Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 341



Thời gian Lục Hi Hằng quan sát Lê Tiểu hơi lâu, vì hiếm thấy một cô gái quyến rũ mà không dung tục, xinh đẹp mà không lẳng lơ giống cô.

Đặc biệt là vẻ phong tình ẩn dưới hàng mày của cô mang nét thanh thoát lạnh lùng, khiến người khác động lòng lại không dám tùy tiện khinh nhờn.

Người đẹp như vậy, đúng là Thương Lục không có phúc hưởng thụ.

Với căn bệnh đó của cậu ta, các anh em đã sớm bàn bạc cả rồi, tương lai sẽ hùn vốn để cậu ta dưỡng già.

Ánh mắt Lục Hi Hằng lộ rõ kinh ngạc, khó khăn dời mắt sang Đường Dực Đình bên cạnh, bỗng thấy cô em họ xinh đẹp của mình... bớt đẹp hơn hẳn.

Anh ta lấy khuỷu tay chọt Đường Dực Đình, cau mày hỏi: "Rốt cuộc ai bắt cóc em? Trước đây hai người có xích mích à?"

Nghe vậy, Đường Dực Đình nghẹn họng, căm hận nói: "Là gã phục vụ quầy bar, chưa từng quá thân thiết, đúng là đồ điên."

Cô không muốn gọi Ôn Thời là bartender nữa, rõ ràng là một tên khốn bụng một bồ dao găm.

Lục Hi Hằng thấy cô không muốn nhiều lời nên cũng dừng đề tài.

Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.

Vì Vân Lệ không thân quen với những người này, cũng không tìm ra đề tài tán gẫu, nên anh ta chỉ bắt tréo chân nhìn sang Lê Tiếu.

Tầm mắt hai người giao nhau, anh ta ngầm nháy mắt, Lê Tiếu lạnh nhạt cụp mắt như đã hiểu.

Nhận được tín hiệu đáp lại của cô, Vân Lệ thản nhiên đứng dậy ra khỏi phòng khách.

Đúng lúc đó Lê Tiếu cũng cúi đầu nhỏ giọng mấy câu bên tai Thương Úc.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi nói: "Đi đi, đừng đi xa."

Lê Tiếu đứng dậy, gật đầu với Hoắc Mang và anh em họ Lục, sau đó rời khỏi phòng khách.

Thấy vậy, Lục Hi Hằng nhìn quanh, cũng kéo cổ tay Đường Dực Đình, đề nghị: "Đi nào, hai anh mình đi dạo một vòng biệt thự của anh Cả."

Đường Dực Đình luôn miệng phụ họa, đứng dậy theo Lục Hi Hằng, cảm thấy đám người này thật thần bí, nhưng lại không dám hỏi.

Vì bạn của bố già chắc chắn cũng là tai to mặt lớn, có rất nhiều bí mật....

Trong phòng khách, Thương Úc châm điếu thuốc, ném bao thuốc lá sang bàn trà đối diện.

Hoắc Mang mò lấy, vừa đặt điếu thuốc vào miệng đã nghe Lục Hi Thụy hỏi: "Đó cũng là bạn của cô Lê sao?"

Lúc này, Lục Hi Thụy đang nhìn một góc vườn hoa ngoài cửa sổ.

Trong tầm mắt, Lê Tiếu và Vân Lệ sóng vai bước chậm rãi trên đường mòn.

Cử chỉ hai người dường như rất thân thuộc.

Hai ngón tay Thương Úc kẹp điếu thuốc, anh nhả khói, giọng đượm mùi thuốc lá hơi khàn khàn: "Phải, bạn cô ấy, Vân Lệ."

"Vân Lệ?"

Hoắc Mang nhếch môi nhả khói, thoáng trầm tư: "Hình như tôi nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?"

Hoắc Mang ngẫm nghĩ, lại nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Với kinh nghiệm lần trước, anh ta không dám hoài nghi khả năng của Lê Tiếu nữa.

Tuy người đàn ông kia mặc sơ mi và quần tây đơn giản, nhưng có nhiều người chỉ cần liếc mắt là biết, dù là khí chất hay cử chỉ, tuyệt đối không phải tầm thường.

Vân Lệ chính là người như thế.

Không chỉ riêng Hoắc Mang tò mò, mà cả Lục Hi Thụy cũng nhíu mày, bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Thấy vậy, Thương Úc cúi người gạt tàn thuốc, trầm giọng giải thích: "Vân Lệ của toán lính đánh thuê."

Động tác hút thuốc của Hoắc Mang khựng lại, vẻ ngạc nhiên lướt qua đáy mắt, chợt lắc đầu bật cười: "Chẳng trách, hóa ra là lão đại toán lính đánh thuê."

Lục Hi Thụy nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Lệ, dời mắt, tán dương như thật: "Cô Lê nhà cậu đúng là phi phàm."

Thời gian qua một điếu thuốc, Hoắc Mang thổi khói trắng tản xung quanh, híp mắt nhìn Thương Úc: "Tối qua có chuyện gì thế? Tôi nghe nói cả đêm cậu điều động ba chiếc trực thăng vũ trang quân đội Parma. Bắt cóc thôi có nghiêm trọng thế không?"

Thương Úc lắc đầu, nét mặt sâu xa, mỗi nhếch lên nói: "Mục đích của hắn là tôi."

"Ai làm vậy?" Lục Hi Thụy đanh mặt hỏi lại.

Dù quan hệ của anh ta với nhà họ Đường ở Nam Dương không thân mấy, nhưng chung quy cũng là bà con xa.

Thủ đoạn bắt cóc thật quá hèn hạ.

Yết hầu Thương Úc chuyển động, đáy mắt kết sương lạnh: "Dòng thứ mười ba đã bị trục xuất."...

Bên kia, Lê Tiếu và Vân Lệ đang tản bộ quanh vườn hoa.

Gió mát thoảng hương hoa phất qua gò má, bước chân Lê Tiếu chậm lại: "Ý anh là... Hội chủ ở Parma?"

Vân Lệ kéo cổ áo, nhìn cô, mím môi gật đầu: "Ừ, trong nội bộ Hội quốc tế, quyền hạn bảo mật cấp SSS chỉ có mình Hội chủ."

"Trùng hợp vậy sao..."

Lê Tiếu lẩm bẩm, đôi mắt trong trẻo nhìn đóa tulip, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Anh nói xem, ngoại trừ thành viên nòng cốt của Hội quốc tế, những người khác có thể nào đã thấy qua hệ thống ICC không?"

Cô hỏi câu này vì bỗng nghĩ đến một chuyện.

Vân Lệ đáp ngay: "Không thể nào. Số lượng thành viên nòng cốt có hạn, hơn nữa bản thân hệ thống ICC là công cụ liên lạc cốt lõi của nội bộ. Nếu như ai cũng có thể thấy được hệ thống, Hội quốc tế sao tồn tại được nữa."

ICC là hệ thống của riêng Hội quốc tế, không phải thành viên nòng cốt sẽ không biết, chứ đừng nói chi người khác.

Nghe câu trả lời của Vân Lệ, Lê Tiếu hơi cụp mắt, đôi mắt lấp lánh.

Cô nhớ lại một chuyện.

Ngày đó ở biệt thự Nam Dương, khi cô đưa tài liệu trong hệ thống ICC cho Thương Úc xem, anh liếc qua là nhận ra ngay hệ thống này.

Nay họ đến Parma, tài khoản của Hội chủ lại bỗng dưng online tối qua.

Anh là... Hội chủ sao?

Vân Lệ không chú ý đến phản ứng của Lê Tiếu, chắp tay sau lưng đi về phía trước, nhỏ giọng: "Mấy năm nay Hội chủ xuất quỷ nhập thần, đến giờ chưa từng xuất hiện trong hệ thống. Lần này đột ngột online ở Parma, thật khó lòng tưởng tượng. Thế nên tôi định ở đây quan sát thêm mấy ngày, xem thử Hội chủ có online nữa không."

Lê Tiếu không nói gì, vẫn đứng đó ngẫm nghĩ các khả năng.

Nếu Thương Úc thật sự là Hội chủ, vậy tối qua việc anh xuất hiện ở trụ sở huấn luyện vùng ngoại ô... dường như rất hợp tình hợp lý.

Chiếc Lincoln kia đã cài đặt dụng cụ nhiễu sóng điện từ, càng cách xa thành phố, tín hiệu nhiễu sóng sẽ càng mạnh.

Mà Vân Lệ cũng phải thông qua hệ thống xác định vị trí sau cùng mới có thể tìm được cô.

Vậy liệu có phải Thương Úc... cũng vậy không?

Tim Lê Tiếu đập hơi nhanh, sóng mắt chuyển động lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Có cơ hội, cô muốn hỏi thử xem.

Lúc này, Vân Lệ bất ngờ nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch của Lê Tiếu, anh ta vui vẻ nhướng mày, lấy bả vai đụng cô: "Muốn cười cứ cười, nghe nói tôi ở lại thêm mấy ngày, có phải vui đến chết được không!"

Lê Tiếu: "???"

Cô câm nín liếc Vân Lệ, nụ cười nhạt tắt ngấm, thở dài: "Nghe nói tối qua Lục Cục tra được thông tin, lúc chó săn rời đi có nói với tôi, anh ấy đã giao cho anh rồi."

Vân Lệ nghiêm túc, ánh mắt sâu xa nhìn phía trước, truyền đạt thông tin: "Người bắt cóc chị em của em tên là Thương Thời, vốn là người thừa kế dòng thứ mười ba của nhà họ Thương."

Lê Tiếu xoay người dừng bước, gương mặt lạnh lùng: "Thương Thời?"

Đúng là một cái tên và xuất thân khiến người ta kinh ngạc.

Tối qua sau khi trở về, cô vẫn luôn ở cạnh Đường Dực Đình, không dành thời gian hỏi cặn kẽ.