Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 3: Trò chơi dò mìn



Cố Trạch Ngư rất dễ bị lừa, bất kì ai trong số mười hai người anh trai đều có thể lừa cậu. Anh cả nói Lục Úc Niên cần cậu, vì vậy cậu tin tưởng rằng chính bản thân Omega đã nói điều đó. Tuy rằng vẫn còn có điểm sợ hãi Omega vạm vỡ kia, nhưng Cố Trạch Ngư tính tình không tham lam, từ nhỏ đã quen với việc nhặt tiền và hành động dũng cảm vì công lý, cậu là viên gạch sáng của các Liên minh Tinh tú, cần cậu thì có thể di chuyển đến bất cứ nơi nào.

Sau khi Cố Trạch Ngư kéo một chiếc xe tải đầy đồ ăn nhẹ và búp bê mới miễn cưỡng rời đi, tất cả các anh lớn vây quanh anh cả và hỏi tại sao anh lại ném cá nhỏ vào quân đội có một môi trường khó khắn khắt nghiệt. Anh cả cúi đầu mở nhóm gia đình không có Cố Trạch Ngư, sau khi gửi tin nhắn báo cáo chiến đấu giữa các vì sao, những người còn lại đều im lặng hồi lâu, bác sĩ anh sáu là người đầu tiên lên tiếng: "Lục Úc Niên sẽ bảo vệ Tiểu Ngư tốt, phải không?"

Anh cả không trả lời, nhấp vào một cuộc trò chuyện nhóm khác với 13 người và xem Cố Trạch Ngư phát ra tiếng thút thít: "Các anh ơi, em sẽ bảo vệ Omega của mình thật tốt, đừng nhớ em nhiều nhé. Nếu các anh thực sự nhớ em, các anh có thể đến gặp em. Đây là địa chỉ của doanh trại và đây là danh sách đồ ăn nhẹ em sẽ mang đến cho các anh."

Anh hai mở ra xem bức ảnh dài 128mb, tải năm phút vẫn không xong nên dứt khoát bấm Đóng.

"Các anh ơi, đây là lần đầu tiên em đi xa nhà, em sẽ cập nhật Khoảnh khắc mỗi ngày, các anh nhớ like và comment cho em nhé."

Anh ba và anh tư lấy điện thoại di động ra, nhấp vào ảnh đại diện của Cố Trạch Ngư, sau đó dứt khoát bấm chặn vòng kết nối bạn bè của người này.

"Các anh nhớ lấy bánh quy nam việt quất mà em giấu dưới chăn, bánh pudding nhỏ trong tủ quần áo, bánh pho mát trong ngăn bàn ra, hạn sử dụng chỉ có vài ngày thôi, đồ ăn quà cáp cũng không sống nổi đâu."

Anh cả tắt điện thoại, chờ lục căn thanh tịnh lại nói: "Lão Nhị vừa quyên góp 1,8 tỷ rupee quỹ quân sự cho anh ta, vì tiền, phải không?" (?)

Khúc này có hơi bó tay vì không hiểu cho lắm huhu, gốc là: 老大关掉了手机 ,六根清净后说: "老二刚给他捐赠了十八亿卢币的 军资 ,看在钱的份上 ,会吧."

Anh hai doanh nhân liếc nhìn số dư tài khoản của mình, hít một hơi thật sâu, che ngực và đau đớn gật đầu.

Xe tải của Cố Trạch Ngư đã bị dừng lại khi đến trạm kiểm soát đầu tiên, lính canh đã chào và yêu cầu cậu xuống xe, sau khi hỏi ý kiến ​​​​bộ chỉ huy thông qua đường dây nội bộ, anh ta đứng thẳng và nói: "Người có thể vào, nhưng ô tô không thể vào."

Cố Trạch Ngư quay lại và lên xe tải, bảo tài xế quay đầu xe lại và chạy trốn trong nháy mắt. Người lính canh sững sờ nhìn vào phía sau chiếc xe tải đang chạy đi, sau một lúc do dự, anh ta quay số vào đường dây bên trong một lần nữa: "Vâng, cậu ta trốn rồi, cậu ta đến một mình."

"Báo cáo trưởng quan, có một sự tình không biết có nên nói hay không. Vâng, trưởng quan, xe bán tải của bọn họ đang hướng khu huấn luyện dò mìn."

Trong trò chơi tàu quét mìn, sẽ có rất nhiều khu vực để đi khi bạn nhấp chuột lần đầu tiên, càng nhấp xuống thì khu vực không có mìn sẽ ngày càng nhỏ lại, khi còn cách gần vài mét, bạn có thể giẫm phải mìn một cách chính xác. Như thể Cố Trạch Ngư có sự giúp đỡ của Chúa, có một cuộc gọi đến khiến tài xế dừng lại.

Cố Trạch Ngư đang ngồi trên chiếc xe tải phụ, không gian chật hẹp được lấp đầy bởi bảy con thú nhồi bông, chỉ để lộ ra một đôi mắt tròn xoe. Con ngươi trong suốt như thủy tinh của cậu lúc nào cũng đầy nước, nhìn cậu có vẻ ngây thơ vô hại, vì ngậm một cây kẹo mút trong miệng nên cậu lơ đãng hỏi tài xế: "Tôi cảm thấy.... này.....anh.... bị lạc rồi.... phải không...."

Người lái xe là một Omega tiểu chó săn, nhìn thấy Cố Trạch Ngư ôm bảy con búp bê giống hệt cơ thể của mình, hắn ta không dám phát ra âm thanh nào, vì sợ Cố Trạch Ngư sẽ coi hắn ta là con búp bê thứ tám. Hắn ta gãi đầu, nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn ra đồng cát mênh mông, ngoại trừ vài lá cờ, hắn ta không thấy đường ở đâu, hai tay úp mặt, hắn ta vuốt chòm râu và quan sát, cẩn thận nói: "Chó săn thị lực kém, hay là cậu nhìn xem trên lá cờ viết cái gì đi."

Cố Trạch Ngư bị vùi trong đống búp bê, nghe xong mới cố gắng đứng dậy đặt búp bê dưới mông, sau khi ngồi lên cao, nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài rồi đọc từng chữ một: "Khu vực nguy hiểm, không được vào."

Cậu quay đầu lại nhìn chó săn tiểu O, nói: "Người ta bảo không được vào, chúng ta dọc theo đường chúng ta đi trở về đi, nếu không bị phạt tiền thì phải làm sao đây? Ngươi có tiền sao? Anh hai tôi nói anh ấy đã dùng hết tiền rồi, tiền trong quân đội cũng không còn, tôi chỉ mang có một đống tiền tiết kiệm trong con heo đất này thôi."

Chó săn nghe thấy tiền rất nhạy cảm, lập tức quay đầu xe lại, chợt phát hiện trên cánh đồng đầy gió và cát vẫn còn vết bánh xe từ đâu chui ra. Hắn ta nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Cái này, lái xe ở đâu mới không bị phạt?"

Cố Trạch Ngư lần nữa sững sờ, dựa lưng vào cửa kính xe, khắp nơi đều có cờ, một đống bi thép từ lông sư tử nhỏ tuôn ra, cậu cúi đầu đếm kỹ.

Khi Lục Úc Niên đến, anh kéo Cố Trạch Ngư khỏi xe, những đồng tiền thép rơi xuống, Alpha của anh bĩu môi trước mặt mọi người rồi nhặt từng đồng một. Khi chó săn tiểu O biết đây là bãi mìn liền sợ hãi ú ớ ngay tại chỗ rồi bị mấy người lính khiêng đi gọn ghẽ.

Phụ tá của Lục Úc Niên là một sư tử Alpha cấp cao. Trước khi gặp Cố Trạch Ngư, anh ta đã nghĩ rất nhiều lần, một Alpha có thể kết hôn với Lục Úc Niên sẽ là người như thế nào. Lúc này, Lục Úc Niên, người với khuôn mặt tái mét đang đứng tại chỗ và nhìn Cố Trạch Ngư chạy về phía họ với một chiếc túi có hình đầu sư tử nhỏ trên tay, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt cườm, anh ta không khỏi cười thầm.

Cố Trạch Ngư rất khách sáo, vội vàng chào hỏi Omega của mình và nói: "Hai người có thể tránh sang một bên được không?"

Lục Úc Niên không di chuyển, người phụ tá thấy rằng Cố Trạch Ngư sắp khóc, vì vậy anh ấy đã giúp Lục Úc Niên một tay. Khi họ đi được một bước, Cố Trạch Ngư đã nhặt chiếc áo len cuối cùng còn sót lại trên dấu chân của Lục Úc Niên, thổi lớp cát dính trên nó thành mặt trời và nói với một nụ cười ngọt ngào: "Tất cả đều ở đây!"

Vào đêm Cố Trạch Ngư bị Lục Úc Niên đưa vào quân đội, sau khi biết rằng chiếc xe tải của mình đã được Lục Úc Niên trực tiếp gửi về nhà Cố, cậu đã chạy ra ngoài lần nữa, nhưng đã bị Lục Úc Niên ném trở lại phòng như một chú cún con.

Khi Alpha nhỏ khóc, nồng độ pheromone trong phòng dần dần tăng lên, nhưng đối với một Omega cấp cao như Lục Úc Niên, nó chỉ như một vết xước không đáng kể. Nhưng Cố Trạch Ngư khóc rất to, làm cho một nhóm người tụ tập ở cửa để nghe lén, Lục Úc Niên không thể làm gì được cậu, cậu càng hét và khóc to hơn, anh chỉ có thể nén giận hỏi: "Anh trai của cậu đã ký nhận chiếc xe đó rồi. Cậu còn muốn thế nào nữa?"

Cố Trạch Ngư đang khóc đến hụt hơi, chỉ vào Lục Úc Niên bằng ngón trỏ run rẩy nói: "Tôi không có búp bê để ôm.... huhu.... không ngủ được rồi.... huhu..... không ngủ được!"

Lục Úc Niên tức giận đến thái dương nổi đầy gân xanh, anh rút khẩu súng ra lại kìm chế đặt nó trở lại vào túi, anh ôm Cố Trạch Ngư và ném cậu lên giường, sau khi cả hai người họ nằm xuống giường cùng nhau liền gay gắt nói: "Mẹ nó, tôi ôm cậu ngủ được chưa!"

Mông của Cố Trạch Ngư đau đớn vì bị ném, cuối cùng sau khi khóc mệt cậu cũng ngưng lại, ngập ngừng ôm lấy cánh tay to lớn của Lục Úc Niên, thử hướng mặt ra ngoài một chút, lẩm bẩm nói: "Cứng quá, không thoải mái, tôi vẫn muốn...."

"Im miệng! Mẹ nó cậu có phải Alpha không!" Lục Úc Niên phát ra một tiếng gầm của sư tử, Cố Trạch Ngư do dự một chút rồi thì thầm: "Đúng mà, tôi còn là Alpha của anh mà, tôi ở đây để giúp anh trong kỳ mẫn cảm."

Lục Úc Niên lần nữa đặt tay lên bao đựng súng, trước khi rút nó ra, anh nhận thấy hơi thở của Cố Trạch Ngư đều đặn, quay đầu lại đã nhìn thấy chiếc túi khóc Alpha đang ôm lấy anh và chìm vào giấc ngủ.

Các đường nét trên khuôn mặt của Cố Trạch Ngư nhỏ nhắn và dễ thương, làn da trắng nõn và mỏng manh của cậu có thể bị tổn thương bởi những cú đánh, bởi vì trên mặt cậu vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt nên gò má của cậu có màu hồng nhạt quyến rũ. Lục Úc Niên nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, trái tim nhột nhột như bị mèo con cào, tay anh chậm rãi di chuyển đến đầu Cố Trạch Ngư, xoa xoa mái tóc quăn dày của cậu, nghĩ mà sợ nói: "Đồ ngốc, tôi không cứu cậu vì tôi thích cậu. Nếu cậu chết, mười hai người anh trai của cậu sẽ làm phiền tôi cho đến chết."