Lê Tiếu đút tay vào túi đứng trước lan can tầng hai, đôi mắt sáng long lanh nhìn đám người vừa vào cửa không chớp mắt.
Sáu người, một nam một nữ và bốn vệ sĩ.
Người đàn ông đi ở giữa mặc sơ mi caro màu xanh lam và quần tây, vóc dáng cường tráng, để râu quai nón,mày rậm mắt hồ, khí chất giang hồ hiện rõ, trông không hề hiền lành.
Anh ta vòng tay ôm eo người phụ nữ, vừa đi vuốt ve và rỉ tai trêu ghẹo.
Khi họ tiến gần cầu thang, Lê Tiếu đứng ở lan can tầng hai cũng dọm bước.
Cô thong thả xuống lầu, đoàn người chậm rãi lên lầu.
Mấy giây sau, chạm trán ở lỗi hẹp.
Lê Tiếu đứng giữa cầu thang không nhường bước, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông được vệ sĩ chắn ở giữa.
Đồ An Lương của Thành Nam.
Lối lên lầu bị chặn lại, hai vệ sĩ phía trước lập tức quát: “Tránh đường.
" Lê Tiếu không nhúc nhích.
Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, ở Bất Dạ Thành lại có kẻ dám cản đường họ? Hơn nữa lại còn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.
Chuyện này… Vệ sĩ trầm tư quay đầu nhìn Đồ An Lương.
Trước kia chuyện này đã từng xảy ra, phần lớn là vì anh Lương.
Đàn ông mà, có tiền có địa vị, đương nhiên sẽ có nhiều phụ nữ đổ xô vào.
Nhưng cô gái chủ động tối nay có thể nói là xinh đẹp nhất.
Lúc này, Đồ An Lương và bạn gái bên cạnh cũng vội đứng lại, ngẩng đầu nhìn Lê Tiếu trên bậc thang.
Dưới ánh sáng lờ mờ của Bất Dạ Thành, theo ánh đèn neon chọt lướt qua, Đồ An Lương thấy rõ gương mặt của Lê Tiếu.
Đẹp, quá đẹp! Nhưng vẻ mặt ngạo mạn kia lại quá lạnh nhạt.
Đồ An Lương híp mắt buông eo bạn gái ra, nâng tay vuốt râu quai nón, đáy mắt hiện rõ nghi ngờ.