Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 20: 20




Khi Lục Úc Niên tỉnh dậy, Omega yếu ớt đã được bao bọc bởi pheromone Alpha đậm đặc trong phòng, anh rõ ràng đã nhận được pheromone xoa dịu để cơ thể tiến vào hệ thống tự phục hồi nhanh hơn, nhưng Lục Úc Niên lại lo lắng kéo chặt chăn, nhìn người đang nằm nghiêng một bên với vẻ mặt đầy cảnh giác, Cố Trạch Ngư nằm trên ghế sô pha quay lưng về phía anh.
"Cố Trạch Ngư?" Đứa bé đang ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, Lục Úc Niên thấp giọng gọi tên Alpha, anh vẫn dùng khóe mắt quan sát tình hình của đứa bé, sợ tên Alpha điên cuồng kia sẽ chạy tới giật lấy đứa bé đi nếu cậu tỉnh dậy.

Cố Trạch Ngư cử động nhưng không quay lại.
Trái tim của Lục Úc Niên nhẹ nhõm khi anh nhìn đến đứa bé, một cảm giác yếu đuối phát sinh một cách tự nhiên, anh quay đầu lại liếc nhìn bảo bảo nhỏ trắng béo một lần nữa, giống y như cha nó, trên cái miệng nhỏ vẫn còn dính nước bọt: "Kẻ ngốc lớn, kẻ ngốc nhỏ."
Khi Lục Úc Niên tỉnh dậy, Cố Trạch Ngư đang ngồi ở đầu giường với một cuốn sách trên tay, thấy anh mở mắt ra, cậu lo lắng đóng nó lại dụi đầu vào vai anh nịnh nọt nói: "Anh đã vất vả rồi, sau này sẽ không cần con nữa, chỉ cần một Cố Lỗ Lỗ là đủ rồi."
"Cố Lỗ Lỗ, nghe rất hay á! Hôm qua y tá hỏi tôi có đặt tên cho đứa bé không.

Tôi đã tra từ điển Ngôi sao cả đêm và nghĩ ra được cái tên đó." Cố Trạch Ngư đặt cuốn sách < 100 điều cần biết cho những người mới làm bố > trong tay xuống đất.

Cậu tìm một cuốn từ điển trong số những cuốn sách nằm rải rác trên đất, liếm đầu ngón tay rồi cẩn thận lật giở nó.


"Cái tên nhảm nhí này còn cần tra từ điển sao?" Lục Úc Niên giật lấy cuốn từ điển, nhìn vào phần chân trang xoăn tít, không thể tin mở to mắt.
"Cố, Lục." Cố Trạch Ngư dùng đầu ngón tay gõ vào ngực anh, sau đó chọc vào lồng ngực mềm mại của Lục Úc Niên, bởi vì cảm giác rất tốt, cậu lại chọc vài lần: "Ban đầu nó được gọi là Cố Lộc*, nhưng anh tám nói là cái tên này rất hay, vậy nên tôi đã thêm một chữ Lỗ*."
噜 (lũ) và 辘 (lù) có cách đọc giống nhau nhưng ý nghĩa khác nhau.
"Tại sao họ của cậu lại ở phía trước?" Omega cáu kỉnh, một chút cũng không thích cái tên nhu nhược này, anh liếc mắt nhìn đứa con trai đã ướt sũng nước miếng trên nôi, khó chịu đứng dậy "Tôi thực sự khó chịu khi có một người chồng Alpha như vậy" và "Tôi thực sự có sự khó chịu khi có một đứa con trai như vậy."
"Tôi cũng đã nói qua, có thể gọi là Lục Cố.

Nhưng anh sáu không đồng ý...!Anh ấy nói như muốn mổ xẻ cái đầu lâu xuống luôn." Cậu nói với giọng dỗ dành: "Hay là anh chịu đựng đi nha, chịu đựng cho qua nha."
Đó đâu phải là thứ có thể chịu đựng được rồi cho qua đi đâu? Sẽ phải chịu đựng cả đời đấy!
Ngay khi Lục Úc Niên muốn nổi giận, đứa trẻ đã hét lên một tiếng đinh tai, Cố Trạch Ngư vội vàng chạy tới nhưng không dám chạm vào đứa bé, rất nóng lòng muốn khóc theo Cố Lỗ Lỗ.

Lục Úc Niên đưa tay bế đứa trẻ lên, áp cục bông mềm vào ngực anh, ngửi thấy mùi sữa thơm, nó tự mình dựa đến ngậm vào liền nín khóc ngay.
Cố Trạch Ngư sửng sốt một chút, chậm rãi đi tới bên giường ngồi ở bên cạnh Lục Úc Niên, nhìn anh bất động mà đút sữa cho đứa nhỏ, lại bị Omega tức giận xấu hổ ném ra ngoài.

Khi cậu bước vào phòng một lần nữa, Cố Lỗ Lỗ đã nằm trên nôi với cái bụng no nê ngủ ngon lành.
Lục Úc Niên thu dọn quần áo lại biến thành một vị tướng quân mặt mày lạnh lùng đó, vừa thấy Cố Trạch Ngư bước vào phòng liền muốn vồ lấy anh, anh hét lên: "Đứng lại đó, tránh xa tôi ra, tôi có chuyện muốn nói cậu."
Cố Trạch Ngư ngoan ngoãn đứng đó, giống như một đứa trẻ đang được huấn luyện, chờ đợi giáo viên xử lý mình.
"Tôi sinh đứa nhỏ, tên gọi cũng phải do tôi đặt, cậu muốn gọi nó là Cố Lỗ Lỗ hay Lỗ Cốc cũng được, biệt danh tôi không để ý."
"Ừm." Cố Trạch Ngư gật đầu.
"Tôi sẽ thuê một dì Beta chuyên nghiệp đến đây.

Đừng gây rắc rối cho người khác.


Tôi thuê người chăm sóc đứa bé chứ không phải chăm sóc cho cậu." Thấy cậu đã nghe xong, Lục Úc Niên tiếp tục nói.

"Ừm." Cố Trạch Ngư lại gật đầu.
"Khi cậu không có việc gì, hãy tránh xa đứa trẻ ra.

Bản thân cậu tay chân lóng ngóng, nếu một đứa trẻ nhỏ như vậy bị va vào một vết sưng, cậu không thể gánh vác trách nhiệm này, mười hai người anh của cậu cũng không thể." Mỗi khi Lục Úc Niên nói điều gì đó, mặt Cố Trạch Ngư trở nên tái nhợt, nhưng có một số điều anh phải thú nhận với tư cách là cha của đứa bé: "Ai muốn hại con tôi, đừng trách tôi mất hết nhân tính."
Cố Trạch Ngư lần này trả lời rất chậm, cuối cùng vẫn là giữa kẽ răng ép ra một tiếng: "Ừm."
Lục Úc Niên vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả đều bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng nghĩ đến việc tiến từng bước một, anh hừ lạnh một tiếng giơ tay nói: "Tạm thời chỉ thế thôi."
Cố Trạch Ngư vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu không nhúc nhích trong một lúc, Lục Úc Niên cảm thấy hơi áy náy, nhưng anh là người kiên quyết không nói lời mềm mỏng.

Hai người giằng co hồi lâu, Cố Trạch Ngư chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng rụt rè nói: "Vậy tôi có thể ôm nó....."
Lục Úc Niên theo bản năng muốn nói không, anh biết quá rõ Cố Trạch Ngư không cẩn thận, nhưng anh không nỡ nói ra, vì vậy anh khoanh chân ngồi thẳng dậy, dựa vào giường bệnh vỗ vỗ chỗ trước mặt nói với Cố Trạch Ngư: "Lên đây."
Cố Trạch Ngư leo ​​lên giường, được Lục Úc Niên ôm trong vòng tay, sau đó cẩn thận bế Cố Lỗ Lỗ đang ngủ say đặt vào trong lòng mình.

Lục Úc Niên dùng cả người đỡ lấy Cố Trạch Ngư, Cố Trạch Ngư ôm đứa bé trong tay, cả nhà ba người dính chặt vào nhau.
Anh dựa vào phía sau lưng Cố Trạch Ngư, tự hỏi liệu Cố Trạch Ngư có bị tổn thương bởi những lời vừa rồi hay không, vì vậy anh đã hôn tuyến thể của Alpha để bày tỏ sự an ủi.


Nhưng Cố Trạch Ngư trong vòng tay của anh lại thay đổi giọng điệu, cậu vừa vui vẻ lại thích thú nói: "Mặt Cố Lỗ Lỗ nhỏ như vậy, cũng không lớn bằng lòng bàn tay của anh.

Mông Cố Lỗ Lỗ rất mềm, so với gối bà bầu của anh còn mềm hơn.

Tóc Cố Lỗ Lỗ dài như vậy, một đứa trẻ sơ sinh mà tóc dài như vậy sao?".

"Cố Lỗ Lỗ.....!Cố Lỗ Lỗ....." Cố Trạch Ngư vẫn tiếp tục nói, sắc mặt của Lục Úc Niên dịu đi, anh xoa mái tóc xoăn của Alpha, giả vờ trách móc nói: "Im đi, đừng đánh thức nó."
Cố Trạch Ngư thật sự trầm mặc, cúi đầu hôn lên trán đứa bé một cái, sau đó quay đầu nhanh chóng hôn lên môi Omega, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lục Úc Niên vô thức siết chặt vòng tay, ôm đại ngốc và tiểu ngốc vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai Cố Trạch Ngư nhẹ nhàng nói: "Từ điển của cậu sau này sẽ đưa cho tôi, tôi sẽ nghĩ thật tốt xem nên đặt tên gì cho Cố Lỗ Lỗ.".