Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1127: Tha tôi đi



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Chiếc xe Lý Dương ngồi rất nhanh rời khỏi thành phố, phía trước là sân bay quốc tế.

- Lý Dương, không thể mang kiếm Truy Tinh về, có phải là rất hối tiếc không?

Vương Giai Giai dựa vào vai Lý Dương, hỏi một câu rất nhỏ, cô biết rất rõ, lần này Lý Dương đến Hàn Quốc, chính là vì thanh kiếm này.

Đáng tiếc cuối cùng lại không thể như ý nguyện.

- Tiếc thì có một chút, nhưng không phải là rất nhiều, có bảo kiếm Tân La, anh tin sớm sẽ lấy được kiếm Truy Tinh.

Lý Dương nắm lấy cánh tay của Vương Giai Giai, trên mặt còn nở nụ cười nhạt.

Sức ảnh hưởng bảo kiếm Tân La vượt hơn sức tưởng tượng của hắn, nhưng đối với hắn mà nói là chuyện tốt, Lý Dương không giống như Cụ Đông Thành con sư tử to mồm, nhưng không trả cái giá đủ cao, là không thể lấy lại thanh kiếm này từ trong tay y.

- Khụy!

Chiếc xe đột nhiên dừng lại, Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi ở phía sau theo quán tính bị đẩy về phía trước, đụng mạnh vào cái ghế phía trước.

- Lưu Cương, chuyện gì thế?

Lý Dương bất chấp đau đớn, vội vàng giúp Vương Giai Giai kiểm tra, sau đó hỏi lớn một câu.

Chiếc xe này là khách sạn cung cấp, nhưng người lái xe là Lưu Cương, tài xế của khách sạn lái xe ở sân bay về, lúc Lý Dương ra ngoài, Lưu Cương chưa bao giờ để người khác lái xe.

Lý Dương rất yên tâm về Lưu Cương, vô duyên vô cớ, y không thể làm ra hành động như vậy.

- Anh Lý, đội trưởng Triệu vừa phát tín hiệu khẩn cấp, có tình hình!

Sắc mặt của Lưu Cương có chút khó coi, y cảnh giác nhìn xung quanh, con dao nhỏ đó, đã xuất hiện trên tay y.

Sắc mặt của Lý Dương cũng hơi biến sắc, đội trưởng Triệu mà Lưu Cương nói là Triệu Vĩnh, trước giờ Lưu Cương vẫn gọi y như vậy, sau khi Lưu Cương làm bảo vệ cho Lý Dương, cũng không có đổi.

Mãi cho đến nay, Triệu Vĩnh và mấy bảo vệ khác đều âm thầm bảo vệ Lý Dương, cam tâm tình nguyện trở thành người ẩn thân bảo vệ cho Lý Dương.

Nhưng thời gian dài như vậy, cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ có số ít lần Lý Dương bị theo dõi, đều bị bọn Triệu Vĩnh âm thầm giải quyết, trước giờ chưa phát ra tính hiệu.

Lần này, bọn họ chủ động phát ra tín hiệu cho Lưu Cương, cũng có nghĩa là chuyện không đơn giản.

Lưu Cương ở trên xe không có xuống, Triệu Khuê và Hải Đông ngồi ở chiếc xe phía sau, lúc này cũng chạy đến, mỗi người một bên, bọn họ không ngừng nhìn xung quanh.

Tin tức mà Triệu Vĩnh phát ra, bọn họ cũng nhận được.

Tình huống lúc này không rõ, để Lý Dương xuống xe, chi bằng để hắn ngồi trong xe, chỗ này đã ra khỏi khu vực thành phố, cách thành phố và sân bay cũng có một chút, xung quanh hoàn toàn không có vật gì để ẩn nấp.

Đương nhiên, nếu đối phương có vũ khí lớn thì ở trong xe là hành vi ngu xuẩn nhất.

Nhưng tín hiệu Triệu Vĩnh phát ra không phải là tín hiệu khẩn cấp nguy hiểm nhất, khả năng đối phương có vũ khí là không lớn, trong thời gian ngắn này Lưu Cương lựa chọn cách này, hoàn toàn không dễ.

Đột nhiên, con mắt của Lưu Cương căng ra, y đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Phía trước bọn họ năm trăm mét, bên sườn núi có năm sáu chục người chạy lại, mấy người này còn mang theo dao, ống tuýp và xiềng xích.

Mấy người trước nhất chạy tới rất nhanh, còn hung hổ quát mắng, tỏ vẻ rất là không vui.

Mà trên đường, cũng bị bọn họ đặt những dụng cụ chặn chiếc xe lại, nếu lúc nãy Lưu Cương không thắng xe, những món đồ này có thể làm bọn họ có thể xảy ra tai nạn không nhỏ.

Tất cả cái này cho thấy, có người muốn hại Lý Dương.

- Sao thế, chuyện gì vậy?

Quản lý Ngô từ chiếc xe sau cùng chạy lại, nhìn người phía trước đang hùng hổ hỏi một câu, kẻ ngốc cũng biết, ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Khuê lạnh lùng liếc nhìn ông, không nói gì.

Và Hải Đông không khỏi phân bua, trực tiếp đẩy ông vào xe, còn khóa cửa lại.

Những người này thật trùng hợp xuất hiện ở đây, rõ ràng là biết hành tung của Lý Dương, hôm nay phải đi, người biết hành tung của hắn không nhiều, quản lý Ngô là một, người bây giờ biết hành tung của Lý Dương, đều bị hoài nghi, bao gồm cả ông.

Năm sáu chục người, không ít, hùng hùng hổ hổ, mấy trăm thước rất nhanh chạy lại.

Trước mặt bọn họ, chỉ có hai người bên cạnh một chiếc xe, đám người này đều tin, chỉ cần tiến lên, hai người này sẽ biến thành người bi thảm nhất thế giới.

Trên núi xa xa, Cụ Đông Thành nhàn nhã ngồi ở đó, trước mặt y còn đặt một cái kính viễn vọng.

Tất cả cái này, tất nhiên đều là y sắp đặt, lo lắng của Lâm Lang là đúng, chuyện người khác không dám làm, y lại không quan tâm, mấy năm nay, y đều dựa vào qua lại thế này, cuối cùng đối thủ của y gặp chuyện không may còn y thì vô sự.

Lần này, y đem cách này dùng lên người Lý Dương.

Chỉ cần Lý Dương bị bắt, y có cách làm Lý Dương khuất phục, sau cùng sẽ có người nhận được kiếm Tân La, đợi sau khi người khác nhận được rồi, y sẽ lại dùng tiền mua về.

Đương nhiên, tất cả những cái này đều là y sắp xếp, người ta cho rằng đồ này do y dùng tiền mua, mà không phải y ra mặt động thủ Lý Dương.

Cho dù mọi người biết đồ y mua là không sạch sẽ, đối với y cũng không có vấn đề gì, chỉ cần y có thể đem kiếm Tân La trở về, y chính là anh hùng của cả dân tộc của cả nước.

- Đùng đùng đùng đùng!

Sắc mặt của Cụ Đông Thành trở nên hung hãn, năm sáu chục người, đi đối phó hai người, nhìn thế nào cũng rất đơn giản, cho dù hai người lợi hại thế nào, cũng không thể cùng lúc đối phó nhiều người như vậy.

Đặc biệt là bọn họ còn phải bảo vệ một chiếc xe, bảo vệ sự an toàn của người ngồi trong xe.

Chuyện được Cụ Đông Thành cho rằng nắm chắn mười phần, giờ lại xảy ra ngoài ý muốn.

Một đám người cách xe của Lý Dương chỉ có hai mươi mét, toàn bộ phía trước nhất đều ngã xuống đất, còn trên sườn núi ven đường, còn tiếng súng không ngừng vang lên.

Có người đang bắn lén.

Súng, không chỉ Cụ Đông Thành hoang mang, năm sáu chục người ở đằng trước cũng hoang mang, đây là Seoul, tuy là ngoại thành nhưng là thủ đô của Hàn Quốc, sau khi bọn họ làm ra chuyện này, cũng bị lập tức đuổi ra khỏi nước, cho dù như vậy, bọn họ cũng chỉ dám dùng một số vũ khí lạnh, không dám dùng súng.

Nhưng bây giờ, bọn họ bị người ta chĩa súng vào, thậm chí còn không biết ai bắn.

Tiếng súng vang lên, sau đó mấy người ngã xuống, mặt Lý Dương cũng hơi biến sắc.

Lần này nổ súng, tất nhiên là bọn Triệu Vĩnh, lúc ra nước ngoài trên người Lưu Cương không thể mang theo súng, bản thân Triệu Vĩnh là ám tiêu, căn bản sẽ không quên những quy tắc này, chỉ cần vũ khí có thể mang theo, bọn họ đều sẽ mang.

Lúc này Lý Dương có chút lo lắng, nếu thật bọn họ nỗ súng giết nhiều người như vậy, đối với bản thân bọn họ sẽ không có lợi, một lần chết nhiều người như vậy, là một vụ án rất lớn, kinh động cả Hàn Quốc.

- Không sao, anh Lý, đội trưởng Triệu dùng là thuốc gây mê.

Lưu Cương quay đầu lại, điều này không phải Triệu Vĩnh nói cho bọn họ, là tự y nhận ra, người phía trước chảy máu không nhiều, dáng vẻ của bọn họ cũng không giống như bị trúng đạn thật.

Hơn nữa tiếng súng cũng không quá giống, Lưu Cương kinh nghiệm phong phú lập tức hiểu rõ, đây là hiệu của thuốc gây mê.

Lưu Cương có thể hiểu, Triệu Khuê và Hải Đông cũng có thể hiểu, hai người đều ôm tay, hứng thú nhìn mấy người trước mặt không ngừng ngã xuống, sau đó đứng ngỡ ngờ ở đó, sợ hãi nhìn xung quanh.

Năm sáu người, trong nháy mắt đã ngã xuống mấy người.

Với kỹ thuật bắn súng của bọn Triệu Vĩnh, cho dù chỉ có hai người, đối phó với năm sáu chục tên ruồi nhặng cũng không có vấn đề gì, nếu là trên tay Triệu Khuê, Hải Đông và Lưu Cương cũng có súng, bọn họ bảo đảm trong thời gian rất ngắn có thể giải quyết xong trận chiến này.

Trước mắt còn cón hơn ba mươi người đang đứng, những người này đều rất sợ, gào khóc bỏ chạy.

Chạy thế nào, muốn chạy đâu.

- Đùng đùng đùng!

Tiếng súng nặng nề vang lên, mỗi một âm thanh, phải có một người ngã xuống, ngắn ngủi không tới hai phút, người có thể đứng, chỉ còn lại mười mấy người.

Triệu Khuê và Hải Đông liếc nhìn nhau, trên mặt hai người đều đang mỉm cười.

Phía trước đội trưởng Triệu Khuê bộ đội đặc chủng chạy lại, thật là chữ chết không biết viết thế nào, chạy càng nhanh, chết càng mau.

Mười mấy người cuối cùng, có ba người bị dọa sợ tiểu ra quần, tuy là đạn gây mê, máu không nhiều, nhưng dù sao cũng chảy máu, nhiều người ngã xuống đất bất động, lại toàn là máu, sớm đã dọa bọn họ.

Ngoại trừ ba người đó ra, còn năm người còn lại đều không ngừng xin tha.

Người như vậy nếu là binh sĩ, trên chiến trường nhất định sẽ đào ngũ và phản bội.

Nhưng trong lòng bọn họ đều rất sợ, vốn muốn bắn cóc một người, nhưng cả người trong xe cũng không đụng được, bị người ta dùng súng bắn chết phân nữa.

Làm bọn họ sợ nhất là, người bắn súng là ở đâu bọn họ cũng không biết, cũng không biết một lúc sau người trúng đạn ngã xuống có phải là mình không.

- Đùng đùng đùng đùng!

Tiếng súng dồn dập vang lên, mười mấy người cuối cùng đều ngã xuống, không còn một ai, từ đầu đến cuối, Triệu Khuê và Hải Đông đều đứng bên cạnh xe Lý Dương, không động đậy..

Tay của bọn họ cũng rất ngứa, muốn đánh mấy người này cho đã nghiền, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn họ là bảo vệ Lý Dương, lúc này ai cũng không dám làm loạn.

- Không sao rồi, anh Lý!

Triệu Khuê gõ cửa, Lý Dương mở cửa sổ xe.

Triệu Vĩnh đã phát ra một tin, kẻ địch chỉ còn lại hai tên đầu sỏ, hai tên đầu sỏ này đích thân Triệu Vĩnh sẽ bắt, hơn nữa còn lén tra hỏi, hỏi ra một kết quả.

Triệu Vĩnh đồng thời còn truyền đến một tin rất quan trọng.

Cái tên gọi là Cụ Đông Thành, lúc này ở gần sườn núi, còn có mang kính viễn vọng, y đến sớm hơn Lý Dương, rõ ràng là đang đợi chuyện gì, nhưng lúc này đã bỏ đi.

Vì năm sáu chục người này, Triệu Vĩnh không có thời gian để lo người này, nhưng y đem tin tức này truyền về, để Lý Dương biết tất cả.

- Tôi không xuống xe, tôi không xuống xe, các người tha cho tôi đi!

Nghe được tin này, sắc mặt của Lý Dương trở nên vô cùng u ám, phía sau truyền đến một hồi âm thanh của giết lợn, trong âm thanh còn mang sự sợ hãi vô cùng.

Triệu Khuê và Hải Đông ở chiếc xe cuối cùng, gọi quản lý Ngô xuống, nhưng quản lý Ngô sống chết không xuống xe, khóc nước ngắn nước dài, cảnh tượng lúc này, ai nhìn thấy, cũng bị y dọa chết.

Mười mấy người đó, như thế bị người giết chết, làm trong đầu ông cũng bị trống rỗng.

Lúc này Triệu Khuê gọi ông, theo bản năng ông từ chối, bên ngoài, làm sao cũng không an toàn bằng bên trong, lúc này ông đã hoàn toàn quên hết, lúc nãy bị nhét vào trong xe ông cũng tràn đầy oán hận.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ