Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1047: Thắng thua đã định



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Khi Phỉ Thúy Vương nói tôi không xứng rất nhiều người đều đang dự đoán.

Lần này có phải Phỉ Thúy Vương lại nhận thua không, nhưng lúc đó Phỉ Thúy Vương chủ động nhận thua cũng không phải là cao phong lẫm liệt gì cả, trong mắt của hầu hết mọi người thì là một tên ngốc.

Chủ động nhận thua, cũng tương đương với việc chủ động nhường lại mấy khối phỉ thúy đang cầm trên tay.

Giá trị không phải là khối phỉ thúy mấy trăm vạn, cũng không phải là mấy nghìn vạn, mà đây là bảo vật có giá trị cả tỉ bạc. Phỉ Thúy Vương đặc biệt giải ra được hồng hoàng lam cao cấp, đó là một bảo vật tuyệt vời mà có tiền cũng không mua được.

Cũng có vài người nghĩ đến, vua phỉ thúy có phải là không có ý đánh hòa, nhận định hồng hoàng lam của ông ta có thể thắng được lam tinh linh của Lý Dương.

Khả năng này hoàn toàn có thể có, hai loại phỉ thúy này đều là những vật hiếm có, nhưng hồng hoàng lam cao cấp là kết quả của sự thay đổi phỉ thúy, tính hiếm thấy của nó mạnh hơn nhiều so với lam tinh linh.

Nếu như phán đoán chính xác, khối phỉ thúy cao cấp này của phỉ thúy vương rất có khả năng sẽ thắng Lý Dương.

Những người có cách nghĩ như vậy rất nhiều, tư tưởng trời tru đất diệt kia từ sớm đã xâm nhập vào trong thâm tâm của mỗi người rồi.

Đây là Myanmar, cũng không phải là nơi từ nhỏ đã tiếp nhận được giáo dục tư tưởng yêu nước.

Thực đáng tiếc, tất cả mọi người đều đoán không đúng, Phỉ Thúy Vương giơ tay lên, chỉ mặt còn lại của hàng len của Lý Dương, nói một câu khiến mọi người không hề nghĩ tới.

-Cậu còn một nửa chưa giải xong, giải xong rồi phán đoán tiếp!

Vẫn còn một nửa khối đá chưa giải sao?

Nếu như không phải là Phỉ Thúy Vương nhắc nhở, thì mọi người đều không để ý, thậm chí là quên rồi.

Lý Dương đã giải ra không ít Pha Lê chủng Lam Tinh Linh, mọi người ở đây đều nghĩ rằng Lý Dương đã giải hết khối đá rồi, được Phỉ Thúy Vương nhắc nhở, vài người mới nhớ ra:

- khối đá của Lý Dương thực sự mới được giải một nửa, một nửa vẫn còn đặt ở đây

Chủ yếu là khối đá của Lý Dương quá lớn, cho dù là một nửa cũng lớn hơn nhiều so với của Trác lão và Phỉ Thúy Vương.

Hơn nữa nửa kia của Lý Dương giải rất chậm, mà lại cắt ra hầu hết là phế liệu. Nên nhiều người quên mất luôn nửa kia.

Những người quên không chỉ là những người bình thường, cho dù là những người cược thạch lúc đó cũng đều không để ý, nếu không phải là có Phỉ Thúy Vương nhắc e rằng cũng không nhớ nổi.

Lông mày Lý Dương lại nhíu lại vào nhau, hắn còn chưa nói gì, Trác lão đã đứng dậy.

-Tiểu Lý, dĩ nhiên là ba người chúng ta đánh cược, nên tôi hi vọng cậu dùng tất cả thực lực của mình, đừng nên xem thường hai lão già này!

Phỉ Thúy Vương không nói gì, những cũng gật đầu theo, đủ để chứng minh thái độ của hai người họ.

Lời nói của Trác lão cũng khiến cho mọi người trong đại sảnh náo loạn lên.

Nghe ý kiến kiến của Trác lão, dường như Lý Dương vẫn còn dư lực nhưng chưa thể hiện hết. Nếu thật là như vậy thì nửa khối đá còn lại chắc có chút kì lạ, nếu không Trác lão sẽ không tùy tiện nói ra như vậy.

Lúc đó cách nghĩ của mọi người lại thay đổi, trong sảnh hầu như tất cả mọi người đều có hứng thú với nửa khối đá mà vừa rồi hoàn toàn đều không để ý tới kia.

Cho dù là những người như tướng quân Cuba cũng không ngoại lệ.

Trác lão, ông nói quá rồi!

Lý Dương không biết nói gì đành lắc đầu, từ từ đi đến bên cạnh, đưa khối đá lên máy giải thạch.

Khối đá này, hắn thật sự không định giải, và kết quả đối với hắn thật không tồi, bất luận là Trác lão hay là Phỉ Thúy Vương, đều là những tiền bối khiến Lý Dương kính trọng.

Hơn nữa Lý Dương biết rõ tình huống của mình, thực lực của hắn cơ hồ như toàn bộ đều đến từ năng lực đặc biệt của hắn, không xứng với kinh nghiệm tự mình tích lũy được của hai vị tiền bối đây.

Nhưng sự việc lại không theo như tưởng tượng của Lý Dương mà lớn lên rồi, Trác lão cũng nói vậy rồi, Lý Dương cũng không tiện từ chối.

Đám đông trong đại sảnh thực sự cự tuyệt rồi, vậy nếu đồng ý lời nói của Trác lão là Ngọc Thánh Lý Dương hắn xem thường hai lão tiền bối rồi.

-Nửa khối, sao lại là nửa khối đá, sao lại vẫn còn nửa khối chứ?

Khu vực khai thác mỏ Myanmar, Thiệu Ngọc Cường đứng trước bàn, có chút thất lễ hét lên, lời Phỉ Thúy Vương vừa nói cũng truyền đến chỗ ông ta.

-Tam, Tam công tử, khối đá của Lý… Lý Dương hình như là nặng hơn 50 kg, khối vừa giải lúc nãy, chẳng qua là một nửa khối thôi!

Tùy tùng cẩn thận bước đến trước mặt Thiệu Ngọc Cường, thấp giọng nói.

Thiệu Ngọc Cường cố chấp biết được cược ngọc lần này, đúng khi hắn vẽ tranh, thì khối đá của Lý Dương được tách ra, thực ra thì Thiệu Ngọc Cường cũng biết khối đá của Lý Dương vốn dĩ cũng rất lớn, chỉ là hắn cũng không để ý như mọi người mà thôi.

Những người có thể nhìn thấy khối đá ở hiện trường đều không để ý đến nửa khối đá đó, càng không thể nói đến người chỉ dựa vào tin tức để vẽ tranh như hắn.

-Tôi hiểu rồi!

Thiệu Ngọc Cường đột nhiên bất lực ngồi xuống đó, trên mặt không có chút thần sắc nào cả.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được mình tại sao lại có cảm giác mất mát cái gì đó, cảm giác đó hoàn toàn chính xác, cái cảm giác mất mát đó rất quan trọng, là vấn đề then chốt.

Khối đá to của Lý Dương vẫn còn lại một nửa.

Thứ mà hắn sơ xuất đánh mất chính là nửa còn lại của khối đá này.

Chỉ là một nửa của khối đá, nhưng lại là nửa khối đá mà giải ra được Phỉ Thúy. Đặt trong tay của một người bình thường, nửa còn lại này rất có khả năng sẽ trở thành phế vật.

Nhưng trong tay Lý Dương thì không như vậy, càng không phải nói Phỉ Thúy Vương còn chủ động đưa ra ý kiến phải giải nốt nửa còn lại của khối đá này. Phỉ Thúy Vương đã để ý đến thì tuyệt đối không hề đơn giản.

Thua rồi, lần cược này, bọn họ lại thua rồi.

Người khác còn chưa nhìn ra nhưng Thiệu Ngọc Cường hiểu rõ, lần cược này, Phỉ Thúy Vương và Trác lão đã thua rồi, thậm chí là ở trên lôi đài, bản thân Phỉ Thúy Vương và Trác lão, hai người họ cũng hiểu được điểm này.

Còn kết quả hòa mà Lý Dương đưa ra, nhất định là vì nghĩ đến thể diện của hai vị tiền bối, nhưng thật đáng tiếc, bất luận là Phỉ Thúy Vương hay là Trác lão, cũng không thể chấp nhận được cái kết do lòng thương hại của người khác mang lại cho mình.

Bất kể mục đích của Lý Dương là gì, trong mắt của hai vị lão nhân này, hắn đưa ra kết quả hòa đều là thương hại.

-Tam… Tam công tử, người làm sao vậy?

Người tùy tùng hơi hốt hoảng, Bội Ngọc Tường sau khi biết được vụ cược này vẫn luôn tỏ ra rất tốt, thậm chí tại phía xa khu khai thác mỏ, cũng đoán được tất cả những gì đang diễn ra ở hiện trường. Bộ dạng của hắn bây giờ là bộ dạng mà người tùy tùng không thể ngờ tới và cũng chưa nhìn thấy bao giờ.

-Không có gì, thu dọn lại hết công cụ đi, ta phải bắt đầu làm việc rồi!

Thiệu Ngọc Cường gật đầu một cách khó khăn, hắn không ngờ rằng, khi hắn đang tiến bộ hơn thì Lý Dương đã thuần thục rồi, đến sư phụ của hắn và Trác lão- hai vị sư phụ với trình độ cao nhất hợp lại cũng không thắng được Lý Dương.

Kết quả này, đối với Thiệu Ngọc Cường quả thật rất chấn động.

Có điều Thiệu Ngọc Cường cũng phải là người dễ dàng bị đánh gục, Lý Dương càng mạnh thì ý chí chiến đấu của hắn càng cao. Hắn phải tự mình nắm bắt từng phút một để học tập, để tiến bộ hơn, rời núi càng sớm càng tốt, sẽ đi tìm Lý Dương đọ sức một lần nữa.

Cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn dựa vào bản thân mình mà thắng Lý Dương một lần.

-Tam công tử, người không nghe tiếp nữa sao, vẫn chưa có kết quả mà?

Người tùy tùng lại hỏi một câu.

-Không nghe, thu tất cả lại!

Thiệu Ngọc Cường lắc đầu, kết quả hắn đã biết rồi, không cần thiết phải tiếp tục nghe, tận tai nghe thấy kết quả này, đối với hắn càng khó chấp nhận.

Lúc đó ở nơi Canada xa xôi.

Lâm Lang đột nhiên tắt máy tính, hắn cũng giống Thiệu Ngọc Cường, đã biết được kết quả của vụ cược này rồi.

Hắn còn gọi thư kí vào, dặn cậu ta đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến Myanmar, còn gọi cả Lâm Bá Văn vào để hắn chuẩn bị sẵn sàng cùng mình tiến thẳng đến Ngõa thành.

Hắn muốn đích thân qua đó.

Dưới sảnh và màn hình, cũng có vài vị đã cảm thấy được điều gì đó.

Chỉ là bọn họ không nắm rõ được như Thiệu Ngọc Cường và Lâm Lang. Bọn họ chỉ là hoài nghi, chứ không dám khẳng định.

Trên lôi đài, Lý Dương lại một lần nữa đứng trước máy giải thạch.

Một nửa còn lại của khối đá cũng đặt trên máy giải thạch, tiếng mọi người nói chuyện trong đại sảnh ngày càng nhỏ lại.

Mọi người không có ý kiến gì về việc tiếp tục giải thạch, ngược lại còn chờ đợi khoảng khắc đó.

Trước màn hình cũng vậy, điều mọi người quan tâm không phải là thắng hay thua, mà nửa khối đá còn lại của Lý Dương rất cuộc là có hình dạng như thế nào.

Là phế liệu hay thực sự là có Phỉ Thúy?

Đây có thể là nửa khối đá bị hầu hết mọi người đều không chú ý đến, cũng chính bởi vì không để ý đến, cho nên mọi người mới chú ý như vậy.

-Lý Dương, nửa khối đá này, để tôi giúp cậu giải cho!

Phỉ Thúy Vương đột nhiên tiến lên phía trước, nói với Lý Dương.

Mọi người đang nói chuyện phía dưới bỗng nhiên ngừng lại, tất cả đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Mấy vị tướng quân Cuba, Tang Đốn cũng không ngoại trừ, bọn họ đều không biết mình có nghe nhầm hay không, hoặc là rốt cuộc bọn họ vừa nghe thấy cái gì?

Phỉ Thúy Vương lại chủ động đề nghị giúp Lý Dương

Đây không phải là người khác, cũng không phải là người bình thường, mà là Phỉ Thúy Vương, người đứng đầu trong giới đổ thạch mấy chục năm nay, chưa có ai từng nghe qua việc ông ta làm giúp người khác.

Nghe còn chưa nghe thấy bao giờ huống chi là tận mắt nhìn thấy.

-Cả ta nữa, mặc dù ta không nhìn thấy nhưng vẫn có thể giúp được chút việc nhỏ.

Trác lão cũng tiến về phía trước vài bước, cười ha ha rồi nói mấy câu, lời của ông khiến cho mọi người sửng sốt.

Ngạt thở!

Trác lão, rất nhiều người đều chưa tận tay giải qua đá, chứ nói gì đến việc làm giúp ai, hai vị danh tiếng hàng đầu này đều chủ động xuống tay giúp Lý Dương, ai cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Mà nếu như không phải bọn họ đang nằm mơ thì cái thế giới này quá điên cuồng rồi.

-Mã lão tiên sinh, Trác lão…

-Cậu không cần thiết phải từ chối đâu, hai chúng ta ra tay giúp cũng không có vấn đề gì cả!

Lý Dương vừa mở miệng, Phỉ Thúy Vương đã ngắt lời, nhìn bộ dạng của Phỉ Thúy Vương là có quyết tâm giúp Lý Dương giải thạch.

-Có hai vị giúp đỡ, tôi tin là khối đá này sẽ giải ra được khối Thủy Thúy rất tốt!

Lý Dương không do dự nữa, Phỉ Thúy Vương cũng nói đến nước này rồi, hắn mà tiếp tục từ chối thì thật là không đúng, lúc này cũng không kịp tiếp tục từ chối nữa rồi.

Lưu Cương lùi mấy bước về phía sau, Mã Tuấn Đào cùng Cao Bá đều mấp máy môi, cuối cùng cũng không ai nói gì nữa.

Hai người họ còn liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt nhau, hai người họ đều không phải là kẻ ngốc, đều là đứng trên đài, thêm vào đó đều hiểu Phỉ Thúy Vương và Trác lão.

Lúc đó, họ đều hiểu rõ, cuộc cược thạch này hi vọng thắng của vua Phỉ Thúy và Trác lão e chừng rất nhỏ.

Hai vị đứng đầu còn hợp lại nhau thế nhưng vẫn không áp chế được Lý Dương, điều này khiến cho họ cảm thấy cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, sau này còn có ai có thể áp chế được Lý Dương không?

Lý Dương lắp kính giải thạch, vua Phỉ Thúy và Trác lão đứng bên cạnh Lý Dương.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh và trước màn hình đều hoàn toàn yên lặng, tận mắt nhìn thấy ba vị bậc thầy cùng giải một khối 1, việc như thế này có lẽ cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ