Đúng thật, cô không thể quên đi chấp niệm của bản thân đối với anh, nhưng đó cũng không có nghĩa là cô sẽ quyết định theo tình cảm.
Còn có rất nhiều nguyên do khác, cô không muốn vì tình cảm mà đánh mất lý trí.
Và cả Triệu Hàn Dương cùng với cô cần có thời gian để nói chuyện tình cảm của cả hai sẽ có kết cục hạnh phúc hay là ngã rẽ.
…
Hai tuần sau, kể từ ngày anh về Nam Kinh,cho dù cả hai vẫn liên lạc nhưng Vương Tuyết Băng vẫn không cho anh biết khi nào mình sẽ quay về.
Cho dù là vậy, Vương Tuyết Băng vẫn đang ở tổ chức giúp cho anh quản lý sổ sách và các khu hội chợ về đêm.
Buổi tối, Vương Tuyết Băng rời khỏi tổ chức, cô cùng hai người Ken và Rin đi đến khu chợ đêm.
Ở đây khá là nhộn nhịp với cuộc sống về đêm, người dân ở đây đúng hẹn lại lên mà bày ra các sạp hàng để buông bán đồ ăn vặt các loại.
Rin đi bên cạnh cô, nhìn ngó xung quanh lên tiếng: " Cửu tỷ, tỷ muốn vào bên trong đó để kiểm tra việc làm ăn của hội chủ không? "
Vừa nói, Rin chỉ về phía buông bán đá quý ngầm.
Đó là khu chợ bán đá quý, bảo vật và đồ cổ.
Vương Tuyết Băng nhìn theo tay cậu chỉ, gật đầu, cất bước đi vào bên trong.
Khi vào bên trong, cô đưa mắt nhìn mọi thứ được trang trí, lại lia mắt nhìn chỗ kim cương được đặt ở quầy trưng bài.
Cô cứ vậy mà đi đến chỗ trưng bày kim cương, khẽ cười, hóa ra số kim cương này đã họ đánh tráo rồi, không có độ sáng bóng tự nhiên như các viên thật.
Vương Tuyết Băng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: " Chỗ này ai quản lý? "
Ken và Rin khẽ rùng mình, sao lại lạnh thế, với lại sao chị Sofia lại đưa mắt đằng đằng sát khí hỏi họ cơ chứ, quá đáng sợ rồi, nhưng cả hai người vẫn phải bình tĩnh trả lời: " Cửu tỷ, chỗ này thuộc tổ hai của cậu Hai Trương quản lý. "
Nghe vậy, Vương Tuyết Băng cười lạnh, xem ra có người chán sống rồi nhỉ, lại dám ở dưới mí mắt của lão Trương mà ăn cắt ăn xén số đá quý kia.
" Ừm, chúng ta đi đến những chỗ khác tham quan thử xem sao. " Vương Tuyết Băng lạnh nhạt nói.
" Cũng được, Cửu tỷ, sao hôm nay chị có nhã hứng vậy? " Rin vì tò mò mà hỏi cô.
Cô khẽ cười, liếc mắt nhìn các tủ trưng các vật phẩm, lên tiếng: " Không có gì, chỉ là tôi phát hiện ra một số chuyện thú vị thôi. "
Chuyện thú vị? Là chuyện gì? Sao cậu không hiểu gì hết vậy?
Không phải đó chứ, chỉ là cậu ta cũng chỉ thấy cô đứng trước tủ trưng bày kim cương thôi mà? Sau mà khi qua miệng của Cửu tỷ của họ lại là chuyện thú vị?
Đây chắc chắn không phải chuyện mà người thường nói rồi?
Sau khi dạo vài vòng của cửa hàng, cô mới phát hiện ra không chỉ có tủ kim cương,ngay cả đá quý,đồ cổ cũng bị đánh tráo....
Xem ra tên này chắc đã che giấu rất tốt nên lão nhị mới không phát hiện ra.
Cô nhìn Rin, nhỏ giọng nói: " Cậu mau đi đều tra xem là tên nào đã quản lý của hàng này. "
Rin gật đầu, rất nhanh đã rời khỏi cửa hàng.
Ken vẫn ở lại bên cạnh cô mà quan sát mọi chuyện, nhưng anh vẫn luôn quan sát biểu cảm của cô, nhỏ giọng nói: " Cửu tỷ, có cần tôi liên lạc với cậu Hai không? "
Vương Tuyết Băng lắc đầu, nhìn xung quanh nói: " Hiện tại anh ấy đang ở đâu? "
" Dạ, cậu Hai đang ở tỉnh K, nghe nói là có việc quan trọng gì đó. " Ken đáp ngay.
Vương Tuyết Băng khẽ ừm một tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số của ai đó, chưa cần đợi đầu dây bên kia lên tiếng cô nói: " Lão nhị, em có chuyện cần bàn với anh. "
Đầu dây bên kia bắt máy, nhướng mày, xem ra lão đại nói không sai, con nhóc này quả thật đang ở Itali, trầm giọng nói: " Nhóc con, em có chuyện gì cần bàn với anh? "
" Nếu em muốn đuổi một trong các vị quản lý cửa hàng của anh thì thế nào? " Vương Tuyết Băng nói thẳng.
" Nhóc con, em muốn làm gì thì làm. Dù có muốn đóng cửa tiệm thì tôi vẫn không thiếu tiền đâu." Cậu Hai Trương giọng nói đầy cưng chiều.
Cậu Hai Trương tên thật là Trương Cẩn Nam, ba là Trương Cẩn Ngân, chủ của công ty trang sức đá quý, được tách ra từ tổ chức Tuyết Ưng hội.
Là một trong chính anh em đã vào sinh ra tử cùng Vương Tuyết Băng vào 5 năm trước.
" Được. " Vương Tuyết Băng khẽ cười.
Trương Cẩn Nam như nghỉ đến chuyện gì đó, lên tiếng: " Nhóc con, nói cho tôi biết rốt cuộc em muốn làm gì? "
" Không có gì, chỉ là thấy người nào đó trướng mắt mà thôi. " Cô vừa nói vừa quan sát mọi thứ.
Trương Cẩn Nam: " … " chắc tôi tin.
Người mà em không vừa mắt mà vẫn còn sống à?
Anh ta vẫn kiên nhẫn nói: " Rốt cuộc em tự nói hay để tôi đều tra? "
Vương Tuyết Băng, thở dài, chậm rãi nói: " Có người ở dưới mí mắt Tuyết Ưng hội ăn chăn số đá quý. "
Nghe vậy, anh cười khẽ, xem ra người này nên để anh ra tay mới phải chứ, sao cô nhóc này lại có hứng thú vậy?
" Nhóc con, em muốn làm gì cứ làm. Nhớ đừng để bản thân bị thương có biết không? " Trương Cẩn Nam cưng chiều nói.
" Biết rồi ạ. " Vương Tuyết Băng khẽ cười đáp, cúp máy, vừa hay Rin cũng đã quay lại.
Rin đi đến trước mặt cô, đưa sắp giấy tờ kia nói: " Cửu tỷ, người này chắc chị cũng quên đó. "
" Là ai? " Vương Tuyết Băng nhíu mày, người cô quen.
" Là Nguyễn Ngọc. Con của lão Nguyễn trong tổ chức, tuy vẫn chưa gia nhập tổ của cậu Hai Trương nhưng lại ở bên ngoài dùng thân phận mà đè ép người trong tổ chức mà cướp đi số đá quý do một số anh em tự bỏ tiền ra mua đó. " Rin nói tóm tắt trong trong số tài liệu trên tay của cô.
Vương Tuyết Băng hờ hững nhìn hồ sơ, như nhớ như không nói: " Không nhớ. "
Rin và Ken nhìn cô như thể không còn gì muốn sống: " ... "
Cửu tỷ, thật sự chị không nhớ hay là quên mất. Người ta còn bị đánh cho bầm dập, bị gãy mất sáu cái xương sườn, hại cô ta phải nằm tịnh dưỡng cả một năm mới bình phục đó.
Vậy mà chị nói quên là quên. Đúng thật là vô tâm mà.