Siêu Cấp Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Chương 103



Bốn con chim ri nhìn Vương Thừa Quân lại nhìn về phía ghế sofa như một tên thiểu năng, Bạch Ưng không nhịn được lên tiếng: " Quân ca, anh thật sự không bị mù sao? "

Vương Thừa Quân bật cười, không để ý đến họ nữa, nhưng trong lòng anh đã đón được phần nào, khẽ hắn giọng: " Nhóc con, nên chú ý xung quanh đi. "

Cô gái nhỏ nào đó ở trong lòng của anh không khỏi đỏ mặt, theo quán tính nhìn xung quanh, lại nhìn về phía cửa nơi giọng nói vừa phát ra, lắp bắp nói: " Anh… anh đứng đó từ lúc nào vậy? "

" Cũng không lâu lắm, chỉ là vừa bước vào đã bị em và tên bạn thân của mình đang mãi ôm nhau, nhỏ giọng thủ thỉ làm gì có sức để để ý xung quanh chứ. " Vừa nói, Vương Thừa Quân thản nhiên đi đến, ngồi xuống chiếc sofa trống bên cạnh.

Vương Tuyết Băng nghe anh nói vậy liền đó, rất muốn ngồi thẳng dậy từ trên đùi người nào đó, nhưng vừa ngồi thẳng lưng cô liền nhíu mày, hừ lạnh một hơi.

Đau đau đau… thật sự rất đau nha.

Không biết tên mặt lạnh này rốt cuộc đã nhịn bao lâu rồi, thể mà hôm qua cô vừa đồng ý thì tức khắc hôm nay ngay cả mảnh xương cũng chẳng còn.

Triệu Hàn Dương nhìn cô gái trong lòng nhíu mày, anh liếc mắt nhìn tên vừa mới ngồi xuống như thể cảnh cáo vậy, đôi bàn tay to lớn hữu lực liền vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô, dùng lực ôm lấy cô, để cô nằm trong lòng ngực mình, bàn tay to lớn ấy như có như không bóp nhẹ eo nhỏ của cô để giảm đau.

Triệu Hàn Dương cuối mắt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhỏ, lên tiếng: " Mặc kệ cậu ta đi, em đó nằm nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì bàn sau. "

Cô gật đầu, sau đó chép chép miệng mà cũng thiếp đi trong vòng tay của anh.



Nhận thấy hơi thở đều đều của cô, anh cười khẽ, vòng tay hữu lực ôm cô gái nhỏ của mình đứng dậy trở lại giường ngủ, đặc cô nằm trên giường, nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô,anh không nhịn được hôn lên chóp mũi cô một cái, lên tiếng: " Bé con, ngủ ngon. "

Trước khi ra ngoài, anh đi đến sụp rèm cửa ban công trước, lại đưa tay cầm điều hòa chỉnh lại nhiệt độ thích hợp, cuối cùng anh mới rời khỏi phòng ngủ.

Khi vừa ra ngoài, anh đưa mắt nhìn thấy Vương Thừa Quân vẫn chưa đi, lạnh nhạt nói: " Vẫn chưa chịu đi? "

" Cậu và con bé đã đi đến bước cuối cùng rồi? Không sợ con bé hối hận sao? " Vương Thừa Quân không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đưa mắt nhìn của phòng phía sau, anh không phải không nhìn thấy hành động nhỏ vừa rồi của hai người, chỉ là anh sợ em gái hối hận mà thôi.

Triệu Hàn Dương đi đến chiếc ghế sofa đơn, chậm rãi ngồi xuống, móc lấy gối thuốc lá từ trong túi ra, châm lửa rít một hơi, nét mặt dường như mơ hồ trả lời: " Sẽ không, tôi có thể giao cả tính mạng cho cô ấy. "

Vương Thừa Quân nhìn anh, im lặng một lúc lâu, như thể cũng phải qua vài giây, vẫn không thể tin được những gì mình đã nghe thấy, giọng nói có chút run rẩy, nếu đổi lại là anh chắc chắn sẽ không thể làm được như anh: " Cậu chắc chắn quyết định của ngày hôm nay. Tương lai của hai người chắc chắn sẽ có rất nhiều chắc trở đấy. Đặc biệt là tên đó vẫn đang đều tra thân phận của cậu. "

" Mặc kệ tên đó đi, nếu muốn tôi có thể chơi chết nó đấy? Nhưng có vẻ cô ấy đã có kế hoạch rồi. " Triệu Hàn Dương nhướng mày nhìn anh.

Vương Thừa Quân gật đầu, mặc kệ có thế nào, giờ cậu ta và em gái anh đã như thế rồi, không thể chia cắt cũng không thể tách rời vậy thì anh chỉ có thể tận lực bảo vệ em gái thôi.

" Tùy cậu, tôi trở về phòng trước đây. "

Dứt lời anh cũng rời khỏi ngay, sau khi về phòng khách sạn bên cạnh, rất nhanh đã nhận được điện thoại của Vương Thừa Duật.

Vừa bắt máy, Vương Thừa Duật lên tiếng: " Con bé thế nào rồi? Có tốt không? "



" Lão tam, con bé vẫn ổn, hơn nữa tương lai anh còn có một cậu em rể siêu cấp lợi hại đấy. " Vương Thừa Quân thở dài, tay nâng ly rượu nói.

Vương Thừa Quân không thể tin vào tai của mình, lại suy nghĩ đến vài tháng trước lúc em gái xảy ra chuyện, lại nói đến những lời vừa rồi của em trai, chuyện này không thể nào, lên tiếng: " Lão tứ, chuyện em nói với người anh đang nghỉ có phải cùng một người không? "

" Đúng vậy. " Vương Thừa Quân đáp ngay, không những vậy, anh còn bồi thêm một câu: " Chuyện đó cũng xảy ra rồi. "

" Như thể củ cải trắng mà Vương gia chúng ta chăm sóc lại bị con heo thói cưỡm đi mất rồi. Anh không phục đâu. " Vương Thừa Duật gần như rào gống ở trong điện thoại.

Vương Thừa Quân nhíu mày, ngay cả anh còn không chấp nhận được nhưng sự việc đã xảy ra rồi thì không thể quay đầu: " Nếu anh không phục có thể đợi bọn em về nước anh tìm cậu ta trách mắng đi. Còn không nhịn được có thể bay đến đây cũng không sao. "

Dứt lời,anh cũng cúp máy, đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc, dù sao anh cũng đã quen với việc bay tới bay lui giữa các nước, nhưng có vẻ lần đầu tiên anh bay đến Bali nơi có phong cảnh hữu tình, như thể muốn hòa mình vào thiên nhiên làm anh thả lỏng tâm tình không ít.

Cứ vậy mà thiếp đi lúc nào không hay.

Xế chiều, vì đối bụng nên Vương Tuyết Băng mới nhíu mày thức giấc.

Cô đưa tay dụi mắt, rồi tìm điện thoại nhìn xem mấy giờ mà giật cả mình, vậy là cô ngủ hơn bốn tiếng rồi sau.

Mặc kệ đi, dù sau thân thể cô cũng đã hơn lúc sáng rất nhiều rồi nên tự mình rời giường tắm rửa thay nốt quần áo luôn.