Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 225: Chờ em bao lâu cũng được



"Không đợi được tin của bạn gái, bạn trai không yên tâm đi ngủ." Thương Úc trả lời.

Lê Tiếu nhếch miệng lên, đôi mắt nai con lấp lánh ánh sáng: "Vậy em có cần xin lỗi không?"

"Không cần." Giọng điệu của Thương Úc lại đầy nuông chiều như lẽ dĩ nhiên: "Chờ em bao lâu cũng được."

Hai người lại trò chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.

Lê Tiếu mỉm cười, vắt tay lên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt.

Mỗi ngày đều có người chờ tin của bạn, quan tâm đến cuộc sống của bạn, cảm giác được cần và được che chở này khiến Lê Tiếu khẽ cong môi, tâm trạng rất thoải mái.

Sau đó, phía sau bàn làm việc đột nhiên vang lên tiếng ho nhẹ.

Lê Tiếu ngưng cười, ngoái nhìn thì thấy Liên Trinh đang dựa vào tủ khử trùng ở cửa phòng nghiên cứu, nắm tay để bên miệng, trong mắt ánh lên vẻ trêu đùa.

"Xin lỗi nhé, không phải anh cố ý nghe lén đâu. Vừa mới vào thì thấy em đang nói chuyện điện thoại, nên anh không quấy rầy."

Lê Tiếu: "..." Mất hết hình tượng rồi.

Cô thong dong đứng dậy, khẽ thở dài: "Sao sư huynh lại quay lại vậy?"

"Anh muốn lấy mấy bản báo cáo, định về nhà phân tích lại kết cấu phân tử. Còn em thì sao?" Liên Trinh vừa nói vừa đi tới bàn làm việc, tìm hai bản báo cáo rồi quay người nhìn Lê Tiếu.

Cô giơ điện thoại lên: "Em quay lại lấy cái này."

Liên Trinh hiểu ra, quay đầu về phía cửa: "Em có muốn về không?"

"Vâng, đi thôi."...

Sáng sớm hôm sau, Lê Tiếu lái xe từ tòa lầu phòng thí nghiệm đến bệnh viện chi nhánh.

Ca mổ đặt stent mạch máu não cho ông ngoại Đoàn Cảnh Minh dự kiến thực hiện vào lúc 10 giờ sáng. Chưa đến chín giờ, Lê Tiếu đã đến phòng bệnh.

Cô đẩy cửa đi vào, thấy cả nhà già trẻ đều đã tới.

Lúc này, mọi người đang đứng quanh giường bệnh, nghe ông cụ Đoàn dặn dò hậu sự mà vẻ mặt ai nấy cũng đều bất đắc dĩ.

"Nhà thằng Cả, phải nhớ kỹ lời ba nói, các con là anh chị lớn, ngày thường phải quan tâm các anh chị em khác của mình, biết chưa?"

Đoàn Cảnh Minh dựa vào giường bệnh với vẻ không còn gì luyến tiếc trên cõi đời này, chỉ Đoàn Nguyên Hoằng và vợ của ông ta, nhẫn nại dặn dò.

Dứt lời, ông lại bắt đầu nói chuyện với Đoàn Thục Hoa.

Lê Tiếu không đi vào phòng bệnh, mà dựa ở cửa nghe ông ngoại dặn dò. Cô cúi xuống nhìn mũi chân của mình, ánh mắt dữ dằn.

Nếu không phải Đoàn Diệc Tuyên phá hỏng vật quý của ông ngoại, ông đã không tức đến nỗi phải nhập viện.

Nghĩ đến đây, Lê Tiếu hơi ngước mắt lên, nhìn xung quanh phòng bệnh. Xuyên qua mọi người, cô nhanh chóng nhìn thấy Đoàn Diệc Tuyên.

Cô ta đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang màu đen, mặc đồ thể thao nam, trông thận trọng và tiều tụy.

Lê Tiếu nghĩ, trận bạo lực mạng kia đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến cô ta.

Ngay cả sắc mặt cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng và vợ cũng không tốt lắm. Đoàn Diệc Lang là đỡ hơn cả, nhưng cả nhà bốn người đều khác rất nhiều so với bình thường.

Chắc là muốn... che giấu tai mắt người khác?

Ngay khi Lê Tiếu quan sát Đoàn Diệc Tuyên, thì Đoàn Cảnh Minh chần chừ mấy giây lại lên tiếng: "Tuyên Tuyên, cháu qua đây."

Đoàn Diệc Tuyên vòng qua cuối giường, lê bước đi đến trước mặt ông cụ Đoàn, cất tiếng gọi: "Ông nội."

"Tuyên Tuyên à, cháu biết ông muốn nói gì không?" Đôi mắt đã hơi đục ngầu của Đoàn Cảnh Minh nhìn Đoàn Diệc Tuyên, nét mặt cũng không còn ôn hòa như lúc trước.

Đoàn Diệc Tuyên gật đầu, nhưng lại ra vẻ ngây thơ lắc đầu: "Ông nội, ông muốn nói gì ạ?"

Đoàn Cảnh Minh bị chọc giận, tức quá hóa cười: "Cháu không biết ư? Phá hư mực Long Văn của ông, lại xé nát mấy chục nghìn tờ giấy Tuyên Thành Tạng Kinh, cháu thật sự tỏ ra không biết gì sao?"

Trong nháy mắt, phòng bệnh yên lặng đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng.

Ngay sau đó là một loạt tiếng xuýt xoa.

"Ba, ba đừng nói linh tinh, Tuyên Tuyên nhà con sao có thể làm ra chuyện đó được?" Bà Đoàn lên tiếng phản bác đầu tiên. Bà ta tiến lên ôm vai Đoàn Diệc Tuyên, bảo vệ con gái mình với vẻ bất chấp hậu quả.

Đoàn Cảnh Minh hừ lạnh, tức giận chỉ vào bà ta: "Con hư tại mẹ là nói chị đấy! Tôi sắp vào phòng mổ rồi, có sống được hay không đều phó thác cho trời, chị còn ở đây gây thêm phiền phức cho tôi? Tôi mà lại đi nói linh tinh chuyện này sao? Trong biệt xá đã lắp đặt camera giám sát từ lâu, các anh chị không biết à? Tuyên Tuyên vào phòng sách của tôi, phá hỏng những vật quý mà Tiếu Tiếu đã tặng cho tôi. Camera đều ghi lại rõ ràng, người mẹ như chị còn muốn giảo biện cho nó?"

Mặt của Đoàn Diệc Tuyên xám như tro.

Thảo nào Lê Tiếu lại biết cô ta đã làm những chuyện đó, thảo nào.

Thế mà trong biệt xá lại có camera!

Lúc này, lời răn dạy của Đoàn Cảnh Minh khiến khuôn mặt già nua của bà Đoàn đỏ lên, không nói được câu nào.

Mặt Đoàn Diệc Tuyên càng tái mét, bối rối nấp sau lưng bà Đoàn.

Thấy vậy, Đoàn Cảnh Minh lắc đầu thở dài: "Tuyên Tuyên à, không phải ông nội muốn răn dạy cháu, nhưng cháu phải dũng cảm thừa nhận việc mình đã làm. Cháu không còn là trẻ con nữa, người lớn làm việc không được tùy tiện quá. Lát nữa ông nội phải vào phòng mổ rồi, nếu còn may mắn trở ra, ông mong rằng sẽ được thấy cháu đích thân xin lỗi Tiếu Tiếu, có được không?"

Đoàn Diệc Tuyên cắn môi không lên tiếng, chỉ có bả vai là không ngừng co rúm lại, thể hiện rõ cô ta đang sợ hãi.

Có rất nhiều chuyện không thể nào nói thẳng ra.

Thậm chí, ngay cả cơn ác mộng bạo lực mạng kia, cô ta cũng chỉ có thể tự mình hứng chịu.

Không những thế, ba mẹ và anh trai của cô ta cũng bị liên lụy.

Cô ta không thể đến phòng tranh, cũng không dám ra khỏi nhà. Mấy ngày nay, cô ta đã thật sự cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hối hận không? Cô ta rất hối hận, nhưng cô ta càng hận Lê Tiếu hơn.

Lúc này, Đoàn Cảnh Minh không kịp nghe Đoàn Diệc Tuyên trả lời, y tá ngoài cửa đã tới nhắc ông chuẩn bị vào phòng mổ.

Người nhà họ Đoàn nhao nhao nhường đường, khi quay người lại mới thấy Lê Tiếu đang đứng ở cửa.

Ông cụ Đoàn cũng nhìn thấy cô, lập tức làm mặt giận: "Con bé xấu xa, sao tới mà không chào ông ngoại hả?"

Lê Tiếu nhếch khóe miệng, đi đến bên cạnh Đoàn Cảnh Minh, đỡ lấy cánh tay của ông, bình thản nói: "Ông có lời gì muốn nói thì đợi sau khi mổ xong nói với cháu cũng được."

Đoàn Cảnh Minh liếc nhìn cô, cười khổ: "Cháu đó, nói dễ nghe ghê ấy. Ông ngoại phải bỏ đồ vào trong đầu, dù kỹ thuật bây giờ có tốt cũng vẫn có chuyện lỡ như. Nếu không xuống được bàn mổ, sau này ông không được nhìn thấy cháu nữa rồi."

Lê Tiếu dìu ông, nói với giọng vừa chắc chắn vừa tự tin: "Không có chuyện lỡ như đâu ông."

"Thật sao?" Đừng thấy trước đó Đoàn Cảnh Minh lải nhải hồi lâu, đó chẳng qua là để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng mà thôi.

Càng lớn tuổi, người ta càng có chấp niệm với sinh mệnh.

Nếu có thể khỏe mạnh, ai không muốn sống lâu trăm tuổi chứ?

Lúc này, Lê Tiếu thản nhiên nhìn Đoàn Cảnh Minh, giọng bình tĩnh hơn bất cứ ai, gật đầu cười nhẹ: "Thật chứ ạ. Ông ngoại đừng lo, cháu sẽ ở bên ngoài phòng mổ chờ ông."

Đoàn Cảnh Minh nhếch môi, hơi thở nặng nề: "Được, được, vậy cháu chờ ông ra khỏi phòng mổ nhé. Ông có chuyện muốn nói với cháu đấy."