."
"Phong tỏa tất cả tin tức tối nay."
Thương Úc cúi đầu vuốt ve đầu ngón tay, lạnh giọng căn dặn.
"Vâng, lão đại."
Lưu Vân và Lạc Vũ không ở lại lâu, nháy mắt với Vọng Nguyệt rồi ba người rời khỏi phòng khách.
Còn Thu Hoàn vẫn chưa bình tĩnh nổi, ôm gối ngẫm nghĩ về đời người. ...
Ngoài cửa phòng, đám Lưu Vân đến chỗ hút thuốc, rối rít châm điếu hóa giải ưu tư.
Lưu Vân vỗ mạnh vai Vọng Nguyệt: "Người anh em, tối nay nhờ có cậu."
Vọng Nguyệt: "?"
Lạc Vũ vẫn còn vẻ sợ hãi, mím môi như thật: "Ừ, cực cho cậu rồi."
Vọng Nguyệt: "??"
Anh ta đã làm gì? Mọi chuyện tối nay... liên quan gì đến anh ta?
Ngoại trừ đứng trên tháp canh ẩn tín hiệu, cộng với sắp xếp hai trực thăng cứu viện, hình như anh ta có làm gì đâu?
Một đêm kinh động như vậy cũng đâu có chỗ cho anh ta phát huy!
Vọng Nguyệt nhìn quanh, mãi mới hỏi: "Không đúng, hai người nói gì thế?"
Lưu Vân thấy Vọng Nguyệt không hiểu liền nhả khói đấm ngực đối phương: "Còn giả vờ! Nếu không phải cậu kịp xử lý tay bắn tỉa, e rằng lão đại và cô Lê đã gặp nguy hiểm. Người anh em, may mà có cậu!"
Thật ra thì gần quốc lộ Bàn Sơn đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi.
Chỉ là vì cô Lê bỗng xuất hiện, lão đại xuống xe ngay lúc đó, mới đẩy kế hoạch của họ lên sớm.
Không thể không nói, tình cảnh khi ấy thật khiến người ta nghĩ lại mà sợ.
Vọng Nguyệt bắt được trọng điểm, cau mày khó lòng tưởng tượng: "Ai nói với các người là tôi xử lý tay bắn tỉa?"