Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1060: Bảo bối trong quan tài



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Tùy Hầu Châu được chuyền qua tay các chiến sĩ

Tay của bọn họ hầu như đều run lên, chạm vào bảo bối như vậy, nếu không phải lần này cùng Lý Dương đi ra ngoài, tìm được bảo bối như thế này cho dù là có công lao của bọn họ, bọn họ cũng không thể chạm vào.

Ở Myanmar, quy định về cấp bậc nghiêm khắc hơn Trung Quốc nhiều, bọn họ chỉ có thể nhìn mà ao ước.

Tùy Hầu Châu rất nhanh được chuyền xem xong, mỗi một chiến sĩ đều rất tự giác,không cố ý chiếm giữ bảo bối để thưởng thức riêng mình, bảo bối như vậy, có thể được bọn họ chạm vào một lần, tự tay chạm vào, đã là rất mãn nguyện rồi.

Đợi sau khi bọn Triệu Vĩnh xem xong, Tùy Hầu Châu mới được cẩn thận nằm trên tay Lưu Cương.

Bảo khố tạm thời vẫn không thể thu, bảo châu khi thu, nguồn sáng cả huyệt mộ sẽ biến mất, đèn mà bọn Lý Dương mang vào cũng không có hiệu quả tốt như vậy.

Càng huống hồ, loại ánh sáng này làm cho người ta thoải mái, cho dù là Lý Dương lúc này cũng không muốn đem Tùy Hầu Châu cất nhanh như vậy.

-Anh Lý, Tùy Hầu Châu có rồi, còn cái khác đâu?

Lưu Cương hỏi nhỏ, trong mắt của y mơ hồ có chút vui mừng, theo ông cụ và Lý Dương lâu như vậy, y rất rõ tác dụng của những thần khí quốc bảo này.

Tùy Hầu Châu có rồi, điều này chứng tỏ tin tức của Lục Minh là chính xác

Nếu tin tức của Lục Minh là chính xác, ở đây rất có thể còn có bảo bối khác, trong mật thư của Lục Minh, chính là còn nói một món bảo bối.

Lý Dương thoáng chần chờ một chút, lại nhìn vào chiếc quan tài thủy tinh đó.

Cái huyệt mộ này rất lớn, so với huyệt mộ bình thường có chút không giống, chính xác của chỗ này là vị trí của ngôi mộ, lại chôn quá sâu, rất khó tưởng tượng, sâu thế này, một nơi sâu thế này làm sao có thể đào ra được.

Trừ lần đó ra, có một điểm quan trọng nhất, trong này cái gì cũng có, thậm chí vật bồi táng trong quan tài đều có hết, nhưng không có thi thể.

Mộ không có thi thể, còn có thể gọi là mộ sao?

Những cái này, đều đã hiện ra dưới hình lập thể trước mặt Lý Dương, mấy ngày nay ở trong này Lý Dương luôn suy nghĩ một vấn đề, nhưng tư liệu hắn có rất có hạn, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để phân tích, không có chứng cứ xác thực.

Nhưng những cái tưởng tượng này những không phải hoàn toàn không có lý, có rất nhiều chuyện rất có thể.

Đầu tiên chính là huyệt mộ dưới lòng đất này, khả năng do con người tạo ra là rất thấp, trình độ lao động thời đại đó không thể đạt như vậy, coi như là hiện đại, đào sâu như vậy, huyệt mộ dưới đất dài thế này cũng phải cần nhiều thời gian và sức lực, còn phải tính toán tinh vi.

Đây chỉ là tưởng tượng của Lý Dương, trong bọn họ không có ai là chuyên gia địa chất, nếu có, thông qua phân tích có lẽ đã đoán ra rồi.

Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối, cổ đại rất có lao động trí tuệ mà người hiện đại không thể nào tưởng tượng được.

Kim Tự Tháp mấy ngàn năm là có thể có, lão tông sư tám trăm trước của chúng ta nói không chừng cũng có thể làm ra thành tựu không thể tưởng tượng này.

Tiếp theo, người chôn trong này rất có thể là Lục Minh, hộp cơ quan mười hai cầm tinh đó chính là chứng cứ, nếu nói người đem chìa khóa dấu vào hợp cơ quan không biết chìa khóa là để làm gì, e rằng ngay chính Sang Dala cũng không tin.

Hôp cơ quan này lại không phải là hàng vỉa hè, khắp nơi đều có thể thấy.

Còn có, chôn vùi không thể đào được, tương mà nói dễ rất nhiều, huyệt mộ dưới đất mấy trăm năm, chỉ cần giải quyết vấn đề hô hấp, rất nhiều người rất dễ bị vùi lấp.

Dù sao chỗ Lý Dương đào ra là chỗ đất xốp, chỉ là chỗ đất vùi, không cần tốn quá nhiều thời gian.

Còn phần Lục Minh tại sao bị chôn ở đây, Lý Dương cũng không đoán được.

Hoàng đế Tuyên Đức tại vị mười năm, lúc Lục Minh bị triều hồi về đã là cuối đời Tuyên Đức, hoàng đế Tuyên Đức sắp không còn trụ được nữa, Chu Kỳ Trấn ấu đế Minh Anh Tông chín tuổi tiếp vị ấu đế đăng cơ, triều đình phải lấy ổn định làm chính, triệu hồi Lục Minh là có thể lý giải được.

Không chừng lúc đó Lục Minh đã điều tra được chỗ này, nên trong mật thư có vẻ phẫn nộ như vậy.

Bức mật thư đó còn ở trong tay Lục Minh, chứng minh ông không có ra ngoài, chỉ là không hiểu nhất thời viết ra, căn cứ theo lịch sử cuộc đời của Lục Minh, có thể thấy ông luôn trung thành chấp hành mệnh lệnh, trở về kinh thành.

Sau đó, Tuyên Đức băng hà, Anh Tông lên ngôi, đám người Dương Sỹ bắt đầu lên nắm triều chính, làm Lục Minh không có cơ hội trở về Vân Nam tìm bảo tàng.

Thời đại đó, một chuyến đi từ kinh thành đến Vân Nam không phải là chuyện dễ như vậy.

Vùi lấp con đường thông đạo, không chừng là lúc trước khi Lục Minh rời khỏi Vân Nam làm ra, ông đã tìm được nơi này, sợ bị người khác phát hiện, nên cho người lấp lại.

Ở chỗ này, Lý Dương có một điểm có thể quả quyết.

Lúc lấp con đường thông đạo, trong tay Lục Minh nhất định không có chìa khóa cơ quan, bằng không ông không cần phiền phức như vậy, mang thẳng những món bảo bối này về kinh là được rồi.

Nhưng thật nói như vậy, những bảo bối này không biết lại lưu lạc đến chỗ nào.

Loạn chiến cuối đời Minh, đủ để làm cho những bảo bối này bị tổn thương, thậm chí là hư hại, văn minh Trung Hoa có quá nhiều bảo bối bị tổn thất trong chiến tranh, điểm này trong lịch sử đã chứng minh được.

Chính là như vậy, đó cũng xem là một may mắn

Lục Minh sau khi trở về cung, chỉ có thể chấp nhận chuyện thật hoàng đế băng hà, ấu đế lên ngôi, làm ông không có cơ hội trở lại tìm bảo vật, thế là ông toàn lực tìm chìa khóa của ổ khóa này, cuối cùng ông ấy đã tìm được thật.

Chìa khóa tìm được chính là trong cái hộp cơ quan được cất giữ trong cung.

Sau đó là đợt biến động, đệ đệ của Anh Tông thế vị, sau đó Anh Tông thối vị, triều đình thiếu chút nữa không còn, đương nhiên không ai quan tâm đến những cái này, sau đó tất cả mọi người đều bỏ đi, tin tức này vĩnh viễn trở thành một bí mật.

Mãi đến khi Lý Dương thu thập lại các manh mối, mới tới chỗ này lần nữa.

Nhưng tất cả những cái này chỉ là suy đoán, cụ thể là như vậy không Lý Dương cũng không dám xác định, nhưng Tùy Hầu Châu có duyên với Lý Dương, điểm này là hoàn toàn có thể khẳng định.

Trước đó không biết tin tức của Tùy Hầu Châu, Lý Dương đã có được cái chìa hóa trong cái hộp cơ quan này, muốn nói không có duyên, thế nào cũng không có người tin.

Cũng chỉ có chính Lý Dương thu thập những manh mối này, cuối cùng làm Tùy Hầu Châu lại xuất thế.

-Anh Lý!

Lưu Cương lại hỏi nhỏ, Lý Dương nhìn vào chiếc quan tài lại nhớ đến những suy đoán lúc nãy, hơi có chút thất thần, không trả lời câu hỏi lúc nãy của Lưu Cương.

Lý Dương hơi nao nao, lúc này nhớ tới câu hỏi lúc nãy của Lưu Cương, lập tức lắc đầu:

-Tôi không sao, tôi cũng đang nghĩ, Tùy Hầu Châu có rồi, cái khác cũng phải có chứ!

Triệu Khuê, Hải Đông cũng đang nhìn xung quanh.

Bọn họ biết món đồ mà Lưu Cương nói với Lý Dương là gì, món bảo bối đó nếu cũng xuất thế, tuyệt đối là một tác phẩm làm người ta kinh giật.

Lý Dương xoay người, chậm rãi đi về phía quan tài.

Các chiến sĩ đi cùng với Sang Dala cũng đều giải tán, mọi người lại bảo vệ Lý Dương, mấy người này không quên nhiệm vụ của mình, trong này lại là huyệt mộ không ai biết, ai cũng không hiểu được sẽ xảy ra nguy hiểm không.

Trên tay Mã Lương bảo vệ của Lý Dương còn đang cầm một thiết bị điện tử không nhỏ, không ngừng dò chất lượng không khí chỗ này, tất cả ở trong này một chút cũng không thể qua loa.

-Chỗ này có khắc chữ

Đi tới trước quan tài thủy tinh, Lưu Cương nói nhỏ, Lưu Cương tuy không hiểu gì về giám định, nhưng theo Lý Dương lâu như vậy, trên lý luận ít nhiều biết chút ít, vừa nhìn thì biết chữ khắc trên quan tài.

Lý Dương lại gật đầu:

-Đây là mộ của Đoạn Trí Tường chuẩn bị cho mình

Minh bất toán đa, ghi chép về cuộc đời của Đoạn Trí Tường, cơ hồ đều là thổi phòng.

-Hoàng đế!

Sang Dala đột nhiên lắc đầu, những chữ cổ này y không hiểu, nhưng trước đây y đã biết, đây là huyệt mộ của một hoàng đế.

Chỉ có hoàng đế mới là làm cái huyệt mộ xa hoa thế này.

Đáng tiếc sinh tiền vị trí lại cao, sau khi chết lại là thế này, trước đây Sang Dala có nghe nói nhiều, bây giờ tự mình đứng trong huyệt mộ của một vị hoàng đế, cảm giác tất nhiên không giống.

Ở Myanmar, y cũng xem như là một chư hầu, cảm khái tất nhiên nhiều hơn so với Lý Dương.

-Anh Triệu, chúng ta mở cái quan tài này ra!

Lý Dương khẽ thở dài, chầm chậm nói, Triệu Vĩnh gật đầu, nháy mắt với Triệu Khuê và Hải Đông

Hai người lập tức nhảy vào, quan tài thủy tinh không lớn lắm, nắp quan tài cũng không phải là trầm đặc biệt, còn không phong kín, hai người dung một chút sức, cái nắp đã mở ra rồi, theo sau đó tất cả những thứ trong quan tài đều hiện ra trước mắt mọi người.

Không có người?

Sang Dala đột nhiên la lên, lúc nãy y còn đang cảm khái, vốn đang muốn xem xương cốt trong này rốt cuộc là như thế nào, không ngờ, mở ra lại là một cái quan tài không.

Lưu Cương, Triệu Vĩnh bọn họ cũng hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Lý Dương.

Quan tài không có người, làm bọn họ cũng rất kinh ngạc.

Trong lòng Lý Dương không có gì là bất ngờ, nhưng nét mặt cũng giống như một người, thoạt nhìn rất kinh ngạc, trong lòng lại cảm thán, bây giờ mình càng ngày càng hoạt động rồi.

Trong huyệt mộ xa hoa như vậy, là một quan tài trống rỗng.

Kỳ thực, suy đoán trước đây của Lý Dương, có chút đúng.

Cái huyệt mộ dưới đất này, quả thật không phải vì người mà mở ra, là hoàng đế Đoạn Trí Tường vô ý phát hiện ra, Đoạn Trí Tường là hoàng đế cuối đời Đại Lý, thời thế lúc đó đã bắt đầu rung chuyển, Đoạn Trí Tường là người đa nghi, ông sợ sau khi chết có người đạo huyệt mộ của mình lên làm mình sau khi chết không được yên ổn.

Sau khi phát hiện ra chỗ này, ông quyết định chỗ này sẽ là nơi táng mộ của mình.

Trước khi ông chưa chết, đã kiến tạo huyệt mộ này, còn lắp đặp khóa cơ quan, người kiến tạo huyệt mộ đó, đã bị ông giết chết, ở trong khu rừng rậm này, không cần phải vùi lấp thi thể, dã thú đã xử lý hộ không để lại vết tích gì.

Người tính không bằng trời tính, đáng tiếc Đoạn Trí Tường cuối cùng không thể chôn ở chỗ này.

Hắn quá đa nghi, giữ kín quá bảo mật, sau khi chết con của ông hiểu nhầm ý, táng ông ổ trong long huyệt của hoàng đế Đại Lý, những bảo bối này cuối cùng cũng theo chết theo ông.

Về sau hoàng đế Đại Lý kế vị, cũng bí mật tìm những bảo bối này.

Những cái này, nếu xem những cuốn sách cổ không công khai của nhà bảo tàng Vân Nam thì có thể tra được những manh môi này, trong những ghi chép về nguyên triều Đại Lý, cũng có nói đến chuyện này

Tất cả cái này, chính là rất lâu sau khi Lý Dương điều tra được ở nhà bảo tàng Vân Nam

Lúc này mắt của Lý Dương nhìn chằm chằm vào một món đồ trên chiếc quan tài thủy tinh, chính xác mà nói, một quyển trục đã cất giữ, cái quyển trục này nằm lẳng lặng ở một góc của quan tài, còn nằm ở trên cùng nhất.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ