Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1145: Tiểu lậu



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Milan là một thành thị kết hợp hơi thở hiện đại và nghệ thuật cổ điển.

Nơi này cho tới nay luôn là thành thị quan trọng nổi tiếng của Âu Châu, chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai, nó đều bị tàn phá nặng nề, đặc biệt là chiến tranh thế giới II, Milan đã bị ném bom, bị tàn phá tương đối nghiêm trọng.

Thành Milan hiện nay, chính là một lần nữa kiến tạo lại sau thế chiến II.

Nhưng cũng không phải toàn bộ đều bị huỷ hoại hết, có vài chỗ vẫn may mắn được bảo tồn, phố Solane nằm ở đông thành chính là một trong số đó.

Bởi vì nơi này cũng bảo trì được không ít cách phong kiến trúc truyền thống Âu Châu thế kỷ mười sáu, mười bảy. Nơi này dần dần biến thành một nơi tập trung trao đổi văn hóa nghệ thuật cổ.

Nơi như vậy, ở Trung Quốc cũng có thể gọi là phố cổ.

Phố Solane chính là phố bán đồ cổ nổi danh nhất thành Milan, những đồ cổ ở đây vượt quá tưởng tượng của bạn, từ viễn cổ Pha-ra-ông dùng, đến tác phẩm nghệ thuật mới xuất hiện gần mười năm, cái gì cần có đều có.

Đương nhiên, đồ vật thực giả phải nhờ vào nhãn lực của chính bạn đi phán đoán, đồ cổ nước ngoài cũng không thể ít hơn so với quốc nội.

Milan cũng là một cái nôi Thiên Chúa Giáo, xếp sau thủ đô La Mã, nơi này được rất nhiều tín đồ Thiên Chúa Giáo gọi là Thánh Địa, còn có rất nhiều nhà thờ lớn nổi tiếng.

Ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày, sau khi mọi người điều chỉnh lại chênh lệch thời gian, Bạch Minh thật hưng phấn dẫn theo Lý Dương đi vào lòng “Thánh Địa”, nhưng nơi mà Bạch Minh đi cũng không phải ngn nhà thờ lớn, mà là phố Solane.

Đối với người yêu thích sưu tầm, yêu thích kiếm được bảo bối mà nói, nơi này mới là “Thánh Địa” của họ.

- Lý Dương, tôi đã nói với cậu, lần đầu tiên khi tôi đến nơi này, đã bị nơi này làm hco kinh ngạc. Nơi này quả thực chính là bảo tàng trung tâm thế giới thu nhỏ, toàn bộ bảo bối các quốc gia trên thế giới, cơ hồ cậu đều có thể phát hiện ở đây!

Còn chưa tới nơi, khi ở trên xe Bạch Minh liền thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm của mình.

Hắn không phải lần đầu tiên đến Milan, xác thực mà nói đây là lần thứ ba, một lần là du lịch, một lần khác là khi cử hành đại hội đấu giá lần trước, hắn được một thương nhân mời đến hỗ trợ, lại được đến chiêm ngưỡng thêm một lần.

Vô luận lần nào, phố Solane đều để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Đặc điểm nổi tiếng nhất nơi này chính là nhiều và đầy đủ, nơi này không giống quốc nội có nhiều hạn chế như vậy, chỉ cần vật của bạn không phải hàng cấm giao dịch như : vũ khí, thuốc phiện … gì đó, bảo bối thời kì nào cũng có thể lấy ra bán ở đây.

Ở trong này, có đồ đồng thau của Trung Quốc, cũng có tác phẩm nghệ thuật Âu Châu thời đầu, thời kì Hy Lạp cổ và La Mã cổ.

Ở trong này, bạn cũng có thể thấy dấu ấn văn hóa Mĩ, cùng với các tác phẩm kinh điển tiêu biểu của Châu Phi các thời kì, tóm lại chính là rất nhiều, chỉ có điều bạn không thể tưởng được, không có gì bạn không thấy ở đó.

Nhiều bảo bối như vậy có thực có giả, muốn kiếm được bảo bối thật trong nơi mà thiệt giả khó phân biệt, cũng là chuyện không dễ dàng.

Nhưng bản thân mình mua được bảo bối chính là niềm vui, thực lấy giá thấp kiếm được đồ cổ, vô luận là bao nhiêu, cũng vô cùng vui vẻ.

Một lần trước, Bạch Minh mua được ở đây một bộ pha trà giá trị cao đời Minh, tuy nói là hàng dân gian, nhưng thợ nung rất hoàn mỹ, càng khó được chính là xuất hiện trọn bộ, khiến Bạch Minh sung sướng trong thời gian rất lâu.

- Đây là phố Solane?

Mới vừa xuống xe, Lý Dương hơi sửng sờ, chỉ vào một cái hẻm nhỏ phía trước, rất buồn bực hỏi một câu.

Trong ấn tượng của Lý Dương, một chỗ nổi tiếng như vậy, sẽ phải là con phố vô cùng rộng lớn, rất dài, hai bên cửa hàng san sát, tất cả đều là cửa hàng đồ cổ, cũng như phố Lưu Ly Hán ở quốc nội, thậm chí còn lớn hơn nhiều nếu so với Lưu Ly Hán.

Nhưng ngõ nhỏ trước mắt này, song song cũng chỉ có thể đi bốn năm người, đừng nói Lưu Ly Hán , ngay cả khu hàng vỉa hè của Phan Gia Viên cũng không bằng.

- Chính là chỗ này, lần đầu tiên tôi tới, cũng cảm giác như cậu, đến khi đi vào sẽ biết!

Bạch Minh cười hắc hắc, Lý Dương phản ứng như trong dự liệu của hắn, người đến nơi nàynlần thứ nhất, cơ hồ không có ai không kinh ngạc.

Lưu Cương dừng xe, Triệu Khuê cùng Hải Đông thì sát sao đi theo Lý Dương, Tiêu Nham rất tò mò, lại rất hưng phấn đánh giá bốn phía, mấy người cùng nhau đi theo Bạch Minh đi vào cái hẻm nhỏ.

Từ bên ngoài mà nhìn, cái hẻm này thật sự rất nhỏ.

Hơn nữa thực cũ nát, nhà nơi này vừa nhìn cũng biết đã lâu lắm rồi, người đi tới đi lui cũng không nhiều, điều này làm cho Lý Dương rất buồn bực, nơi này làm sao có thể là nơi buôn bán đồ cổ danh tiếng toàn bộ châu Âu được?

Đi chưa được mấy bước, cái hẻm nhỏ đột nhiên phân ra nhánh nhỏ, Bạch Minh rất quen thuộc dẫn bọn hắn quẹo phải, mấy phút sau, cảnh tượng phía trước rất nhanh có biến hóa.

Phía trước không phải là ngõ nhỏ, mọc ra một nơi giống như chợ rau qủa.

Khu chợ không tính lớn, nhưng rất nhỏ và dài, cũng giống như các gian hàng nông sản trong chợ rau quả, bên trong bày đầy các loại hàng mỹ nghệ.

Người ở đây cũng không ít, cơ hồ mỗi cửa hàng đều có khách đang xem, nếu không nhìn kỹ, Lý Dương thực sẽ xem nghĩ đây là cái chợ đang đông khách.

- Phố Solane sao lại như vậy?

Thấy cảnh tượng trước mắt này, Lý Dương vẫn có chút thất vọng, nhịn không được hỏi một câu.

- Kỳ thật phố Solane còn chưa tới, đây cũng là một đặc sắc của Solane, bởi vì giữ lại kiến trúc cổ, phố Solane không có đường vào ngay, là con phố lớn bị bao vây bên trong. Mà nơi chúng ta vừa mới tiến vào, chính là một trong những đường vào, nơi này cũng chỉ là một cái chợ bên cạnh, từ nơi này đi vào trong, mới đúng là Solane!

Bạch Minh cười giải thích nói, khu buôn bán đồ cổ lớn của Âu Châu, tự nhiên không thể nào như thế này.

Ccó điều, lần trước Bạch Minh mua được bộ đồ pha trà là ở chợ trời bên cạnh, lần này hắn tới, theo bản năng liền dẫn mọi người đi đường này .

Lý Dương gật đầu, Bạch Minh giải thích mới hợp tình lý, một khu chợ nổi danh như vậy, sao có thể như trước mắt thế này.

Bạch Minh dẫn mọi người vào chợ trời, sau đó, trên mặt của hắn hơi hơi mang theo chút kích động.

Hôm nay đi tới đây chỉ có hắn và Lý Dương, Thái lão và Mao lão bởi vì là người Cao tổng mời đến, tuy rằng cùng xuất phát với bọn họ, nhưng đến nơi lại cần đi gặp Cao tổng, dù sao người ta chính là người mời.

Vị Cao tổng này Lý Dương cũng quen, có thân thế nhất định, so với Thường Thịnh còn mạnh hơn một chút.

Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể mời được chuyên gia bậc nhất như Mao lão cùng Thái lão .

- Chợ này mặc dù nhỏ, nhưng đồ vật cũng rất nhiều, hơn nữa có rất nhiều đồ là của Trung Quốc, hiện này đồ cổ Trung Quốc ở Âu Châu càng ngày càng được ưa chuộng!

Bạch Minh vừa đi vừa nói chuyện, hắn chỉ là giải thích cho Lý Dương, hôm nay tới đây chủ lực cũng là hai người bọn họ.

- Đồ quả thật không ít, chỉ là tôi không nghĩ tới hàng giả của chúng ta, cũng đã đi ra biên giới, phát triển mạnh ở nước ngoài!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, cười nói một câu, bọn hắn đã sắp đi vào khu chợ trời thọat nhìn như chợ nông sản này, trong rất nhiều cửa hàng đều bầy đặt đồ sứ và đồng thau của Trung Quốc.

Đáng tiếc những thứ này này đa phần là giả, ngay cả hàng giả cao cấp cũng không phải, có nhiều thứ chính là hàng mỹ nghệ bình thường sản xuất đại trà.

- Ha ha!

Bạch Minh cười to một tiếng, những người khác cũng không nhịn được mỉm cười, lời nói của Lý Dương thực có ý tứ.

Nhưng những điều đó quả thật không sai, ngay cả Vương Giai Giai và Lưu Cương đều có thể nhìn ra có vài món là giả, có thể thấy được trình độ làm giả những thứ kia.

- Những thứ đồ giả này, bọn họ cũng không bán như đồ thật, đều tiêu thụ như hàng mỹ nghệ, cũng không sao!

Sau khi cười xong, Bạch Minh lại nói một câu.

Hàng giả bán giá hàng giả, việc này có lẽ đã được người hiện đại chấp nhận, cũng như ở quốc nội, rất nhiều cửa hàng bán các loại quần áo, đồ trang sức … nhưng giá bọn họ bán rẻ hơn nhiều so với hàng xịn.

Lý Dương học đại học, cũng không ít lần mua đồ thương hiệu Nhật Bản làm nhái, cũng là có thể hiểu được.

- Sư phụ, Lý đại ca, cái này không tồi, hình như là thời kì Dân Quốc?

Tiêu Nham đột nhiên chỉ vào một cái bình màu men trắng, kêu một tiếng, này bình không lớn, tiàn thân màu trắng, không có hoa văn, nhưng là đồ có niên đại.

Lý Dương cũng chú ý tới cái bình này, mặc kệ cái bình này giá trị như thế nào, dù sao cũng là một món đồ cổ chân chính, cũng là món hàng thật đầu tiên mà hôm nay Lý Dương nhìn thấy.

Bạch Minh đã đi lại, trao đổi hai câu đơn giản với ông chủ, lập tức cầm cái bình lên.

Nơi này không nhiều quy định như ở trong nước, nhưng đồ sứ loại này dễ vỡ thì nên nói rõ một chút, khi cầm lấy cũng phải cẩn thận.

- Đúng là thời Dân Quốc, là thời kỳ đầu gì đó, sao, thích à?

Bạch Minh cười ha ha nói với Tiêu Nham một câu, trong mắt mang theo chút khen ngợi.

Nhận ra cái bình thời Dân Quốc thì không tính tài giỏi gì, rất nhiều người yêu thích sưu tầm đều có thể nhận ra, nhưng Tiêu Nham là người vừa mới học tập không bao lâu, nơi này lại có nhiều hàng giả như vậy, hắn có thể liếc mắt một cái nhìn ra là hàng thời kì Dân Quốc đã rất không tồi .

So sánh những người thường khác mà nói, Tiêu Nham tiến bộ tuyệt đối xem như rất nhanh, chỉ kém Lý Dương mà thôi.

Nhưng Bạch Minh cũng chưa từng nghĩ chuyện lấy Tiêu Nham so với Lý Dương.

Lý Dương “quái vật” như vậy, ngàn năm cũng không có một người, ai cũng không đủ tự tin so bì cùng hắn, đừng nói Tiêu Nham, chính là hắn, làm sư phụ, hiện tại cũng không sánh bằng Lý Dương.

- Không đắt thì con mua.

Tiêu Nham gãi gãi đầu, có vẻ có chút ngượng ngùng.

Trên mặt của hắn còn mang theo một chút hưng phấn, bất kể thế nào nói, đây là món hắn phát hiện ra đầu tiên, còn được sư phụ cho phép.

- Ta hỏi cho con!

Bạch Minh quay đầu lại, dùng tiếng Ý đơn giản lại xen lẫn tiếng Anh mà hỏi, lần này hắn nói, Lý Dương nghe cũng hiểu.

Các ông chủ cửa hàng nơi này, phần lớn đều biết tiếng Anh, điều này cũng mang đến tiện lợi nhất định cho bọn họ khi trao đổi.

- Năm mươi đồng Euro, mua!

Bạch Minh đại vung tay lên, cười ha ha với Tiêu Nham.

Cái bình này ông chủ đồng ý bán năm mươi đồng Euro, cái giá tiền này thật sự không đắt, cũng chỉ khoảng năm trăm nhân dân tệ, cái bình như vậy, cầm về nước, cũng phải ba nghìn đến năm nghìn.

Nếu nói vậu, cũng là tiểu lậu rồi.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ