Ba ngày sau, sau ngày hôm đó, mặc dù ba Vương đồng ý cho anh và cô qua lại, nhưng riêng mỗi một người là không đồng ý.
Cũng đã ba ngày, Vương Tuyết Băng bị mẹ Tô bắt ở lại Vương gia, bốn anh em vừa nhìn thấy hành động của bà không chỉ bất lực, cái họ không ngờ rằng đó là mẹ Tô tự tay tống khứ Triệu Hàn Dương ra khỏi Vương gia ngay trong đêm hôm ấy.
Vương Tuyết Băng nhìn một màn trước mặt, cô đứng hình mất mấy giây, hoặc nói hơn là cô không ngờ mẹ Tô lại phản đối gay gắt đến thế.
Cũng tại thời điểm đó, cô như thể bị mẹ Tô bóp nát trái tim của mình, cô đưa mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng muốn lên tiếng nhưng không thể thốt nên lời.
Anh Tư Vương Thừa Quân là người đứng bên cạnh cũng như đã quan sát tâm tình của em gái,anh không ngờ mẹ Tô lại một lần nữa đã cướp đi sinh mạng của em gái anh, hay nói đúng hơn mẹ Tô là người thứ hai vì người đầu tiên là Triệu Hàn Dương.
Cũng trong ba ngày này, không một ai trong Vương gia có thể nghe thấy giọng nói, tiếng cười của cô dù là trước kia cô rất ít nói lạnh nhạt với tất cả mọi người, ít biểu lộ cảm xúc của mình.
Nhưng trong ba ngày này không ít thì nhiều người làm hay quản gia đều hỏi thử hôm nay cô muốn ăn gì để họ chuẩn bị họ mơ hồ nhận ra Vương Tuyết Băng không hề có bất kỳ phản ứng nào dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhất.
Cũng trong mấy ngày này bốn người anh trai dù bận rộn công việc của bản thân đi nữa, họ cũng phải sắp xếp thời gian để bồi em gái của mình, hy vọng cô sẽ vui vẻ hoạt bát như trước kia, ít nhất là có thể lên tiếng nói chuyện với các anh.
Vào lúc này đây, mẹ Tô dù thương con gái nhưng bà sẽ không nhân nhượng việc để cô trở thành con dâu Triệu gia, bằng mọi giá bà cũng sẽ không cho phép con gái của bà có bất kỳ dính dán vào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế của hai anh em Triệu gia kia.
Cho dù Triệu Hàn Dương là người đàn ông thần bí hay là đại thiếu gia, bà cũng không để con gái chịu thêm bất kỳ đau khổ nào từ Triệu gia nữa.
Mặc dù thương con gái, mẹ Tô cũng không thể để con gái bỏ ăn bỏ uống mà ru gú trong phòng ngủ, bằng mọi cách bà phải bắt ép con gái nhỏ rời khỏi phòng ngủ để bước ra ngoài.
Vì vậy mà sáng sớm bà đã cùng người làm đi siêu thị mua một ít thực phẩm để làm vài món ăn yêu thích cho con gái nhỏ của bà.
Anh Tư Vương Thừa Quân cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn một lượt trong phòng khách không thấy em gái đâu, anh liền hỏi quản gia: " Tiểu thư đâu? "
" Dạ… tiểu thư… tiểu thư cô ấy… tiểu thư cô ấy vẫn ở trong phòng ngủ ạ. " Quản gia ấp úng không biết nên nói thế nào, thật sự bà cũng không biết nên làm gì, bà đành phải nói thật.
Nghe quản gia nói vậy, anh khẽ nhíu mày, không ngờ việc mẹ Tô ngăn cản đã gây cú sốc lớn đối với em gái anh rồi.
Anh Tư Vương Thừa Quân nghe thấy liền hỏi thêm: " Bữa sáng con bé có dùng không? "
Quản gia lại lắc đầu, không chỉ có bữa sáng, ngay cả nói chuyện tiểu thư của bà còn không thèm mở miệng huống chi là dùng bữa nữa đấy.
Cô càng như vậy, quản gia càng lo lắng, bà nhìn thiếu gia nói thêm: " Tứ thiếu gia, tôi thấy rằng chuyện này không còn đơn thuần nhiều năm về trước đâu. Tứ thiếu, nếu còn tiếp tục như thế e rằng với sức khỏe hiện tại của tiểu thư sẽ không thể chống đỡ thêm đâu. "
Vương Thừa Quân đơn hiểu ý của quản gia, anh cũng biết được chuyện lần này đã không còn đơn giản nữa, anh phải lên phòng xem em gái thế nào rồi mới tính tiếp.
" Dì đừng lo lắng quá, có tôi ở đây sẽ không để cho con bé ấy xảy ra chuyện gì đâu. "
Dứt lời, anh cũng đi thẳng lên phòng ngủ của cô, không thèm gõ cửa phòng, anh tự nhiên mở cửa phòng, nhưng không ngờ cô đã khóa cửa từ bên trong, không nghỉ nhiều, anh thẳng chân đạp thẳng cánh cửa phòng ngủ.
Khi cánh cửa vừa mở ra,anh liền đi vào bên trong, đạp thẳng vào mắt anh, cô em gái nhỏ nhắn đang ngồi co ro bên bệ cửa sổ, vừa nhìn qua, hình như em gái anh đã gầy hẳn một vòng, sắc mặt cũng đã trắng bệt tựa như vài tháng trước anh đã nhìn thấy cô vẫn còn nằm trong phòng hồi sức ở Itali vậy.
" Nhóc con, em rốt cuộc đã giày vò bản thân đến mức nào vậy? " Vừa nói, Vương Thừa Quân đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh em gái nhỏ của mình, đưa tay xoa đầu cô.
Vương Tuyết Băng vẫn không ăn, không uống cũng không lên tiếng, cô chỉ ngước đôi mắt vô hồn nhìn người trước mặt, không nói không rằng mà lẵng lặng dựa vào người anh trai.
Nhìn cô như một cái xác vô hồn, anh rất đau lòng, không thể nhìn thêm, anh liếc mắt nhìn đồng hồ, không nói không rằng ôm cô đứng dậy, hướng tới phòng ăn, dù sao anh phải bắt em gái ăn gì đó lót dạ mới được.
Vừa vào phòng ăn, quản gia đã đem bác cháo hải sản đặt lên bàn, Vương Tuyết Băng chẳng buồn liếc một cái, thấy vậy cũng thở dài, lấy điện thoại ra bấm số của ai kia.
Không bao lâu, bên kia đã bắt máy, chưa kịp quát người gọi đã nhìn thấy cô gái nhỏ của anh, cất giọng nói trầm ấm: " Bé ngoan, sao sắc mặt lại xanh xao thế? Có phải em không chịu dùng bữa đúng giờ không? "
Nghe thấy giọng nói anh phát ra từ đâu đó, Vương Tuyết Băng đưa mắt tìm kiếm hình bóng của anh, cuối cùng dùng ngay bên cạnh cô, lại nhìn về điện thoại của anh trai, mắt nhìn thấy anh ở trong đó, nước mắt cô lại rơi xuống, cầm lấy điện thoại của anh trai đưa đến trước mặt mình.
Vương Tuyết Băng, nhìn anh thật kỹ, cất giọng nói, dù nhỏ nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy: " Hàn Dương, em nhớ anh. "
Nhìn cô gái nhỏ của mình khóc, Triệu Hàn Dương rất đau lòng, nhưng không có cách nào để lau nước mắt cho cô, chỉ biết an ủi: " Ngoan, không khóc. Anh vẫn ở đây, anh cũng rất nhớ em. Rất nhanh anh sẽ đón em về, được không không. "
Vương Tuyết Băng gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: " Có thật không? Anh sẽ đến đón em chứ? "
" Thật, anh có bao giờ lừa em chưa? " Triệu Hàn Dương gật đầu trả lời.
Vương Thừa Quân ngồi ở bên cạnh nhìn em gái, lại nhìn vào điện thoại chỉ biết thở dài, mọi người đều lên tiếng nói chuyện với cô, cô chẳng phản ứng, riêng chỉ có người trong điện thoại vừa phát ra tiếng lại phản ứng ngay.
Đúng thật là…
Tình yêu của hai người này dù đau thương, trắc trở, thương tích đầy mình vẫn không buông tay, đúng là chẳng thể hiểu nổi mà.
Anh đưa mắt nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đương nhiên hiểu ý liền nhanh chân ra ngoài cửa canh gác, có như vậy hai người kia mới có thể trò chuyện được lâu.
Nhìn họ như thế, Vương Thừa Quân lên tiếng: " Tảng đá, con bé ba hôm nay vẫn chưa ăn gì, cậu khuyên con bé đi. "
Nghe thấy cô vẫn chưa ăn gì, Triệu Hàn Dương càng lo lắng, đau lòng nhỏ giọng bảo: " Bé ngoan, em ăn chút gì đi. Như vậy mới tốt cho sức khỏe của em. "
Vương Tuyết Băng nhìn anh gật đầu, lại đưa mắt nhìn tô cháo bên cạnh, cuối cùng cũng chịu đưa tay cầm muỗng mút vài thìa cho vào miệng.