Nghe nói đi đến Vương gia, cả bốn con chim ri đều phải đưa mắt nhìn nhau, không phải lão đại đã bị mẹ của chủ mẫu đuổi đi ngay trong đêm còn gì.
Hình như Vương phu nhân rất có thành kiến với Triệu gia nên bà đã ngăn cấm, mặc dù lão đại cũng họ Triệu nhưng lão đại hơn mười mấy năm nay không bước chân về Triệu gia, nên có thể thấy được lão đại rất có thành kiến với họ.
Cũng vào ba năm trước, khi ấy hôn lễ của chủ mẫu và cậu Hai Triệu Hàn Lâm thì lão đại mới đích thân ra mặc, sau đó hai năm nghe tin chủ mẫu ly hôn thì lão đại của họ đã tức tốc đến cục dân chính đón người.
Càng phải nói thêm, nếu không phải ba tháng trước, Triệu gia nói đến thăm chủ mẫu và lão đại thì họ thật sự không dám tin họ với lão đại là người một nhà đâu.
Sau hơn gần một tiếng, đoàn xe Dương Hoàng đã đi vào dãy núi để đến dinh thự Vương gia, cả bốn con chim ri đưa mắt nhìn nhau, khẽ nuốt nước bọt, không biết lần này lão đại nhà họ sẽ bị đối xử như thế nào nữa đây, chắc là thú vị lắm đây.
Không mất bao lâu, đoàn xe Dương Hoàng đã đỗ trước cổng dinh thự Vương gia, Hắc Ưng nhìn lão đại qua gương chiếu hậu, lên tiếng: " Lão đại, chúng ta đến Vương gia rồi ạ. "
Triệu Hàn Dương nghe vậy, đưa mắt nhìn cổng dinh thự, không lên tiếng liền rủ mắt cầm điện thoại, bấm số của ai đó, không đợi bên kia lên tiếng: " Tôi đang ở trước cổng. "
" Hả? "
Anh Tư Vương Thừa Quân đang ngồi ở trong phòng ngủ của cô để xem chừng em gái, nghe cậu ta nói mà anh không thể tin được, ly rượu trên tay cũng run lên, anh liền đặc ly rượu lên bàn, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cổng, giọng nói có chút run rẩy, không tin, liền nhướng mày trêu chọc: " Cậu tới đây mà không sợ mẹ Tô xé xác à? "
" Nói nhiều quá. Mau ra ngoài lấy đồ nhanh. " Triệu Hàn Dương lạnh giọng, không mấy vui vẻ và giọng nói dịu dàng khi nói chuyện với cô gái nhỏ của anh.
Vương Thừa Quân nhận ra tảng đá không vui, anh lại đưa mắt nhìn về phía giường ngủ, vẫn thấy em gái vẫn thở đều mới an tâm, nhỏ giọng nói với đầu dây bên kia: " Cậu nói nhỏ tiếng một chút, con bé ấy khó khăn lắm mới chịu ngủ đấy. Tôi cũng đã bảo Tiểu Hắc…"
Chưa nói dứt lời, anh đã nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, nhíu mày, anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng của em gái đã khuất dạng sau cánh cửa phòng ngủ.
Triệu Hàn Dương bên này cũng đã nghe thấy động bên trong điện thoại, anh có chút lo lắng hỏi: " Sao thế? Thừa Quân, bên cậu đã xảy ra chuyện gì? "
Vương Thừa Quân vừa mở cửa phòng ngủ chạy theo, vừa chạy vừa nói đứt quãng: " Con bé…con bé hình như đã chạy ra ngoài rồi. "
Vừa dứt câu, bên này Vương Tuyết Băng cũng mặc kệ mọi thứ, vừa rồi cô đã nghe thấy giọng nói của anh, không chần chừ cô đã canh lúc anh trai không để ý đến mới chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đã hơn ba ngày không thèm rời khỏi phòng, mà giờ đây trên người cô chỉ khoác mỏi chiếc áo khoác hơi dày, còn không mang theo dép đi trong nhà mà đã chạy xuống.
Quản gia thấy cô chịu rời khuê phòng liền có chút vui vẻ, đi đến: " Tiểu thư, con xuống rồi, có muốn dùng chút gì không? "
Vương Tuyết Băng không trả lời, cô chỉ một mặt cấm mắt cấm mũi mà chạy ra ngoài sân, không bao lâu cô đã chạy đến gần chiếc cổng dinh thự, lúc này thân thể nhỏ bé của cô đã kéo theo com bô chịu chứng, hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn, mệt mỏi … đều kéo đến một lúc.
Không được, cô không thể ngã vào lúc này, Hàn Dương đang ở bên ngoài đợi cô…
Tự động viên bản thân, Vương Tuyết Băng càng cố gắng lê bước chạy ra ngoài.
Phải mất khoảng ba đến năm phút gì đó, cô nàng cũng đã chạy cách cánh cửa dinh thự càng gần, gần đến mức cô vừa ngước mắt cũng có thể nhìn thấy đoàn xe Maybach của anh đã đậu ngay trước cổng.
Vàng Ưng cũng đã bước xuống xe để chuẩn bị đưa vài lon sữa và một chút thuốc bổ cho Tiểu Hắc theo lời lão đại, vừa chuẩn bị tiến lên liền hóa đá.
Sau chủ mẫu của cô lại xanh xao như thế, có chắc Vương gia đã chăm sóc rất kỹ không đấy?
Vương Tuyết Băng vừa chạy đến,cánh cửa dinh thự cũng tự động mở ra, cô không nhìn thấy người trước mắt mà chạy vụt qua làm cho Vàng Ưng đứng hình luôn: " Chủ mẫu, sau người… "
Triệu Hàn Dương đang ngồi trong xe nghe thấy Vàng Ưng gọi tên của cô, không chần chừ liền từ trong xe bước xuống, vừa hay đã thấy trước mắt tối sầm.
Vật nhỏ bảo bối của anh bay một cái vèo làm anh dù vừa bước xuống xe, nhưng phản ứng rất nhanh mà ôm chặt lấy vật nhỏ.
Vừa ổn định thân mình, anh lúc này mới cuối mặt xuống nhìn vật nhỏ trong lòng, cảm nhận thân thể cô gái nhỏ đang run rẩy mà đau lòng, vòng tay xiếc chặt: " Bé ngoan, sao thế? Trong người em khó chịu ở đâu, mau nói cho ông xã nghe. "
Vương Tuyết Băng ở trong lòng ngực anh, được anh ôm ấp, ngửi thấy mùi hương thơm dễ chịu từ trên người anh, cô càng run rẩy, dùng đôi cánh tay nhỏ bé ôm anh thật chặt, không nói gì mà chỉ vùi mặt vào tường ngực rắn chắc của anh.
Anh thấy cô như vậy cũng không gấp nghe cô trả lời, anh chỉ ôm cô chặt hơn, vì anh biết cô của hiện tại thấy mọi thứ xung quanh không an toàn, cũng rất lo lắng, cảm xúc dồn nén rất nhiều ngày nên anh sẽ để cô bình tĩnh lại trước.
Ở một góc sau lưng anh, đám người Hắc Ưng đều rất yên tĩnh, một tay cầm ô che nắng cho lão đại và chủ mẫu, một bên lại cố gắng ép bản thân trở thành người vô hình.
Cũng phải, giờ họ có lên tiếng hay không lên tiếng đều sẽ được ăn cơm chó miễn phí mà.
Qua hơn nữa tiếng, đám người Hắc Ưng ngồi trên một chiếc xe khác, lão đại và chủ mẫu lại ngồi trong một chiếc xe khác mà chờ đợi.
Vật nhỏ trong lòng ngực anh anh lúc này cũng đã ổn định hơn đôi chút, anh cũng không lên tiếng hỏi gì cả về chuyện trong Vương gia vì Vương Thừa Quân đã nói cho anh biết tất cả sau khi ba người các anh lên xe ngồi.
Vương Thừa Quân nhìn em gái nép cả người ngồi trong lòng ngực của tảng đá không khỏi đau lòng, anh càng không ngờ lần này mọi chuyện càng tệ hơn nhiều.
Triệu Hàn Dương ôm chặt cô gái nhỏ, tay vuốt lưng cô, giúp cô ổn định hơn đôi chút, lại chốc lát anh cụp mắt hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói: " Bé ngoan, em có đói không? Ông xã lấy sữa cho em uống nha. "