Triệu Hàn Dương vòng tay ôm chặt eo cô, tay kia vuốt tóc cô gái nhỏ như một thói quen, đưa mắt nhìn Vương Thừa Quân, lên tiếng: " Cậu chuẩn bị đi, sáng mốt mười giờ chúng ta trở về Nam Kinh. "
Vương Tuyết Băng nằm ở trong lòng anh, nhướng mày đưa mắt nhìn anh trai, không ngạc nhiên lắm khi nghe anh nói, xem ra anh đã nghe những gì cô và anh tư trò chuyện rồi.
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt nhìn anh như thể không tin vào tai mình mà lên tiếng hỏi lại: " Anh thật sự muốn quay về Nam Kinh sau? "
" Không có gì mà không muốn cả. " Triệu Hàn Dương mỉm cười, hôn lên trán cô một cái, lại tiếp tục khẳng định: " Cho dù ở đó có ai, cũng không quan trọng bằng em cả. "
" Hàn Dương, cậu khẳng định không thay đổi ý định. " Vương Thừa Quân tựa lưng vào thành ghế, thật sự quyết định của Triệu Hàn Dương làm cho cả hai anh em họ rất bất ngờ đấy, nên anh em mới có vẻ mặt ngơ ra.
Triệu Hàn Dương ôm lấy cô gái nhỏ, gật đầu khẳng định, đúng vậy, giờ cô gái nhỏ đã là của anh nên thân phận cũng phải được mọi người tôn kính, còn về phía Triệu Hàn Lâm dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ qua thêm lần nào nữa: " Ừ, cho dù thế nào, tôi cũng phải cho cô gái nhỏ của mình một thân phận rõ ràng chứ. "
" Được, cậu quyết định thế nào thì làm như thế đi. " Vương Thừa Quân gật đầu nhìn em gái nhỏ của anh vẫn đang nằm trong lòng của người nào đó, bất giác mỉm cười: " Nhóc con, bộ dáng cao lãnh trước kia của em đâu rồi, sau bây giờ ở bên cạnh cậu ta em lại mang dáng vẻ lười biến thế? "
" Hừ, mặc kệ em."
Nói xong, Vương Tuyết Băng cũng không thèm để ý đến anh trai mình, xoay mặt úp vào trong lòng ngực Triệu Hàn Dương.
Triệu Hàn Dương khẽ cười, không nói gì ôm cô gái nhỏ đứng dậy, rời khỏi phòng của Vương Thừa Quân.
Nhìn một màn trước mặt, anh chỉ biết lắc đầu,xem ra em gái anh từ lúc ở cạnh tên đó đã có tình người hơn rồi.
Kệ đi, tương lai của họ chắc chắn sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
Tối hôm trước khi trở về, cô đã nhận được tài liệu do Vàng Ưng đều tra được, nhìn tài liệu trong tay vẻ mặt của cô thoáng chốc thất thần nhớ lại quá khứ.
***
Hồi tưởng về quá khứ.
Năm anh vừa rời khỏi cô, khi ấy cô đã cảm giác được như bầu trời sụp đổ vậy, anh cả của cô khi ấy còn nói: Chắc chắn một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở lại, hy vọng em sẽ tự chăm sóc bản thân và chờ cậu ấy trở về.
Đúng, cô cũng tin vào những lời nói đầy hứa hẹn ấy.
Cô cũng đã giữ lời hứa chờ ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, cô chờ đợi anh suốt mười năm thanh xuân nhưng anh vẫn không trở lại.
Cũng từ lúc đó, không biết bắt đầu từ lúc nào cô cũng ngày càng ít nói, ít cười hẳn, cả nhà trên dưới Vương gia lúc nhận ra thì đã quá muộn màng, cô gái nhỏ của họ đã trở nên vô cảm, không thể hiện tình cảm quá nhiều trước mắt họ.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn ra được tâm trạng của em gái, anh cũng bắt đầu để ý cô nhiều hơn nhưng vẫn không có manh mối.
Đến khi anh ba Vương Thừa Duật trở về từ nước ngoài, phát hiện em gái nhỏ của anh ít cười, ít nói liền biết được con bé bị cú sốc tâm lý dẫn đến trầm cảm ở mức độ nhẹ.
Sau đó cô được gia đình đưa đến gặp bác sĩ tâm lý và trị liệu.
Trái với tình trạng của cô, Triệu Hàn Dương khi ấy đã một mình chịu đựng nổi đau, bị truy sát, bị hãm hại, bị gia đình gạch tên khỏi gia tộc.
Khi ấy anh không có gì trong tay, một mình rời khỏi Nam Kinh, tự mình kiếm sống, trải qua những ngày tháng đầu đường xó chợ, phải tìm cách trở nên mạnh mẽ, phải gầy dựng sức mạnh của bản thân, trong đó cũng nhờ có anh cả cô Vương Tử Tâm luôn âm thầm giúp đỡ để sau hai năm cố gắng ấy anh đã trở thành người đàn ông mạnh nhất, giàu có nhất là bá chủ của cả Nam Kinh, đưa Nam Kinh phát triển mạnh mẽ sau khi tiếp quản hơn hai tháng.
Cũng từ lúc đó, trong thế giới của anh, Triệu Hàn Dương luôn tìm cách sinh tồn, giúp bản thân mạnh mẽ đến mức không để một ai có thể làm hại mình.
Sau đó, không biết anh đã nghe thấy tin tức gì biết được Triệu Hàn Lâm đã làm đủ mọi cách để cầu hôn Vương Tuyết Băng, đến khi biết được, anh tức giận đến mức ngay thời điểm đó anh đã không ngần ngại ra tay với tập đoàn Triệu Thị, khiến cho cả tập đoàn lau đau.
Khi ấy ông bà Triệu đã đến nhờ sự giúp đỡ của Vương gia, anh cũng đã được họ lấy tờ hôn ước để đạt được sự giúp đỡ, cũng không lâu sau cả cô và Triệu Hàn Lâm đã tiến đến hôn nhân.
Và rồi, chuyện gì đến đã đến, ngay tại lễ đường diễn ra hôn lễ, Triệu Hàn Dương một thân vest đen,bá khí ngút trời đến dự hôn lễ.
Vương Tuyết Băng vừa nhìn thấy anh, thân thể cứng nhắc, đôi mở to như thể không tin, thật sự anh ấy đã trở về, nhưng sau anh ấy trở lại khi cô cứ ngỡ anh đã ra đi mãi mãi chứ.
Không nhịn được, cô mặc kệ những người có mặt tại hiện trường, không thể kìm nén cảm xúc của bản đã chạy đến chỗ anh, nhào vào lòng người đàn ông trước mặt mình, nghẹn ngào không nói: " Sau bây giờ anh mới trở lại hả? Anh trở về để nhìn em lên xe hoa sau? Vậy thì chúc mừng anh, ý muốn của anh bây giờạ thấy được rồi. Đúng không anh… anh chồng? "
Hai từ " anh chồng " ấy dường như đã trở thành bức tường vô hình đã ngăn chặn cả hai người ngần ấy năm.
Triệu Hàn Lâm nhếch môi cười, xem ra anh ta đã thành công phá hoại tình cảm của hai người họ rồi.
Có điều anh vẫn phải diễn tròn vai của một người đàn ông, không chấp nhất chuyện quá khứ của hai người, đi đến ôm lấy vai cô,an ủi: " Tiểu Tuyết em đừng buồn nửa, anh hứa sẽ chờ đợi em, dù có bao lâu đi nữa,anh vẫn sẽ chờ đợi ngày em chấp nhận tình cảm của anh. Anh sẽ chờ mà. "