Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1065: Bạn của Lý Dương



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Lúc trở về tốc độ nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

Con đường này được các chiến sĩ của Sang Dala đi qua mấy lần, bên trong khu rừng, một khi có nhiều nơi có dấu vết người qua lại dã thú hoặc rắn độc sẽ ít đi một chút, những động vật này cũng không ngốc, biết chỗ nào có nguy hiểm.

Trước khi trời tối, Lý Dương và Sang Dal lên trực thăng trở về trang viên.

Lý Dương vừa về tới, sau thì nhìn thấy Vương Giai Giai, còn chưa kịp nói cho cô ấy biết tin tức tốt lành này, thì bị dọa thoát tim.

Lần này Lý Dương đi ra ngoài bảy tám ngày, lúc đầu là dấu cô ấy, sau đó cô ấy mới biết Lý Dương đi vào khu rừng nguyên sinh, rất sốt ruột, muốn đi theo, bị người khác giữ lại trong trang viên không cho đi.

Lo lắng nhiều ngày như vậy, bây giờ nhìn thấy Lý Dương, cái gì cũng không nói, nước mắt của cô cứ rơi, khóc nức nở.

Lý Dương mất nhiều sức, mới dỗ được cô ấy, còn đưa ra rất nhiều bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không để lại cô một mình, lúc này mới làm cô ấy cười.

Nhìn Vương Giai Giai đang cười nhưng nước mắt giàn giụa, Lý Dương không kềm chế được ôm lấy cô vào lòng.

Người con gái này, từ đầu đến cuối đều lo lắng cho mình, trong lòng chỉ có mình, có thể gặp được người con gái như vậy, mới là may mắn lớn nhất của mình.

Đây mới là bảo bối lớn nhất của hắn, quan trọng hơn những bảo bối khác mà hắn có, hắn phải dùng sinh mạng để che chở, chí bảo để yếu thương bảo vệ, đến chết cũng không rời.

-Bà xã, đi ngủ sớm đi! Lý Dương đột nhiên nói nhỏ bên tay Vương Giai Giai một câu.

Trong nháy mắt trên mặt của Vương Giai Gai hai má ửng hồng, trong giống như hai quả táo, trông càng xinh đẹp, Lý Dương không đợi Vương Giai Giai trả lời, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn này.

-Ừ!

Vương Giai Giai nói khẽ một tiếng trong miệng, cũng không biết Lý Dương có nghe thấy không, sau đó ôm vòng lấy hắn, rồi đi vào phòng ngủ…

Một đêm cảm xúc mãnh liệt trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, lúc Vương Giai Giai thức dậy trên mặt vẫn còn chút đỏ.

Lý Dương ở trong núi bảy tám ngày, mỗi ngày đều nghĩ về bảo bối, những ngày này có thể nói là không thể chịu nỗi, tối hôm qua cô ấy không ít lần trằn trọc, Vương Giai Giai yêu hắn, cũng muốn đi theo hắn.

Rửa mặt xong, tiếp theo Lý Dương bắt đầu luyện Thái Cực công ở trong sân.

Mười giờ sáng có một máy bay chuyên dùng đến đón bọn họ, chiếc máy bay này là từ Dương Minh bay đến, đây cũng là sắp xếp của lão Hà, hôm qua Lưu Cương báo tin, ông cụ ngồi không yên, lập tức đích thân sắp xếp.

Tùy Hầu Châu, Lan Đình Tự, lúc ông cụ nghe đến tin tức này, trong lòng cũng cuộn trào mãnh liệt.

Hai món bảo bối này không phải chuyện nhỏ, sau khi tin tức xuất thế truyền ra, không biết sẽ làm náo động như thế nào.

-Cậu Lý, cậu thật là không phải!

Lý Dương vừa thu công, bên ngoài một gốc sân truyền đến một giọng nói rất lớn, chỉ nghe giọng không cần nhìn người, Lý Dương biết người lớn giọng đó chính là Bạch Minh.

Lời nói chưa dứt, Bạch Minh bước nhanh vào trong sân.

Sau lưng y còn có lão Mao và lão sư Thái, và cùng vơi Hoắc Tư tiên sinh từ Mỹ đến, không có lão sư Mã.

Ngày thứ ba Lý Dương vào núi, lão sư Mã đã đi trước, hoạt động bên Vân Nam lập tức phải két thúc, giới hoạt động này tuy sức ảnh hưởng quốc tế không lớn, nhưng trong nước mà nói là rất thành công.

Lão sư Mã có mối quan hệ rất tốt với phía tổ chức hoạt động, nhất định phải về nước tham gia lễ bế mạc.

Bên đó, cũng cần có ông làm chủ.

Ban đầu lão sư Mã còn mời bọn Bạch Minh cùng trở về, nhưng mấy người bọn họ kiên quyết ở lại đây, cuối cùng chỉ có thể làm vậy, trở về một mình.

-Anh Bạch!

Lý Dương thu công lại xong, đi thẳng về phía trước, rồi bắt tay với lão Mao, lão sư Thái, và Hoắc Tư tiên sinh.

Bạch Minh mở trừng mắt nhìn Lý Dương không có gì ngạc nhiên, y cũng không ngờ Hoắc Tư tiên sinh lại cũng ở đây, ông là một danh nhân quốc tế, ở lại Myanmar đợi mình lâu như vậy, làm Lý Dương có chút không hiểu.

-Lý tiên sinh, cậu thật là không phải.

Hoắc Tư tiên sinh đột nhiên nói một câu, tiếng Trung của ông, vẫn rất kém.

Lý Dương hơi nao nao, ngơ ngẩn cười, vội khoát tay, nói:

-Hoắc Tư tiên sinh, thật ngại, lần này có việc gấp đi ra ngoài một chút, tôi chịu phạt, nhất định chịu phạt

Tiếng Trung của Hoắc Tư tiên sinh nói rất cứng, cộng thêm sắc mặt rất nghiêm túc, ai cũng không biết sẽ bị ông làm cho sợ hãi.

Thấy Lý Dương như vậy, Hoắc Tư tiên sinh cũng cười, đang nói nhất định sẽ phạt Lý Dương, trong sân bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

-Lý tiên sinh, ngài bận xong chưa?

Bên ngoài sân lại có người đến, lần này là Sang Dala, y và Lý Dương cùng về, nhưng y không có nhàn hạ như Lý Dương, mới sáng sớm đã xử lý rất nhiều chuyện.

-Tôi không có việc, ngược lại làm anh vất vả rồi!

Lý Dương cười lắc đầu, mời mọi người vào phòng khách, còn hắn đi thay bộ đồ khác.

Tiếp khách, mặc quần áo luyện công cũng không hay lắm.

Rất nhanh, Lý Dương từ trong phòng ngủ bước ra, trên tay hắn còn cầm một tờ giấy, đi thẳng tới Sang Dala.

-Đây là phần thưởng cho các chiến sĩ, làm phiền anh giao cho họ giúp chúng tôi nhé!

Lý Dương vừa nói, vừa đưa tời giấy này cho Sang Dala.

Sang Dala cuối đầu, mới phát hiện đây là tờ chi phiếu ngân hàng, là chi phiếu hiện kim thông dụng của ngân hàng quốc tế Thụy Sỹ, đây là ở Myanmar, y cũng có thể rút tiền ra.

Rất nhiều số 0 trên chi phiếu, con số trước nhất là số 2, đơn vị là đô la Mỹ, là tấm chi phiếu hai mươi triệu đô la Mỹ.

-Lý tiên sinh, không cần nhiều thế này, ngài không cần cho tôi tiền.

Sang Dala nhăn mày lại, phần thưởng Lý Dương hứa là năm trăm ngàn, hai mươi chiến sĩ cũng chỉ mười triệu, không cần hai mươi triệu nhiều thế này, y cho rằng mười triệu còn lại là phần thưởng dành cho y.

Lý Dương trả thù lao cho y, làm cho trong lòng y có một cảm giác rất khó chịu.

Lý Dương cười lắc đầu:

-Anh hiểu lầm rồi, những cái này đều là cho các chiến sĩ, không chỉ các chiến sĩ đi theo tôi, còn có các chiến sĩ ở bên ngoài núi, bọn họ cũng giúp đỡ chúng tôi, nên đáng được thưởng, về phần anh!

Lý Dương đột nhiên dừng lại, cười ha hả một tiếng nói:

-Sang Dala, chúng ta là bạn, tôi sẽ không cho anh tiền!

Cơ thể Sang Dala hơi chấn động một chút, ngẩng đầu nhìn Lý Duong kinh ngạc.

Bạn bè, cuối cùng Lý Dương cũng xem y là bạn bè thật sự.

Tuy y bây giờ vẫn không thể so với bọn Tư Mã Lâm, Lý Xán, nhưng cũng xem như những người Bạch Minh lão Mão, nhưng Lý Dương cũng thừa nhận y rồi, chân chính xem y là bạn.

Nhiều năm như vậy Sang Dala y, cuối cùng cũng có bạn, bạn thật sự.

Nếu trước khi chưa gặp Lan Đình Tự, Sang Dala có lẽ chỉ có thể cho rằng mình quen được Lý Dương là rất vui rồi, vì mối quan hệ giữa Lý Dương và gia tộc tiến thêm một bước tiến là mãn nguyện rồi.

Nhưng lúc này, y càng thêm cảm động

Hai mươi năm nay không có bạn bè, y thật rất cô độc, Lý Dương xem y là bạn, y cũng xem Lý Dương là bạn chân chính.

Lúc này, Sang Dala thậm chí muốn hét lớn ra những tình cảm trong lòng.

Y không còn là người cô độc, y cũng có bạn của mình, bạn thật sự.

-Được, vậy tôi thay họ cảm ơn anh!

Sang Dala nhận lấy chi phiếu, y khống chế tình cảm trong lòng của mình, trên mặt tuy hơi có chút thất thố, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Lý Dương cười gật đầu, không nói, Bạch Minh đi thẳng tới Sang Dala, liên tục hỏi.

Sang Dala cái gì cũng không nói, hỏi cái gì cũng không nói, Bạch Minh và y không thân, thì quay qua Lý Dương, bị Bạch Minh hỏi một hồi, Lý Dương chỉ đơn giản chỉ nói ra mấy câu.

Bây giờ là hơn tám giờ sáng, sau một giờ bọn họ mới xuất phát lên máy bay, sau đó ngồi máy bay rời khỏi Myanmar, hắn đi rồi, tất nhiên bọn Bạch Minh cũng không thể ở lại đây.

Mấy người Bạch Minh vốn là đợi Lý Dương.

Lên máy bay, tới Dương Minh, tránh không để bọn họ biết chuyện này, tới bây giờ vẫn chưa nói ra, cũng chỉ một tiếng mà thôi, Bạch Minh liên tục quấy rầy.

Đừng cho rằng Bạch Minh là chuyên gia cấp đỉnh nổi tiếng, mải mai không xem trong sĩ diện, nếu không bằng tâm nguyện của y, có thể bị y ăn tươi nuốt sống.

-Tùy Hầu Châu

Lý Dương vừa nói ra mục đích đi của lần này, ba giọng đồng thanh đều vang lên một lượt.

Bạch Minh, lão Mao và lão sư Thái ba người đều há hốc mồm, nhìn Lý Dương ngơ ngác.

Tùy Hầu Châu là cái gì, bọn họ đương nhiên không rõ, cho nên mới tỏ ra kinh ngạc như vậy, Lý Dương vừa mới nói ra, chính là bọn họ đi tìm bảo khố, chính là tìm món bảo bối này.

Vậy tìm được chưa?

Bạch Minh vội vàng hỏi, vẻ mặt rất sốt ruột, giống như tìm được món đồ quý giá bị đánh mất.

Lão Mao và lão sư Thái so với y thì đỡ hơn một chút, cũng nhìn Lý Dương sốt ruột, ngay chính Hoắc Tư tiên sinh cũng hơi sửng sốt, ông nghe tiếng Trung có chút khó khăn, nhưng mấy chữ Tùy Hầu Châu thì nghe rất rõ.

Hoắc Tư tiên sinh hiểu biết rất sâu sắc văn hóa Trung Quốc, biết Tùy Hầu Châu là cái gì.

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Minh lại la lên:

-Không tìm được?

Bạch Minh còn có vẻ thất vọng, y cho lắc đầu của Lý Dương là lời giải đáp.

-Em nói không có sao, tìm được rồi!

Lý Dương khẽ thở dài, hắn thật bị tính tình nóng nảy của Bạch Minh đánh bại, người nóng tính như vậy, thật khó mà tưởng, hắn làm sao học giám định.

Chính mình nếu nóng tính như vậy, không biết lão Hà sẽ mắng cho như thế nào.

-Tìm được rồi thì tốt, cậu cũng không nói rõ.

Bạch Minh lại thở nặng nề, còn nháy mắt Lý Dương. Lão Mao và lão sư Thái hơi có chút sững sờ, trên mặt có chút kinh hỉ.

-Tìm được rồi, nhanh lấy ra cho chúng tôi xem xem!

Bạch Minh lại gọi, lão Mao và lão sư Thái cùng quay đầu lại, trên mặt đều có vẻ mong chờ.

-Bây giờ không được, một chút chúng ta về nước hãy xem, đợi sau khi về nước sẽ để cho các anh xem

Nhìn thấy bọn họ vội vàng như vậy, Lý Dương thẳng thắn không dấu diếm chuyện Lan Đình Tự, bằng không không biết bọn họ sẽ vội vàng thành như thế nào.

-Vậy cũng tốt, vậy trở lại xem đi

Điều làm Lý Dương không ngờ là, Bạch Minh lần này lại không kiên trì, thẳng thắn gật đầu.

Lý Dương là muốn xem kỹ Bạch Minh, xem xem có phải có hồn ma nhập vào người y không, bộ dạng thế này hoàn toàn không giống y.

Lý Dương không biết, sở dĩ Bạch Minh không kiên trì, là muốn biết tình hình trước mắt của bọn họ, đây là Myanmar, Tùy Hầu Châu chính là chí bảo nỗi tiếng của Thị Bích Tề, ở trong này quả thật không tiện lấy ra , để tránh khỏi phiền phức, bảo bối thế này nhất định phải mang về nước.

Tính của Bạch Minh là nỏng nãy, nhưng việc lớn không thể hồ đồ.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ