Cứ tới tháng Năm là thành phố Nam Dương mưa dầm liên miên.
Chạng vạng tối, mưa phùn hơi ngớt, không khí ẩm ướt quyện cùng những sợi sương mỏng, đến bông hồng dại mọc trước cửa khách sạn cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ. Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa vào vách tường dưới mái che nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt đang huyên thuyên không ngừng, ánh mắt mất kiên nhẫn. "Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không thích cô, càng không thể cưới cô, cho dù chúng ta có hôn ước hay gì đi nữa.
Nhưng tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm thì từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi đi." Người nói tên là Thương Lục, nghe đồn là một bác sĩ danh giá. Lê Tiếu không biết rõ về người này lắm, chỉ biết mỗi quan hệ duy nhất giữa hai người họ chính là hôn sự được mai mối từ trong bụng mẹ. Đúng là lạc hậu! Lê Tiếu đứng hơi mệt, cựa cổ chân, khẽ thở dài, giọng nói thanh thoát: "Ừ, biết." "Với lại, cô đừng có trông chờ...!Gì cơ?" Câu nói của Thương Lục vẫn còn nơi cửa miệng, như kiểu không ngờ rằng đồng ý nhanh gọn thế này, nhất thời ngẫn người. Ngoài mái hiên, mưa phùn lại bắt đầu rả rích, tiếng tí ta tí tách trên lá chuối tây, trong trẻo lại êm ái. Thương Lục bị tiếng mưa làm cho bừng tỉnh, định thần nhìn lại, trước mắt đã không còn ai. Anh ta nhìn quanh, khúc ngoặt phía trước cũng chỉ thấp thoáng bóng dáng của chiếc váy xanh. ... Lê Tiếu đi lần theo mái hiên xuyên qua hành lang, cách đó không xa là một cái đài ngắm mưa bằng thủy tinh. Khu vực nghỉ ngơi cho khách nằm bên phải không có lấy bóng người. Cô nâng váy ngồi xuống, nhìn sắc trời lờ mờ ngoài cửa sổ, tâm tình tự dưng thoải mái lạ thường.
Thật ra thì hôm nay là lần đầu cô và Thương Lục chính thức gặp mặt.
Hôn ước từ nhỏ ràng buộc bọn họ với nhau lâu như vậy cũng chẳng phải là mô-tuýp thanh mai trúc mã gì. Thậm chí khi cô nhìn lại, nguồn gốc của hôn sự này không rõ ràng, chả trách người trong nhà đều giấu kín như bưng. Đã vậy, hủy bỏ luôn cũng tốt, đỡ phải phiền phức về sau. Lê Tiếu hẵng còn ngồi nghĩ ngợi thì nghe thấy có tiếng kêu cứu. “Cứu, tôi…” Không phải ảo giác! Tiếng kêu rất nhỏ, gần như không nghe ra, hệt như đang bị người bóp cổ, khổ sở cầu xin. Cô ngồi thẳng người lên, nghiêng tai lắng nghe hết mấy giây, rồi đứng dậy đi về hướng vườn cây bên ngoài gần đài ngắm mưa. Hoàng hôn dần buông, bầu trời sập tối, mưa phùn lất phất. Lê Tiếu men theo tiếng cầu cứu, vòng qua những bụi cây lô nhỏ.
Đến cuối đường, cô nhẹ nhàng rẽ những phiến lá chuối tây ra, cảnh tượng trước mắt vượt ngoài dự đoán. Sâu trong vườn cây là một đình hóng mát tám góc màu ngọc bích, đập vào mắt là một người đàn ông ngồi vững vàng như núi trước bàn đá. Suốt hai mươi hai năm cuộc đời, Lê Tiếu chưa từng gặp bất cứ người đàn ông nào mặc đồ đen mà lại hợp và anh tuấn đến vậy. Áo sơ mi đen, quần tây đen, giày da không có lấy một hạt bụi, cánh tay với tay áo xắn lên chống trên bàn đá, cùng với độ cong của chiếc cổ áo đang mở hờ đều như đang lộ ra vẻ ngang ngược khó thuần. Trong không gian chật hẹp này, Lê Tiếu có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh ta ập đến trước mặt. “Diễn gia, tôi biết sai rồi, xin cậu, cứu tôi với…” Tiếng kêu cứu lại vang lên lần nữa, sắc mặt Lê Tiếu biến đổi, cô thấy một người trung niên yếu ớt khổ sở đang nằm trên sàn gạch xanh trơn bóng. Cô tự nhủ không ổn, thầm biết mình đã xông vào nơi không nên đến. Lúc này, người đàn ông được gọi là Diễn gia đang chậm rãi nâng tay, ung dung vuốt nếp nhăn trên tay áo, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Xem ra, ông đã quên quy tắc của Nam Dương này!”.