Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1106: Ngọc Phi Thiên



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Ông chủ Ngưu dù sao cũng là người có danh tiếng ở Phan Gia Viên, mấy người ở đồn công an đều biết ông ta.

Mang theo video trong máy ghi hình, ông chủ Ngưu lại xin lỗi mấy vị khách trong cửa hàng, lúc này mới cùng mấy cảnh sát cùng đi về đồn công an, mấy tên không hay ho kia, tạm thời đều được đưa đến bệnh viện gần nhất, bọn hắn hiện ở trạng thái này cũng không hỏi được gì.

Ông chủ Ngưu đi rồi, tiểu nha đầu Ngưu Linh phụ trách việc tiếp đãi Lý Dương bọn họ.

Vốn Lý Dương chỉ là muốn gặp bọn họ một chút rồi đi, hiện tại gây ra chuyện như vậy, Lý Dương cũng không thể lập tức rời đi, chỉ có thể đi theo tiểu nha đầu Ngưu Linh tới hậu viện.

Trong hậu viện của Tứ Hợp Viện, ngoài máy giải thạch còn có một cái lều nhỏ, dưới lều có cái bàn và dụng cụ pha trà, là nơi ông chủ Ngưu tiếp đãi khách.

Việc kinh doanh tốt, khách hàng quen cũng nhiều, mặt tiền cửa hàng lại quá nhỏ, chỉ có thể dùng nơi này tiếp khách.

- Lý tiên sinh, chào anh!

Ở lều đang có người ngồi, nhìn thấy Lý Dương vào, lập tức đứng lên, nhiệt tình chào hỏi Lý Dương, đây là khách mà ông chủ Ngưu đang tiếp đãi, hiện tại ông chủ Ngưu đã đi đồn công an, hắn thì ở lại.

- Chào anh!

Lý Dương mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, người trước mắt này hắn thực xa lạ, cũng không nhận ra hắn, nhưng có vẻ đối phương biết mình.

- Lý tiên sinh, lần trước anh giải thạch ở trên Lôi Đài, tôi cũng ở đó, đã gặp qua một lần, nhưng khi đó nhiều người, có thể anh không có ấn tượng !

Người này nhìn ra Lý Dương đang nghi hoặc, lập tức cười lớn giải thích một câu, thật sự hắn đã gặp qua Lý Dương.

Hắn nói cũng là nói thật, lần đó đổ thạch trên Lôi Đài không ít người, Lý Dương lại liên tục giải ra hai khối Hải Dương Lam Phỉ Thúy không tồi, tự nhiên đã trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.

- Lý đại ca, Lưu đại ca, chị Giai Giai, ông chủ Đỗ, mời uống trà!

Nói chuyện bắt quen vài câu, tiểu nha đầu Ngưu Linh đã pha xong trà, bưng tới cho Lý Dương bọn họ, tiểu nha đầu vẫn rất hưng phấn, vừa rồi Lý Dương bọn hắn động thủ khiến cô bé rung động thật lớn.

- Cám ơn!

Lý Dương nhận chén trà, liền ngồi xuống, tiểu nha đầu lau sạch cái ghế ngồi ở bên cạnh, bên ngoài bị ảnh hưởng chuyện vừa rồi, kinh doanh cũng không còn được tốt.

Nhưng cho dù còn có giao dịch, chỉ sợ cô bé cũng sẽ không đi lo, thật lâu mới nhìn thấy Lý Dương, đúng lúc có thể khoe thành tích học tập của mình trong khoảng thời gian này với hắn.

Lý Dương giới thiệu vài cuốn sách cho cô bé, cô đều học xong, bây giờ trình độ dù chưa cao hơn bao nhiêu, nhưng những hàng giả thông thường đã không thể gạt được nhãn lục của cô bé.

Đặc biệt ở phương diện cổ ngọc, càng là như vậy, bằng không cô cũng sẽ không nhìn ra ngọc kiếm kia là giả.

Tiểu nha đầu hưng phấn nói ra những này đều, trên mặt còn mang sự đắc ý và kiêu ngạo nho nhỏ, như là đệ tử thi được thành tích tốt, cố ý khoe ra trước mặt trưởng bối.

Bộ dạng Tiểu nha đầu Ngưu Linh, khiến Lý Dương cảm giác rất buồn cười và cũng có cảm giác ấm áp.

Hắn trước kia, ở trước mặt Hà lão gia không cũng là thế này sao? Bất đồng chính là, mỗi lần Lý Dương đều là cầm thứ tốt, bảo bối tốt đến gặp Hà lão gia, khiến ông cực kỳ vui vẻ.

- Không tồi, nhưng sách vở là cứng nhắc, không thể chỉ xem sách mà không học, em còn phải học nhiều hơn mới được, văn hóa Bắc Kinh rất rộng, có thời gian rảnh, có đến các bảo tàng, vừa thưởng thức vừa học tập đồ vật bên trong!

Lý Dương cười gật đầu, đắc ý trên mặt tiểu nha đầu càng tăng lên .

- Lý đại ca, anh không nói em cũng sẽ đi, anh đang triển lãm ở bảo tàng của giáo sư Bạch, em đã mua được vé, đáng tiếc là ngày kia, hôm nay lại không được!

Tiểu nha đầu hưng phấn kêu lên, Lý Dương lại lặng đi một chút.

Bạch Minh tổ chức triển lãm, từng đã cho Lý Dương một ít vé vào cửa, nhưng Lý Dương cảm giác những tấm vé này vô dụng, nên không cần, đại bộ phận bạn bè của hắn đều là người trong hội, đều được Bạch Minh mời.

Hiện tại ngẫm lại, kỳ thật nên lưu lại một ít mới đúng.

Xa không nói, chỗ ông chủ Ngưu này, còn cả nhân viên cửa hàng đồ cổ của hắn, thậm chí là nhân viên công ty đấu giá, cũng có thể cho họ chút phúc lợi, để bọn họ cũng được thưởng thức bảo bối của mình.

Cho bọn họ, còn có thể tạo được tác dụng khích lệ tốt.

Nhưng hiện tại thời gian còn chưa muộn, vé vào cửa sự có thể lo liệu được, đây đối với Lý Dương mà nói là rất đơn giản. Chỉ cần vé một ngày cuối cùng, lúc nào đến cửa hàng đồ cổ phát cho bọn họ là được.

Lý Dương làm ông chủ, thật đúng là chưa cho nhân viên được đãi ngộ gì.

- Ngày mai xem cũng được, nhưng xem xong phải ghi tâm, lần sau anh tới, sẽ kiểm tra những thứ đó!

Trong lòng nghĩ, trên mặt Lý Dương cũng không có biểu lộ ra, vẫn cười ha ha trò chuyện cùng Ngưu Linh.

- Thật sao, Lý đại ca anh yên tâm, em nhất định sẽ xem, còn học thật sự!

Ngưu Linh hơi sửng sờ, lập tức lại hưng phấn kêu lên, điều này chẳng khác gì là Lý Dương đang dạy cô.

Cho dù không thể bái Lý Dương làm sư, nhưng có thể được Lý Dương chỉ dạy, cô cũng rất thỏa mãn, tiểu nha đầu cũng không phải một người có tham vọng rất lớn, cô chỉ là muốn bản thân mình học được thêm chút.

- Lý tiên sinh, đây là hai khối ngọc Phi Thiên đời Minh tôi mới mua không lâu, anh có thể xem giúp tôi hay không?

Thừa dịp này, người khách của ông chủ Ngưu ngồi đối diện, luôn luôn không nói gì, lại lấy trên người ra hai khối Bạch Ngọc, cung kính đặt trước mặt Lý Dương.

- Lý đại ca, ông chủ Đỗ là khách quen của chúng em, luôn rât chiếu cố việc buôn bán của chúng em, anh hãy xem giúp đi, nhân tiện chỉ bảo cho em!

Tiểu nha đầu cũng nói theo một câu, người nọ thì cảm kích nhìn thoáng qua tiểu nha đầu.

Ông chủ Đỗ tên là Đỗ Dương, cùng tên với Lý Dương, là một ông chủ khách sạn lớn, có vốn đến mấy ngàn vạn.

Người chơi ngọc, đặc biệt chơi là người chơi ngọc tốt, trên tay không có tiền thì không thể được, hiện tại một khối Phỉ Thúy tốt, ít nhất cũng mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn.

Không có vốn lớn làm hậu thuẫn, chỉ có thể mắt thèm muồn mà nhìn thứ tốt của người khác.

Bình thường ông chủ Đỗ rất thích Phỉ Thúy, cũng chơi đổ thạch, nhưng không chơi nhiều, phần lớn là thu mua một ít nguyên liệu thành phẩm, sau đó lại tìm người gia công, làm thành thứ mình thích.

Ngoài Phỉ Thúy, hắn còn thích một số cổ ngọc, hai khối ngọc Phi Thiên trước mắt này, chính là bảo bối hắn mới mua được, hôm nay tới Phan Gia Viên, ngoài chuyện tìm ông chủ Ngưu xem hàng, vốn còn muốn tìm chuyên gia xem xét hai khối ngọc Phi Thiên này.

Hiện tại, gặp Lý Dương, đây chính là chuyên gia lợi hại trong các chuyên gia, đại sư đứng đầu, với hắn mà nói, chính là cơ hội tốt ngàn năm có một lần, cho nên hắn mới chưa đi, rốt cục đã có cơ hội lấy đồ ra nhờ Lý Dương xem xét .

Nhìn thấy tiểu nha đầu, Lý Dương cười gật gật đầu.

Ông chủ Đỗ lập tức ngồi thẳng người, tràn đầy kỳ vọng nhìn Lý Dương, hắn thích cổ ngọc, nhưng trình độ nhận biết cổ ngọc cũng không ra gì, từng mua hớ vài lần, tổn phí không ít.

- Ngọc Phi Thiên Đời Minh!

Lý Dương mỉm cười, ông chủ Đỗ lập tức gật đầu, nói thẳng:

- Đúng, Lý tiên sinh, người bán hàng nói đây là tinh phẩm đời Minh thời kỳ đầu, tôi thấy mặt trên thấm sắc rất thuần, rất giống đồ có niên đại, cho dù không phải đầu đời Minh, cũng là trung kỳ hoặc cuối kỳ đời Minh gì đó!

Đỗ Dương hơn 40 tuổi, so với Lý Dương lớn hơn không ít, nhưng khi đối mặt Lý Dương, hắn dường như có chút căng thẳng.

- Thấm sắc thế này, đúng là cổ!

Tiểu nha đầu nhìn kỹ một khối, cuối cùng cũng gật đầu, nói xong cô cũng nhìn về phía Lý Dương,

Phi Thiên, là một nét độc đáo trong Phật giáo, là một được coi là Chư Thiên phục vụ tiểu thần, ở trong các tác phẩm nghệ thuật Phật giáo, thông thường đều tồn tại như làm nền, làm trang sức.

Ngọc Phi Thiên, cũng đúng như tên gọi, bởi vì đại bộ phận Phi Thiên đều là tạo hình mỹ nữ bay múa trên trời, lại là Phật khí, cho nên loại ngọc khí này rất được người sưu tầm yêu thích.

Là cổ ngọc, ngọc Phi Thiên cũng có hai loại lớn là ngọc truyền lại đời sau và ngọc khai quật. Hai loại này cũng có nhiều bất đồng, các tiền bối giới khảo cổ từng cẩn thận nghiên cứu qua về đề tài này, nhưng đến nay vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng.

Ông chủ Đỗ lấy ra hai khối ngọc Phi Thiên này, là ngọc Phi Thiên được khai quật.

Ngọc thấm sắc, độ bóng thoạt nhìn cũng thấy có vẻ cổ, ngọc cổ này, cũng không phải càng lâu năm càng đáng giá, chỉ cần có lịch sử nhất định, chạm trổ lại tốt, giá trị sẽ không thấp.

Cho nên Đỗ Dương mới không cần đặc biệt để ý đây là đồ đầu đời Minh, hay là thời kì cuối.

- Thấm sắc, kỳ thật có rất nhiều phương thức làm giả, có những thứ giả, ngay cả chuyên gia cũng không nhất định có thể nhìn ra!

Lý Dương khẽ thở dài, chậm rãi nói một câu.

Hắn vừa thốt ra lời, sắc mặt ông chủ Đỗ hơi biến đổi một chút, biểu hiện của Ngưu Linh cũng không khác mấy, thấm sắc đúng là có thể làm giả, còn là làm giả rất cao minh, nhưng Lý Dương nói những lời này, cảm giác lại không giống với lúc trước.

- Lý tiên sinh, ý của anh là, đây là hàng giả?

Ông chủ Đỗ có chút căng thẳng hỏi một câu, hai khối ngọc Phi Thiên này giá trị cũng không thấp, nếu thực sự là giả, lần này lại mất không ít.

- Từ bản thân ngọc mà nói, không phân thật giả, nhưng cái này đích xác không phải đời Minh, chính là hàng mỹ nghệ cận đại, nhưng chạm trổ cũng không tệ lắm, ngọc cũng là Hòa Điền Bạch Ngọc chính tông cùng, chưa tính là hàng giả!

Lý Dương mỉm cười lắc đầu, hai khối ngọc Phi Thiên này, đích thực là bị người ta giở trò.

Nhưng cũng may là dùng ngọc thật, như vậy hai khối ngọc cũng có một chút giá trị, hơn nữa chạm trổ tạm được, cũng đáng giá ít tiền.

- Lý đại ca, đây thật sự là cố tình làm thành cũ sao?

Ngưu Linh trừng mắt thật to, thần sắc giật mình nhìn Lý Dương, vừa rồi cô đã tự xem hai khối cổ ngọc, vô luận nhìn từ đâu, cũng đều cảm thấy là đồ cổ thật.

- Đúng, kỳ thật xem đồ, không thể chỉ nhìn mặt ngoài!

Lý Dương cười quay đầu lại, chỉ vào hai khối cổ ngọc trên bàn, tiếp tục nói:

- Anh hỏi em, hai khối Phi Thiên này tạo hình có đẹp hay không?

- Rất được!

Tiểu nha đầu thực tự nhiên gật đầu, hai khối Phi Thiên tạo hình vô cùng đẹp mắt, đều giống như tiên nữ, ăn mặc hơi mỏng manh, mang sự hấp dẫn khác thường.

- Có phải rất gợi cảm hay không?

Lý Dương lại hỏi.

- Vâng!

Tiểu nha đầu lại gật đầu, vừa rồi chính là cô có cảm giác này.

- Vấn đề chính là chỗ đó, nếu đây là Ngọc đời Đường, vậy còn có thể, nhưng Ngọc đời Minh tuyệt đối sẽ không thể, xã hội triều Minh chưa được thoáng như vậy, căn bản không phù hợp bối cảnh ngay lúc đó!

Lý Dương lại nói, tiểu nha đầu sửng sốt gật đầu, trên mặt lại hiện ra vẻ kinh ngạc.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ