"Nếu lo lắng anh ra tay thì em đừng để mình bị thương." Giọng anh lành lạnh lộ rõ không vui, ngón tay ấn vào vết thương đầu vai Lê Tiếu.
Cô hít hà, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thương Úc, vỗ xuống mu bàn tay anh: "Không phải, Diễn gia..."
"Xuống xe thôi."
Những lời giảo biện của Lê Tiếu bị nghẹn lại.
Thấy anh rút tay về xuống xe, cô lạnh mặt, đáy mắt phiền muộn.
Không vì điều gì khác, cô đang nghĩ, nếu Thương Úc và Vân Lệ đánh nhau thật thì cô nên giúp ai?
Giúp Vân Lệ? Không ổn lắm nhỉ?
Giúp Thương Úc? Đánh Vân Lệ chết thì sao?
Lê Tiếu với tâm tình rối rắm xuống xe theo Thương Úc.
Vân Lệ đặt áo khoác vest trên khuỷu tay, mặc sơ mi xám đứng cách họ mấy mét.
Hai người đàn ông với vóc dáng cao lớn phi phàm, mỗi lần chạm mặt nhau đều so găng thầm lặng.
Lê Tiếu sờ trán, từ từ đi đến cạnh Thương Úc.
Ngay sau đó, ngón tay cô được bao trùm ấm áp, anh nắm tay cô chẳng xem ai ra gì.
Tình cảnh này khiến đáy mắt Vân Lệ lập tức nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Anh ta cứ đứng nhìn bàn tay đan nhau của họ không chớp mắt.
Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, mọi âm thanh đã biến mất.
Vân Lệ như người ngoài cuộc, kinh ngạc ngước nhìn, rốt cuộc cũng hiểu ra cảm giác kỳ lạ lúc trước là gì.
Quả thật Lê Tiếu và Thương Thiếu Diễn không đơn giản chỉ là quen biết, họ là... người yêu.
Người Vân Lệ cứng đờ, anh ta cụp mắt, cố gắng ổn định tâm trạng.
Trong mấy giây ngắn ngủi, anh ta cố gắng ra vẻ ung dung, nhưng yết hầu chuyển động không ngừng đã để lộ sự hoang mang của anh ta.
Cho đến khi Thương Úc đi ngang qua, giọng Lê Tiếu vang lên: "Ngây ra làm gì, đi thôi."
Vân Lệ mới vuốt tóc rối trên đỉnh đầu, xoay người theo bước chân của họ.
Mấy lời nghẹn ở cổ họng không thốt ra được. ...
Phòng bao Thương Hải Các.
Vân Lệ quyết đoán ngồi trước bàn vuông cho bốn người, cúi đầu bấm điện thoại, nhìn màn hình chợt lóe chợt tắt, không biết đang nghĩ gì.
Lê Tiếu ngồi bên hông nhìn quanh, vẻ mặt không biết làm sao.
Thực đơn thẻ tre bày trước mặt ba người nhưng chẳng ai thèm nhìn.
Bầu không khí mơ hồ khá căng thẳng, nhưng họ lại hài hòa ngồi chung một phòng.
Lê Tiếu cảm thấy hơi áp bức, muốn nói gì đó phá vỡ trạng thái hiện tại nhưng không được.
Cô quyết đoán đứng dậy, thấy hai người kia đồng thời nhìn mình thì khẽ nói: "Em đi phòng vệ sinh."
Cô thầm nghĩ, nếu không ổn thật cứ để hai người đánh nhau một trận thôi.
Chỉ cần cô không có ở hiện trường, họ sẽ không nể nang gì nữa.
Lê Tiếu ra khỏi phòng bao, chậm rãi đến vườn sau ngắm cảnh, nghiêng người dựa cột, chơi một ván Anipop. ...
Sau khi Lê Tiếu rời đi, Vân Lệ nhích chân gác lên ghế bành.
Tóc con trên đỉnh đầu anh ta sớm rối tung, có mấy sợi rũ trước mắt, che đi ánh sáng lờ mờ nơi đáy mắt.
Ba giây sau, Vân Lệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn, thấy Thương Úc đang nâng ly nhấp ngụm trà.
Anh ta dùng giầy da đá chân bàn, cười nhạt: "Thương Thiếu Diễn, cậu đừng có ra vẻ, chi bằng nói mấy câu với ông đây. Món nợ nổ tung trụ sở chính lính đánh thuê phải tính thế nào?"
Thương Úc thong thả đặt tách trà xuống, ngước mắt lên, chậm rãi hỏi lại: "Anh muốn tính thế nào?"
Vân Lệ đánh giá khí chất hướng nội cao quý của Thương Úc, cong môi: "Dùng mạng cậu đền, thấy sao?"
Thương Úc vuốt ve tách trà, đuôi mắt nhướng lên, gật đầu sâu xa: "Nghe có vẻ anh không thiệt thòi. Vậy anh làm cô gái của tôi bị thương, món nợ này tính thế nào?"
Dù tận mắt chứng kiến họ tay trong tay, Vân Lệ vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng lúc này chính tai nghe "cô gái của tôi" từ miệng Thương Úc, anh ta vẫn chật vật rối loạn.
Hai người vốn không nên có chút liên quan gì như Lê Tiếu và Thương Thiếu Diễn sao lại ở bên nhau?
Vân Lệ gần như mất khống chế, đáy mắt sát khí đằng đằng, khiến cả phòng bao ngập tràn cảm giác bức bách gươm súng tuốt vỏ.
Chẳng mấy chốc, ngay khi Vân Lệ đổ người về phía trước chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, Thương Úc lại ưu nhã nhấp ngụm trà, khinh bỉ liếc mắt, giọng nói thâm trầm: "Anh thích cô ấy?"