Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1083: Lai lịch của đồ vật



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Nhà của Lý Dương rất dễ tìm, Lý Quân là thầy giáo nổi tiếng ở Lật Thành, trường học có không ít người biết.

Khi đi trong lòng Vương Trác có điều khó nói. Lần đầu tiên, là lần đầu tiên anh có cảm giác bất lực này, bây giờ anh hiểu cảm giác của người năm đó bị anh ăn hiếp.

Tính khí của Vương Trác thực sự có không ít người bị anh chỉnh lý.

Trần Đan cứ ngồi im, sự việc đã qua Vương Vĩnh Phương không giấu cô, cũng không dám giấu, còn mong cô ấy nói hộ.

Lúc này trong lòng Trần Đan cũng có chút phức tạp.

Kỳ thực Trần Đan mời Lý Dương chỉ là vì nguyên nhân bạn học, nếu nói còn có lý do khác thì chính là hôn đó Trần Đan thấy cách ăn mặc của Lý Dương khác thường, cảm giác anh hiện tại không tồi cho nên mới đưa ra lời mời.

Nếu là Lý Dương mặc đồng phục bảo vệ cô chắc ngay cả chào cũng không thèm.

Người có lúc hiện thực như vậy, Trần Đan tốt hơn Vương Trác một chút nhưng từ nhỏ cũng được nuông chiều như công chúa lại sống trong gia đình cán bộ, khó trách có chút thành kiến như vậy.

Nhưng lần này cô cũng nhìn sai rồi, Lý Dương bạn học cũ này sống không tồi, cũng có thể nói là một người ổn nhất trong những người bạn của họ, chỉ tính về danh tiếng thôi cũng không ai so bì được.

Chưa kể sau lưng Lý Dương còn có bọn Vương Trác đều sợ hãi vô cùng.

Tất cả điều này đều làm Trần Đan trầm mặc, cô ấy bắt đầu so sánh, so sánh Lý Dương với tân lang của mình cuối cùng cô thấy nản, cô cho rằng Vương Trác là niềm kiêu ngạo nhất nhưng ở trước mặt Lý Dương chỉ là một con vịt xấu xí.

Kết quả này đối với cô như một sự đả kích.

Con gái ai cũng thích so sánh người đàn ông của mình với người khác, Lý Dương thực sự hơn Vương Trác nhiều làm cô nghĩ như vậy, đợi qua việc này Trần Đan sẽ hiểu.

Dù sao Lý Dương như vậy chỉ một buổi chiều, so với rất nhiều người khác điều kiện của Vương Trác cũng không tồi.

Lật Thành là một tiểu thị trấn, không lớn, một lúc bọn Trần Đan đã tới nhà Lý Dương, nhìn thấy căn phòng lớn mới tinh trong nhà Lý Dương.

Mảnh đất này của Lý Dương mới xây nhà mới.

Nhưng cũng chỉ là ở đây mà thôi, so với biệt thự của Lý Dương thì đây chỉ là nhà ngói.

- Đi

Vương Vĩnh Phương thở dài, sự việc lần này là Vương Trác gây lên cũng có nhiều trách nhiệm của anh mà đối diện với người như Lý Dương trong lòng anh có chút không yên.

Lý Dương không chỉ nối tiếng ở trong nước mà trên quốc tế cũng có danh tiếng nhất định, anh bây giờ mới chỉ hơn 20 tuổi, có thể tưởng tượng được thành tựu tương lại của anh sẽ huy hoàng như thế nào.

Đắc tội với một người có tiềm lực như vậy Vương Vĩnh Phương rất hối hận.

- Lão ngũ, những điều anh nói tôi không tin, nếu lão đại nói tôi mới tin.

Trong phòng khách, mấy người đang ăn uống náo nhiệt, nói chuyện, sau khi Trần Lỗi mở máy hát dường như không dừng,

Lúc này anh đang nói chuyện về kiếm Trạm Lô, Lưu Chấn Hoa đối với lời nói của anh có chút nghi ngờ.

- Được, vậy để lão đại nói đi, lão đại anh nói đi, kiếm Trạm Lô đó có phải là tôi phát hiện ra trước tiên không?

Trần Lỗi lập tức quay đầu lại trơ mắt nhìn Lý Dương, Ngưu Linh và Vương Giai Giai nhìn Trần Lỗi cười.

Tính tình của Trần Lỗi thẳng nhất trong mấy người nhưng cũng là một người bí ẩn nhất, lời nói của Lý Dương là miệng không ngăn được gió, không bảo đảm được bí mật gì.

Lý Dương hơi cười, nhẹ nhàng lắc đầu – cậu nói không đúng.

Trần Lỗi hơi ngạc nhiên trên mặt lập tức đỏ lên vội vàng nói: - Lão đại, anh không thể cố ý nói dối, hôm đó chúng tôi đều ở cùng nhau, Linh Linh, chị dâu đều có thể chứng minh.

- Nhìn cậu kìa, tôi vẫn chưa nói xong, kiếm đó là cậu và tiểu Xán cùng nhau phát hiện ra đầu tiên, không phải là chỉ có cậu.

Lý Dương cười to, Trần Lỗi lại ngạc nhiên bây giờ mới hiểu mình bị Lý Dương trêu.

Lưu Chấn Hoa, Vương Giai Giai còn có Ngưu Linh đều cười, bộ dạng vội vàng của Trần Lỗi thật đáng yêu, rất khó tưởng tượng một người nhiều tuổi già dặn như anh lại có tính cách như đứa trẻ.

- Lý Dương Lý tiên sinh có ở nhà không?

Mấy người đang cười bên ngoài đột nhiên có người hỏi Lý Thành lập tức đứng lên chạy ra trước.

Khách trong nhà đều là người của Lý Dương, lúc này anh đi ra là thích hợp nhất.

- Giọng này là Vương Vĩnh Phương? Lưu Chấn Hoa cau mày lập tức lộ ra sự ngạc nhiên.

Họ với Vương Vĩnh Phương nói chuyện với nhau không ít lần, giọng của Vương Vĩnh Phương tự nhiên có thể nghe ra.

Lý Dương nhíu mày đứng lên, một lúc Lý Thành dẫn mầy người vào, đi đầu là Lý Thành sau anh lại là Vương Vĩnh Phương và Trần Đan.

Nhìn thấy mấy người này Lưu Cương và Triệu Khuê đều đi lại gần Lý Dương.

Hải Đông lại đứng bên cạnh Vương Giai Giai.

- Lý tiên sinh, Vương mỗ có mắt không thấy núi Thái Sơn, hôm nay có đắc tội mong ngài lượng thứ.

Vương Vĩnh Phương nhìn thấy Lý Dương lập tức khom người, anh là người rất biết nhẫn nhịn, ở Australia nhiều năm đều chịu đựng như vậy đừng nói bây giờ chỉ là xin lỗi.

- Lý Dương, thật xin lỗi, Vương Trác và chú đều không biết chuyện của cậu mới gây ra hiểu lầm như vậy, cậu, cậu tha lỗi cho họ đi.

Trần Đan do dự một chút cuối cùng cũng tiến lên trên một bước nhẹ nhàng nói một câu.

Nhìn thấy Lý Dương trong lòng Vương Trác lại dấy lên sự đố kỵ nhưng lần này anh lại nén sự đố kỵ lại không dám có bất cứ biểu hiện gì.

Đối với người vợ tân hôn anh cũng có chút oán giận, hôm nay phát sinh tất cả những điều này nói ra có liên quan nhiều tới Trần Đan, nếu không phải là cô mời Lý Dương cũng không thể xảy ra chuyện như vậy.

Cho đến bây giờ Vương Trác đều không nghĩ qua, anh không nên đi vì một người con gái mà đố kỵ với người ta càng không nên chủ động khiêu khích.

Anh là người tự kiêu nhất thời không thể thay đổi được tính cách.

Lý Dương nhìn bọn họ không nói gì, nhưng cũng không từ chối trực tiếp đuổi bọn họ đi.

- Lý tiên sinh, hôm nay thực sự chúng tôi không đúng, đây là chút tấm lòng nhỏ của chúng tôi hi vọng có thể giải trừ được hiểu lầm của hai bên chúng ta, vẫn mong ngài có thể nhận.

Vương Vĩnh Phương từ trong áo lấy ra một tờ giấy cười ha ha đưa cho Lý Dương nhưng anh không trực tiếp đưa vào tay Lý Dương mà chuyển qua Lưu Cương.

Đây là một danh sách quà tặng rất dày, bên trên có rất nhiều thứ, giá trị thấp nhất cũng mấy chục triệu, đây chỉ là phép thử của Vương Vĩnh Phương, lần này anh cũng chuẩn bị nhiều.

Nếu là Lý Dương nhận danh sách quà tặng này thì tất cả đều vui vẻ, anh không keo kiệt tặng danh sách quà tặng này, giá trị của danh sách quà tặng này giá trị rất cao, lên tới mấy trăm triệu nhân dân tệ.

Tiêu mấy trăm triệu có thể hòa hợp với Lý Dương thậm chí thành bạn thì tuyệt đối đáng giá.

- Chỉ là hiểu lầm nhỏ ông chủ Vương không cần lãng phí như vậy.

Lý Dương nhìn một cái lập tức cười, anh không cần quà lại bảo Lưu Cương đưa trả.

Sắc mặt Vương Vĩnh Phương có chút thay đổi, trên mặt của Vương Trác cũng trắng bệch, anh từ từ cúi đầu xuống, trong mắt có chút oán giận.

Từ chối quà cũng có nghĩa là từ chối lời xin lỗi, đối phương chuẩn bị đối với bọn họ rồi.

Không chỉ Vương Trác có cách nghĩ như vậy mà chính Vương Vĩnh Phương cũng nghĩ như vậy, cứ nghĩ đến bối ảnh và năng lượng to đùng sau lưng Lý Dương trong lòng anh lại phát run.

Lần này cho dù anh có thể chạy đi thì cả Vương gia cũng xong đời.

Chỉ có một Vương Vĩnh Phương của con gái là tuyệt đối không đồng ý nhìn thấy sự việc như vậy phát sinh.

- Trần Đan, ông chủ Vương đừng đứng ở cửa nữa, vào đây ngồi đi.

Lý Dương đột nhiên cười Vương Vĩnh Phương trong lòng đang trầm mặc bỗng ngạc nhiên kéo Trần Đan gật đầu cùng với Lý Dương đi vào.

Từ chối nhận quà Vương Vĩnh Phương cứ tưởng Lý Dương sẽ đuổi bọn họ đi, không ngờ lại cho bọn họ vào trong, đối với Lý Dương anh cũng có chút khó đoán.

- Lý Dương, việc ban sáng …

Vừa ngồi xuống Trần Đan cẩn thận nói một tiếng trên mặt còn có chút câu nệ lo lắng, bây giờ cô biết thân phận của người bạn học trước mặt.

Trần Đan chúng ta là bạn học cũ, nếu là hiểu lầm việc này không nhắc đến nữa.

Lý Dương xua xua tay lại nhìn Vương Vĩnh Phương nhẹ nhàng nói: - Ông chủ Vương tôi có vấn đề nhỏ có thể thỉnh giáo anh một chút không?

- Đừng nói thỉnh giáo, Lý tiên sinh có vấn đề gì cứ hỏi.

Vương Vĩnh Phương lập tức gật đầu, lúc này dáng bộ của anh so với hồi sáng khác hoàn toàn, Lưu Chấn Hoa bên cạnh đều trợn mắt lên.

Họ chơi với Vương Vĩnh Phương một thời gian anh chưa bao giờ thấy Vương Vĩnh Phương như vậy.

Cho tới nay Vương Vĩnh Phương là người tầng lớp cao, là một đại gia, bây giờ trước mặt Lý Dương lại sợ sệt như vậy điều này làm Lưu Chấn Hoa thực sự kinh ngạc.

- Là thế này, mấy bảo bối các bạn triển lãm hôm nay thực sự không tồi tôi muốn hỏi hai tai tượng hoa văn thời Càn Long anh ở đâu có được?

Lý Dương nhẹ nhàng nói, sau khi xích mích với bọn Vương Vĩnh Phương Lý Dương vốn không có cơ hội tự mình hỏi vấn đề này, không ngờ đã đưa ra cửa nhân cơ hội này vừa lúc hỏi.

Bảo bối này cũng có quan hệ nhất định tới anh.

- Hai tai tượng Càn Long?

Vương Vĩnh Phương thoáng ngẩn ngơ, anh cũng không ngờ Lý Dương lại có thể hỏi vấn đề này.

Nhưng dường như cũng không kỳ lạ, Lý Dương vốn là nhà sưu tầm nổi tiếng quốc tế, đại sư thẩm định, hỏi vấn đề về đồ cổ cũng rất bình thường.

- Cái này là cuối năm ngoái chúng tôi mua được ở cuộc bán đấu giá ở Italy.

Vương Vĩnh Phương hồi ức lại một chút lập tức trả lời, bảo bối này thời gian mua rất ngắn anh thậm chí còn không nhớ lai lịch của nó.

Vương Vĩnh Phương không chỉ nói ra thời gian còn nói gia giá trị của nó và tên công ty đấu giá, đem những thứ Lý Dương muốn biết nói hết ra.

Nghe Vương Vĩnh Phương nói xong Lý Dương cau mày lại.

Đồ sứ này thực sự bị tẩy trắng rồi, công ty đấu giá mà Vương Vĩnh Phương nói Lý Dương biết là một công ty đấu giá lớn nổi tiếng trên thế giới, nếu từ trong tay họ bán ra đồ sứ này không thể có thân phận như vậy.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ