Vào cổng chính, quản gia Tiêu chờ đã lâu lập tức tiến lên đón.
Ông kính cẩn khom người hướng về Thương Úc và Lê Tiếu: "Cậu Cả, các gia chủ và trưởng lão đều đang chờ trong phòng tiếp khách. Ông chủ bảo cậu tới trước. Cô Lê, phiền cô đi theo tôi."
Thương Úc chậm rãi buông tay Lê Tiếu, liếc cô dặn dò: "Nhớ lời anh nói."
Lê Tiếu gật đầu nói biết rồi, sau đó liền theo quản gia Tiêu đến phòng trà vườn sau.
Xung quanh phòng trà vô cùng thanh tĩnh, nhiều vệ sĩ canh giữ gần mái hiên.
Quản gia Tiêu đẩy cửa gỗ chạm hoa cho cô, hương trà bên trong thơm ngát.
Phòng trà mang nét cổ xưa, Thương Tung Hải mặc trang phục thời Đường màu xám, đeo kính gọng vàng, ngồi nghiêm chỉnh trước bệ trà điêu khắc từ gỗ hoàng hoa lê.
Nghe tiếng bước chân, ông nâng tay chào hỏi: "Cháu gái, tới đây ngồi."
Lê Tiếu tiến lên gọi bác trai, khi ngồi xuống thì Thương Tung Hải đẩy một chén trà xanh qua.
Ông nhìn ấm trà, ánh mắt như đang hoài niệm, thoáng trầm ngâm rồi nói: "Nhiều năm trước, có một người bạn già cho bác nửa cân Thái Bình Hầu Khôi dại. Bác cất như vật quý hơn hai mươi năm, không nỡ thưởng thức. Hôm nay cháu có lộc rồi."
Dường như Thương Tung Hải rất kiên nhẫn với Lê Tiếu, đôi mắt in hằn dấu vết tháng năm nhìn cô không chớp mắt.
Lê Tiếu nâng ly đến bên môi nhấp một ngụm, mùi trà thơm bùng vị giác.
Cô cười khẽ phụ họa: "Đúng là trà ngon, tinh khiết mà không chát, thơm đậm đà."
Thương Tung Hải vui vẻ gật đầu liên tục rồi thở dài, đứng dậy.
Ông đi đến giá để trà gần đó, đứng chắp tay, nhìn túi Thái Bình Hầu Khôi bên trên, nhỏ giọng hỏi: "Đã giải quyết xong chuyện tối qua chưa?"
Lê Tiếu đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn bóng lưng Thương Tung Hải, thầm biết ông đang nhắc đến vụ bắt cóc liền đáp: "Đã giải quyết xong, bác trai không cần lo lắng."
"Nhắc đến thì, nếu không phải hôm đó bác sắp xếp chiếc Ferrari diễn màn tai nạn xe, e rằng... bác cũng không ngờ cháu còn nhỏ nhưng bản lĩnh không hề nhỏ."
Lê Tiếu ngây người, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thương Tung Hải đưa lưng về phía cô, không nghe câu trả lời bèn xoa Phật châu trên cổ tay, chậm rãi xoay người: "Sao thế? Không nghĩ đến là bác à?"
Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thương Tung Hải, khẽ lắc đầu: "Đúng là không nghĩ đến, nhưng sao bác phải làm thế?"
Thương Tung Hải đa mưu túc trí như đang chơi một ván cờ, còn Lê Tiếu chính là quân cờ trong ấy.
Cảm giác này khá tồi tệ.
Lúc này, Thương Tung Hải lại thở ra, ngón tay xoa Phật châu cũng dần ngừng lại.
Ông nói: "Cháu có thể xem là bác đang thử dò xét, cũng có thể cho là bác đang khảo nghiệm. Cháu gái, cháu muốn ở bên Thiếu Diễn, chắc chắn phải chịu đựng rất nhiều áp lực từ bên ngoài. Nếu cháu không có năng lực tự bảo vệ mình, như vậy bác phải cân nhắc, rốt cuộc có nên nói một vài chân tướng cho cháu hay không."
Lê Tiếu đối mặt ba giây với Thương Tung Hải, sau đó cụp mắt, che đi cảm xúc trong ấy: "Vậy bác trai có hài lòng với kết quả dò xét không?"
"Trước mắt thì khá được."
Không phải hài lòng, cũng không phải không hài lòng, chỉ là khá được.
Lê Tiếu mím môi, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tiếp tục hỏi: "Chuyện ở khu nghỉ dưỡng Tê Sơn Thế Giới cũng là khảo nghiệm của bác?"
"Không, khảo nghiệm một lần là đủ rồi. Nếu nhiều quá cũng chẳng còn giá trị"
Thương Tung Hải hiếm khi chịu giải thích, giọng nói mang ý cười, cũng bộc lộ sự ôn hòa của người lớn tuổi.
Vậy nên, tập kích ban đêm ở khu nghỉ dưỡng đúng là do nhà dòng thứ tám gây ra.
Ánh mắt Lê Tiếu chợt lóe, thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy giờ bác trai có thể nói cháu nghe một vài chân tướng không?"
Thương Tung Hải nâng tay đẩy gọng kính vàng, nói mơ hồ: "Cháu gái, cháu thông minh như vậy, chắc đã đoán được bản thân có chút liên hệ với Parma."
Đúng như dự đoán, từng câu trao đổi của Thương Tung Hải với cô lúc trước ở Nam Dương đều có hàm ý.
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thương Tung Hải: "Ý bác trai là..."
Thương Tung Hải nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó chỉ ngón trỏ lên trời, cười nói: "Cháu đấy, biết rồi còn hỏi."
Lê Tiếu nhếch môi nói không dám, nhưng ánh mắt hơi buồn bực.
Muốn khách sáo trước mặt Thương Tung Hải thật không dễ gì.
"Được rồi, dù cho chân tướng là gì, rồi cháu cũng sẽ biết thôi."
Thương Tung Hải vừa nói vừa xoay người, lại bổ sung: "Cháu gái, trước mặt bác không cần đề phòng như vậy. Cháu cứ nhớ, dù cháu không ở bên Thiếu Diễn, bác trai vẫn bảo vệ cháu cả đời."
Từng chữ âm vang.
Cõi lòng Lê Tiếu run lên, cô chợt ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Thương Tung Hải.
Đây không phải lời một người bèo nước gặp nhau có thể nói ra.
Thế nên, tất cả vì cô có mối quan hệ nào đó với Parma sao?
Lê Tiếu vẫn còn đứng đó ngẫm nghĩ thì Thương Tung Hải đã kéo cửa gỗ chạm hoa, ánh nắng rơi nghiêng khắp phòng trà.
Ông quay đầu nhìn, nét mặt hiền hòa: "Đi thôi, buổi họp mặt dòng họ hôm nay cũng là thời điểm để cháu gặp người trong nhà."
Từ phòng trà đến phòng tiếp khách chỉ mất mấy phút.
Tuy nét mặt Lê Tiếu bình thản, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh.
Quan hệ gia tộc quá lớn và rối ren như vậy, cô đi theo Thương Tung Hải xuất hiện trong phòng tiếp khách, điều này có ý gì không nói cũng biết.
Ông đang bảo vệ cô. ...
Khi hai người đến phòng tiếp khách sảnh trước, bầu không khí nghiêm túc lập tức bao quanh.
Khoảnh khắc Thương Tung Hải dẫn Lê Tiếu xuất hiện ở cửa phòng, người bên trong không hẹn cùng nhìn sang.
Hai người ngược sáng bước vào, bộ quần áo thời Đường trên người Thương Tung Hải đạm bạc, bước chân vững chãi bước qua ngưỡng cửa, mọi người trong phòng đứng dậy cung kính cúi đầu: "Gia chủ."
Thương Tung Hải im lặng đi về phía trước.
Lê Tiếu theo sau ông, nhìn thẳng.
Phòng tiếp khách rất rộng, Lê Tiếu nhìn lướt qua, hiện trường tề tựu khoảng năm sáu mươi người.
Đúng là gia tộc lớn rắc rối phức tạp.
Trên đường đi, cô cũng phát hiện, dường như các bàn vuông trong phòng được sắp theo thứ tự các dòng thứ.
Vì trong đám người đông đúc, Lê Tiếu phát hiện Thương Quỳnh Anh và Thương Phù đứng ở hàng cuối cùng.
Lúc này phòng tiếp khách rất yên ắng.
Dù ai nấy cũng cúi mắt khom người, nhưng sự xuất hiện của Lê Tiếu chắc chắn dẫn đến không ít sự chú ý.
Ngoại trừ Thương Phù đứng sau họ, các thành viên dòng thứ còn lại chưa từng thấy Lê Tiếu đều nhìn cô chăm chú.
Thoáng chốc, Thương Tung Hải đã ngồi vị trí chủ tọa trong phòng.
Lê Tiếu cũng theo sự chỉ dẫn của quản gia Tiêu ngồi vào vị trí bàn đầu gia chủ.
Cả sảnh đường đứng dậy, ngoại trừ Thương Úc ngồi vững như núi.