Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 320



Có nghe nói." Ngón tay Thương Úc vuốt ve cằm Lê Tiếu, hứng thú nhìn cô: "Bảy người, em xếp thứ mấy?"

Lê Tiếu hắng giọng, liếc anh: "Thứ bảy."

Ai bảo cô nhỏ tuổi nhất

Anh nhìn ánh mắt cô, thật ra cũng đoán được hẳn năm đó ở biên giới đã xảy ra chuyện mới khiến Thất tử bỗng biến mất trong một đêm.

Mấy năm trước có thể nói bọn họ vô cùng nổi bật, vô số lời đồn đãi, gần như xưng vương xưng bá ở vùng đất không ai cai quản.

Thương Úc không ngờ, cô gái của anh lại là một trong Thất tử.

Từ Vân Lệ đến Thẩm Thanh Dã, chẳng trách cô lại quen nhiều người ở biên giới như vậy, xem ra đều có nguyên do.

Thương Úc nhìn ra được tâm tư mâu thuẫn của Lê Tiếu, cúi người áp lên trán cô, khi nói, hơi thở mát lạnh phà lên chóp mũi cô: "Là em gọi Thẩm Thanh Dã đến?"

Lê Tiếu bình thản gật đầu, nói thẳng không kiêng dè: "Anh ấy là một tay tình báo rất giỏi, em vốn muốn gọi anh ấy đến điều tra vài chuyện. Nhưng không ngờ..."

Cô thoáng ngừng, liếc Thương Úc: "Không ngờ hai người lại quen biết, hơn nữa anh ấy lại là người của Lục Cục."

Nghe vậy, Thương Úc nhếch môi, híp mắt: "Trước đó em không biết sao?"

Lê Tiếu lắc đầu: "Em chưa từng hỏi qua."

Thất tử biên giới bọn họ tình như thủ túc, thứ xem trọng là tình nghĩa vững bền kia chứ không phải xuất thân và lai lịch.

Anh ngửa người kéo giãn khoảng cách, nâng mặt Lê Tiếu lên cọ cọ.

Nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, anh hài lòng nhướng mi, lại cúi xuống hôn hai cái mới kéo cửa ra: "Đi thôi." ...

Sảnh Tư Yến, Thẩm Thanh Dã đã hút hết hai điếu.

Anh ta gác hai chân lên sofa, chờ mà nóng ruột, sắp không nhịn được nữa.

Nhất là mấy người ở đối diện bàn tiệc không ngừng liếc anh ta, thỉnh thoảng còn xì xầm bàn tán.

Thẩm Thanh Dã thấy phiền, nếu là ngày thường anh ta đã sớm đạp cửa rời đi.

Anh ta lắc chân, cau mày thật chặt, sau đó huých mũi chân vào giày Bạch Lộ Hồi: "Cậu ra xem thử hai người họ đang làm gì."

Bạch Lộ Hồi gật đầu đáp, nhưng mới xoay người vòng qua sofa, cửa sảnh Tư Yến đã mở ra, Thương Úc và Lê Tiếu nắm tay bước vào.

Dường như không có gì khác thường, chỉ là... môi cô Lê đã sưng.

Đúng là vừa đỏ vừa sưng.

Họ không phải trai gái ngây thơ, không cần nghĩ cũng biết hai người họ vừa ra ngoài làm gì.

Bạch Lộ Hồi lẳng lặng quay lại khu nghỉ ngơi, nói với Thẩm Thanh Dã: "Cậu Thẩm, họ quay lại rồi."

Thẩm Thanh Dã phất tay tỏ ý Bạch Lộ Hồi lui đi, nghiêng đầu nhìn.

Thương Úc kéo Lê Tiếu ngồi xuống, nhếch môi, biếng nhác nói: "Đợi lâu rồi."

Đúng là lâu thật đấy.

Lâu đến mức môi Lê Tiếu sưng luôn!

Thẩm Thanh Dã dời mắt, tỏ ra bình tĩnh nâng tách trên bàn trà lên uống.

Nụ cười của anh ta đã nhạt đi nhiều, anh ta hất cằm với Lê Tiếu, hỏi như lẽ đương nhiên: "Tối nay anh ở đâu?"

Lê Tiếu gõ đầu gối, nói với đối phương: "ở đây thì sao?"

Ý cô là khách sạn Bá Tước.

Thấy vậy Thẩm Thanh Dã giễu cợt, gác chân phải lên đầu gối chân trái, càn rỡ nói: "Ở đây? Gọi tôi từ xa đến, em để tôi ở khách sạn?"

Lê Tiếu nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Thật ra Bá Tước là một khách sạn chuẩn bảy sao, thiết bị và phục vụ có thể nói là tiêu chuẩn hàng đầu trong giới.

Nhưng Thẩm Thanh Dã đã nói như vậy, có lẽ anh ta thấy cô tiếp đãi không đủ chu đáo.

Vì vậy Lê Tiếu gật đầu như thật, nói với Thẩm Thanh Dã đang nhíu mày quan sát: "Vậy anh về đi."

Thẩm Thanh Dã ngừng đung đưa cổ chân, câm nín nhìn Lê Tiếu, cúi đầu đỡ trán buồn bực vô cùng.

Quả nhiên không nên quá trông chờ vào cô nhóc này, nếu không sẽ khiến bản thân tức chết.

Lê Tiếu thấy Thẩm Thanh Dã im lặng thì ánh mắt trở nên ranh mãnh.

Đương nhiên cô đang đùa thôi.

Nhưng dường như Thẩm Thanh Dã xem là thật.

Lê Tiếu đảo mắt vừa muốn nói thì Thương Úc ở cạnh đã chậm rãi lên tiếng: "Vào biệt thự ở đi."

Thẩm Thanh Dã và Lê Tiếu cùng nhìn anh.

Cô chớp chớp mắt nhưng không từ chối. Không hẹn mà hợp ý nhau.

Đúng là cô có suy nghĩ như vậy, nhưng biệt thự Piper là địa bàn của Thương Úc, muốn cho Thẩm Thanh Dã ở lại cần có sự đồng ý của anh.

Thẩm Thanh Dã cười lạnh nhìn Lê Tiếu: "Em nhìn người ta xem, bạn trai em đấy, không phải em nên học hỏi đạo lý đối nhân xử thế như này một chút sao?"

Đúng là nịnh bợ.

Lê Tiếu liếm đôi môi ê ẩm, liếc Thẩm Thanh Dã: "Không thì anh cứ về đi vậy."

Thẩm Thanh Dã cười khiêu khích, ngó lơ lời chế nhạo của Lê Tiếu, buông chân, thuận thế nâng tách trà tỏ ý với Thương Úc: "Cảm ơn Diễn gia."

Cuộc tụ họp kết thúc vào nửa giờ sau.

Thẩm Thanh Dã dặn Bạch Lộ Hồi lái trực thăng về biệt thự Piper, còn anh ta theo Lê Tiếu rời khỏi sảnh Tư Yến trước.

Trước bàn tiệc, đám Hoắc Mang lục tục đứng dậy.

Lục Hi Thụy nhìn hướng cửa, không nhịn được cảm khái: "Thiếu Diễn, bạn gái cậu ngầu thật đấy."

Trong đám anh em này, chắc chỉ có Lục Hi Thụy tin tưởng một mực với năng lực của Lê Tiếu.

Dù là bữa tiệc Nội các Myanmar hay là cậu Thẩm của Lục Cục, chỉ có thể nói chắc chắn Lê Tiếu có thực lực ngầm nên mới được họ xem trọng như vậy.

Còn suy đoán của anh em nhà họ Hạ với Lê Tiếu trước đó, Lục Hi Thụy chỉ thấy đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Lúc này, trải qua mười mấy phút trầm ngâm, những người khác cũng đã dần tỉnh táo lại.

Hoắc Mang đi lên trước, ốm lấy bả vai Thương Úc vỗ một cái: "Xem ra lúc trước tôi đã nhìn nhầm rồi."

Thái độ của Thẩm Thanh Dã với Lê Tiếu đủ nói rõ tất cả.

Anh ta lạnh nhạt với Bạch Lộ Hồi, nhưng với Lê Tiếu thì luôn nói gì nghe nấy, thậm chỉ là cưng chiều quá đáng.

Mà sự quen thuộc và ăn ý giữa hai người chắc chắn không phải bồi dưỡng trong một sớm một chiều.

Đối mặt với lời tán thưởng của họ về Lê Tiếu, Thương Úc duy trì thái độ dửng dưng.

Anh nâng tay vuốt nếp nhăn trên tay áo, nhìn mọi người, khẽ nhếch môi: "Đương nhiên, em ấy còn ưu tú hơn so với sự tưởng tượng của mọi người."

Nói hết chữ cuối, ánh mắt anh lơ đãng rơi trên gương mặt Hạ Khê.

Nét mặt Hạ Khê thoáng thay đổi, cô ta giống như chột dạ không dám đối mặt với anh, hốt hoảng dời tầm mắt. ...

Không lâu sau, Thương Úc tạm biệt mọi người rồi rời khỏi sảnh Tư Yến.

Đám Hoắc Mang đứng đó trố mắt nhìn nhau rồi bật cười.

Bạn gái Thiếu Diễn mới xuất hiện ngày đầu đã mang đến bao điều kinh ngạc cho mọi người.

Không biết sau này thế nào, nhưng cô thật khiến người ta bắt đầu trông mong.

Về phần Hạ Khê nhiều lần dò xét Lê Tiếu, lúc này gò má nóng bừng, lòng cũng khó chịu.

Hạ Kình liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của cô ta thì thở dài: "Em đấy, tự chuốc lấy đau khổ. Nhớ, lần sau đừng kích động vậy nữa."