Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 23: Đôi mắt màu xanh



Cố Trạch Ngư cuối cùng đã thuyết phục được thần Côn, bản chất con người chính là vì tấm lòng, sự vị tha và lòng tốt đã khiến Cố Trạch Ngư trở thành một con người.

Côn thực sự không hiểu những cảm xúc này của Cố Trạch Ngư, với tư cách là một vị thần, khả năng nhận thức được cảm xúc con người của hắn rất yếu. Hắn thậm chí không cảm thấy buồn vì bất kỳ hành động nào của Lục Úc Niên, bởi vì hắn không quan tâm liệu Lục Úc Niên có yêu hắn hay không.

Nhưng Cố Trạch Ngư khi còn trẻ của Côn, cậu vẫn yêu mọi thứ khi thế giới không biết gì. Nhưng sau đó, Côn phát hiện ra rằng thế giới chỉ cần sức mạnh thần thánh mạnh mẽ của hắn để bảo vệ quê hương của họ, tất cả các khía cạnh của con người đều là những thiếu sót trong mắt thế giới.

Thế giới ngưỡng mộ tâm lý mạnh mẽ, không có gì sai cả.

Cũng giống như Lục Úc Niên, tất cả những gì anh cần là một Alpha giỏi hơn mình. Anh luôn tức giận khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Cố Trạch Ngư, từ mà anh nói với Cố Trạch Ngư nhiều nhất là "đồ ngốc", anh để một Beta lạ mặt gia nhập gia đình họ và anh chưa bao giờ nói lời yêu thương khi dỗ dành Cố Trạch Ngư.

Cố Trạch Ngư ngồi trên giường trong phòng dành cho khách, trên giường chất đầy búp bê mà Nhện phu nhân đã làm cho cậu sau khi anh đến doanh trại, cậu không biết Lục Úc Niên đã chuyển tất cả chúng đến phòng khách từ lúc nào. Nhưng cậu hiểu rằng Lục Úc Niên đã không muốn ngủ cùng giường với cậu trong một thời gian dài tới.



Cậu mò mẫm khắp nhà để tìm một cái túi lớn, vì định rời đi nên cậu đã mang theo tất cả búp bê, nhưng khi nhét được nửa túi thì cậu chợt khựng lại, nhìn những con búp bê dính đầy pheromone rượu Rum Omega, Cố Trạch Ngư hỏi Côn, người đã đồng ý với hành động của cậu: "Nếu là anh, anh sẽ không lấy những thứ này đi phải không?"

Côn nhàn nhạt nói: "Đều là rác rưởi."

Cố Trạch Ngư lấy từng con búp bê ra, đặt chúng thành một hàng trên giường, đắp chăn lên, trèo lên hôn lên má từng con búp bê, chán nản nói: "Khi nào con lớn lên sẽ thích ba."

Côn toát ra một tia ý thức, từ đầu ngón tay chảy ra một dòng khí ấm áp, như thể đang dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Cố Trạch Ngư, vỗ vỗ lưng của cậu nói: "Nguyện vọng lớn nhất của ta trước khi chìm vào giấc ngủ chính là không lớn lên, được làm một đứa trẻ như ngươi."

Cố Trạch Ngư ngáp một cái, mí mắt rũ xuống lộ ra vẻ mệt mỏi, Côn hơi quay đầu nhìn cậu, rõ ràng là đau lòng mà lại kiên trì: "Ngủ trước đi, mở mắt ra chúng ta về nhà."

Cá nhỏ chìm vào giấc ngủ sâu, khi Cố Trạch Ngư mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã biến thành màu xanh lam. Hắn ưu nhã bước ra khỏi phòng dành cho khách, khi đi ngang qua căn phòng Omega, hắn cố kìm nén ý muốn đập phá cả căn nhà thả ra một kết giới ở cửa để chặn âm thanh lại, trước khi đi, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: "Một Omega không biết điều."

Beta đã cho đứa nhỏ ngủ rồi, vật nhỏ ôm chăn bông hình đầu nai, khuôn mặt sưng húp áp vào con búp bê giống hệt tướng ngủ của cha nó.

Beta ngái ngủ tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Trạch Ngư đang đứng bên giường đứa nhỏ, theo bản năng nhìn thời gian, đã là một giờ ba mươi phút sáng. Ánh trăng chiếu vào trên người Cố Trạch Ngư, hắn toát ra một loại khí chất lạnh lùng hoàn toàn khác với thường ngày, ánh mắt nhìn đứa bé cũng không ôn nhu như ban ngày.

"Cố tiên sinh, sao muộn như vậy lại tới..." Beta sửa sang lại bộ đồ ngủ, xuống giường đi tới.

Cố Trạch Ngư vung tay phải, kết giới làm bằng bóng nước hoàn toàn bao vây lấy Beta, làm y lơ lửng đung đưa giữa không trung, nhìn Cố Trạch Ngư cúi đầu bế đứa trẻ lên, tư thế cứng ngắc nhưng thái độ kiên định.

Y không thể phát ra âm thanh trong kết giới, nhìn Cố Trạch Ngư bế đứa trẻ từng bước đi về phía ban công, cuối cùng thản nhiên bay lên không trung và nhảy xuống. Beta sợ hãi hét lên, quả cầu sóng nước vỡ tan ngay khi Cố Trạch Ngư nhảy xuống, dòng nước làm ướt ghế sô pha và giường trong phòng, Beta ngã xuống giữa giường cả người đổ đầy mồ hôi vì sợ hãi.

Y không dám nằm trên ban công để xem, vì sợ sẽ thấy Cố Trạch Ngư và đứa bé rơi xuống bê bết máu. Tại các cơ sở chăm sóc trẻ em, y đã nghe nhiều câu chuyện về những người chủ mắc chứng trầm cảm sau sinh, ôm con nhảy khỏi tòa nhà, y không bao giờ ngờ rằng điều này lại xảy ra với một người cha Alpha.

Beta chậm rãi xuống giường, hai chân vẫn còn run rẩy chạy đến cửa phòng Lục Úc Niên gõ mạnh một cái, hét lớn: "Tướng quân, đã xảy ra chuyện rồi. Alpha của anh nhảy lầu! Anh ta mang con của anh cùng nhảy lầu rồi."

Beta nhìn không thấy màn chắn âm thanh vô hình, tất cả âm thanh đều bị phân tử nước biển nuốt chửng, y khóc lóc kêu gào ngoài cửa, nhưng Omega trong phòng lại không có chút phản ứng nào.

Nhưng việc Cố Trạch Ngư ôm đứa trẻ đi lại không suôn sẻ, hơi thở từ đứa con trai nhỏ của Côn rất khó che giấu, trước đây, quân đoàn Ma quái lo lắng về việc bảo vệ quân đoàn chiến tranh Hoàng gia, vì vậy họ chỉ ẩn náu và canh giữ hai hoặc ba dặm bên ngoài doanh trại.

Nhưng bây giờ Cố Trạch Ngư lại ôm một đứa trẻ đi ra, những con Alpha ma dơi đen sắp di chuyển đã tập trung lại thành từng nhóm, lao về phía Cố Trạch Ngư như một đám mây di động.

Cố Trạch Ngư lạnh lùng nhướng mày, nhìn con quỷ dơi đen xấu xí sợ thần lực của mình nhưng thèm muốn cơ thể bán thần trong ngực. Mỗi khi hắn đi một bước, những đám dơi đen cũng cùng hắn tiến về phía trước một bước, giống như một thứ không thể đả thương người nhưng có thể khiến người chán ghét như ruồi bọ.

Hắn lật người vặn ra một đám mây bạc, những hạt mưa rơi xuống ngưng tụ thành đóa hoa tuyết năm cánh trên tay Cố Trạch Ngư, mỗi đóa hoa đều sắc bén bén nhọn, sau khi lẩm bẩm, bông tuyết giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào từng con quỷ dơi đen. Sau một vụ nổ, cơ thể chúng bị đóng băng bởi băng tuyết nhưng không có một giọt máu nào bắn lên người hắn.

Nhưng có quá nhiều ma dơi, đứa bé trong vòng tay hắn sợ hãi bởi tiếng thét chói tai với tần số thấp, cơ thể nó đập thịch thịch bắt đầu khóc lên. Phản ứng đầu tiên của Cố Trạch Ngư là phải tạo một hàng rào chắn âm thanh và ném đứa trẻ vào cách ly nó đến một không gian khác, nhưng hắn chỉ hơi giơ tay lên, còn tưởng rằng Tiểu Ngư đang ôm đứa bé đã căng thẳng đến mức nín thở, cuối cùng, hắn giơ tay, làm đông làn nước gợn sóng thành một chiếc nôi rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé vào đó.

Chiếc nôi nước lắc lư đổ xuống tán cây, những đốm xanh lóe lên khiến Cố Lỗ Lỗ cười như chuông bạc, hắn đặt cả thân cây vào hàng rào âm thanh, những tiếng kêu chói tai đó bị cô lập trong khoảng không lớn bên ngoài thân cây.

Không khí giết chốc tràn ngập, toàn bộ cổng doanh trại biến thành một núi xác chết và một biển máu, khi vị thần cổ đại bắt đầu giết chóc, Lục Úc Niên cuối cùng đã tìm thấy Beta đang khóc bất lực ở cổng.

Lần này anh ngủ không ngon, hơn ba giờ, đứa nhỏ còn chưa được đưa vào phòng liền cảm thấy nghi ngờ. Càng làm cho anh không thoải mái chính là, Cố Trạch Ngư chưa từng có ngủ trong phòng một mình bao giờ, thậm chí ngay cả gõ cửa làm nũng nói muốn ngủ cùng anh cũng không có.

Đêm nay yên tĩnh đến mức Lục Úc Niên nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Anh luôn lo lắng cho cái đồ ngốc bé nhỏ của mình, nhưng cũng sợ rằng anh đã quá quen thuộc với Cố Trạch Ngư.

"Cậu có nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông đó không?" Lục Úc Niên nhanh chóng thay quần áo, đi đến ban công của phòng ngủ dành cho khách để thăm dò hỏi một cách gay gắt. "Là màu xanh lam đúng không?"

Beta lúc này mới phản ứng lại, run giọng nói: "Đúng vậy, ngay cả con ngươi cũng là màu lam mỏng manh, giống như màu sắc của biển sâu."