Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1155: Đều là đồ tốt!



Mấy vị lão tiền bối đều ở lại không đi, trên mặt ông cụ còn mang theo nụ cười thản nhiên.

Sáng nay, ông vừa xem xong báo của ngày hôm nay thì nhận được điện của Lý Dương, lúc đó ông hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ bảo người mở máy tính lên, xem xem Lý Dương nói bức tranh sơn dầu kỳ quái này.

Ông cụ còn nhớ rõ, lúc đó ông đang bưng chén trà để uống, tấm ảnh đầu tiên chỉ nhìn một cái, trà trong miệng suýt chút bị ông phun ra, bức tranh này, phù hợp rất nhiều với đặc điểm của bức tranh đó mà De Vinci sáng tác đầu tiên.

Cho nên, ông mới yêu cầu Lý Dương đem bức tranh về nước trước.

Bức tranh này nếu thật sự là sáng tác của De Vinci, ý nghĩa đó hoàn toàn khác hẳn, thậm chí so với ý nghĩa của Thiên tùng vân kiếm và Tân la bảo kiếm còn lớn hơn.

Tuy nhiên đầu tiên phải chứng thực tất cả đã, còn cần Từ Lão ngày mai gắng sức.

Thành phố Milan, phố Osolane hôm nay nhộn nhịp khác thường, đám người Lý Dương, Bạch Minh vào trong một cửa hàng khác đang đi dạo thị trường nhập khẩu này, hôm nay người của họ rất nhiều, nhiều hơn hôm qua gấp đôi

Còn Bạch Minh lại hưng phấn nói với mọi người việc kia của họ ngày hôm qua.

Đặc biệt là Lý Dương mua được mấy bình góm Thanh Dữu, rõ ràng nói với chủ tiệm, đây là vật hiện đại, không phải là đồ vật triều Thanh, nhưng chủ tiệm dứt khoát cho rằng là của đời Thanh bán cho Lý Dương, việc này rõ ràng biết là giả còn đi bán, mọi người còn lần đầu tiên nghe nói.

Lúc nói việc này, trong ngữ khí của Bạch Minh, không ít có thêm bớt.

Mão Lão, thầy Thái bọn họ ngưỡng mộ nhìn Lý Dương, biết rõ là lậu còn đi bán, cửa hàng như thế bọn họn cũng chưa gặp bao giờ, chỉ có thể cảm thán thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.

- Lý tiên sinh, lịch sử truyền kỳ của ông nếu viết thành tiểu thuyết nhất định best sell!

Đứng giữa Mao Lão và Thầy Thái đang đứng một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, rất tinh thần nói chuyện chính là anh ta.

- Cao tổng quá khen rồi, những việc này của tôi không đáng được nhắc đến.

Nếu không thì, anh ta có đưa thêm nhiều tiền, Mao Lão và Thầy Thái cũng sẽ không nhận lời mời.

Lý Dương hôm qua đã nhận lời Bạch Minh, hôm nay sẽ cùng họ đi dạo một ngày, còn hành trình của bọn người Mao Lão cũng đến đây, một đoàn người cùng tụ lại cùng nhau, người nhiều thêm, rõ ràng càng thêm náo nhiệt.

Trước khi đến, Bạch Minh đã đề nghị trước tiên đi dạo các thị trường bên cạnh mấy vòng, thời gian hôm nay rất nhiều, mọi người nhất định theo ý của Bạch Minh , trước tiên xem các thị trường bên cạnh, lại đi vào phố lớn.

Điểm này nhận được sự ủng hộ to lớn của Mao Lão và thầy Thái.

Đồ vật của thị trường bên cạnh, tương ứng để nói rẻ hơn rất nhiều, đối với bọn họ người có tài chính không nhiều, càng thích hợp chọn bảo bối.

Đương nhiên, có thể chọn được bảo bối thật sự, đó cần con mắt tinh tường cùng với vận may, nhiều đồ như vậy tìm ra được bảo bối được ẩn giấu bên trong hoàn toàn không phải là việc dễ dàng.

Tuy nhiên, nhóm người Bạch Minh càng nghĩ nhiều biết đâu gặp được đồ vật trúng ý của mình, mua được giá cả thích hợp, là trúng lớn hay không hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, sớm đã nghĩ trúng quả, đó là một loại bệnh tâm lý.

Vận may của mọi người hôm nay quả thực không tồi, Bạch Minh mau được mảnh sứ giá trị không cao, lô mảnh sứ này bao hàm rất rộng, toàn bộ đều là hàng thật, vừa lúc bổ xung vào bảo tàng của anh ta.

Người nước ngoài muốn nhìn đồ nguyên vẹn, gần như không có ai muốn mảnh vỡ, tiệm bán hàng này cũng đang lo lắng làm sao xử lý đống rác này, Bạch Minh mua đi chính là tâm ý của anh ta.

Thầy Thái mua một cái thuyền hạt rất nhỏ.

Thuyền hạt chính là dùng hạt đào điêu khắc thành, rất tinh xảo. Từ sau khi các học giả nhà Minh Ngụy Học Thiết đã viết một bản “ Hạnh chu ký” . Loại điêu khắc rất nhỏ này rất nhanh chóng truyền khắp cả nước.

Sau thời Minh đến hiện nay đều có người làm khắc hạt.

Thầy Thái mua được chiếc thuyền này là tác phẩm của nhà nghệ thuật gia rất nổi tiếng đời Thanh Trạm Cốc Sinh, thuộc loại tác phẩm của tác giả nổi tiếng, trên chiếc thuyền hạt bé nhỏ có tám cửa sổ, còn có ba nhân vật.

Mặt khác, ở đáy thuyền còn chạm “ Xích Bích phú” cùng với “ Cốc Sinh lão nhân” nổi tiếng của Trạm Cốc Sinh. Các văn tự này khắc cùng nhau khoảng hơn năm chữ.

Hạt đào vốn không lớn, chạm thành dáng chiếc thuyền nhỏ, còn cần khắc trên mặt năm chữ, cẫn phải biết có bao nhiêu khó khăn đây quả là tác phẩm nghệ thuật không tồi.

ở cố cung Đài Loan có giấu một món “ Xích Bích phú hạch chu” khác của lão nhân Cốc Sinh và món này gần như giống nhau, nhiều lần triển lãm nhận được đánh giá tốt của mọi người.

Nếu không phải Thầy Thái phát hiện ra bảo bối này trước, Lý Dương đều muốn mua rồi.

Vẫn còn, giá của món đồ này không cao, Thầy Thái bỏ ra 6000 Euro là mua được rồi, tương đương 60000 NDT, chỉ nhìn nụ cười trên mặt Thầy Thái là biết ông rất hài lòng với món bảo bối này.

Nếu chiếc thuyền hạt này trở về nước, gặp được người yêu thích thật sự còn có thể bán ra cao hơn, cũng xem như trúng quả nhỏ.

Đi dạo khoảng một tiếng, mấy người mới dời thị trường bên cạnh, đi vào phố Osolane thực sự, thời gian hơn một tiếng này, tất cả mọi người đều có thu hoạch.

Ngay cả Vương Giai Giai đi theo cùng cũng mua được hai món đồ nhỏ, khiến tất cả mọi người đều nghiện quá đủ đồ cổ.

- Lý Dương, khéo thế!

Đoàn người vừa đến phố Osolane thì gặp mấy người quen, hơn nữa còn là người rất quen.

Lâm Lang đang cùng Hoắc Tư tiên sinh, anh em Jose cùng đi với nhau, mấy người trông thấy nhóm người Lý Dương, trên mặt mỗi người đều có chút kinh ngạc và bất ngờ.

- Lâm tiên sinh, lúc nào anh đến Milan vậy, cũng không nói một tiếng?

Lý Dương tỏ ra càng bất ngờ, hắn biết Lâm Lang sẽ tham gia đấu giá lần này, tuy nhiên hoàn toàn không biết anh ta lúc nào đến, Lâm Lang cũng không nói với hẳn điểm này.

Lâm Lang mỉm cười:

- Tối qua tôi vừa đến, vốn đang nghĩ tối nay sẽ liên hệ với cậu, không ngờ gặp ở đây rồi, xem ra chúng ta thực sự có duyên!

Quả thực hôm qua anh ta mới đến, vì tìm Hoắc tư tiên sinh có chút việc, không có thời gian đi liên hệ với Lý Dương.

- Lý tiên sinh, nghe nói hôm qua cậu thu được không ít đồ tốt, xin chúc mừng!

Hoắc Tư tiên sinh ở bên bắt tay Lý Dương, dùng lễ nghi Trung Quốc cười nói.

- Làm gì có, chỉ là một ít đồ chơi, vì thích nên lấy trước thôi!

Lý Dương cười lắc đầu.

Mấy ngày nay có không ít phú hào từ khắp nơi trên thế giới đến đây, cũng có vài người đến phố Solane mua đồ, nhưng như Lý Dương một lần mua hơn hai trăm ngàn Euro không nhiều.

Hơn nữa tuổi Lý Dương hôm qua hắn mau lô hàng gốm sứ màu đó, rất nhanh lan truyền ra ngoài.

Hoắc Tư tiên sinh biết việc này, Lý Dương không bất ngờ.

Đương nhiên người có thể biết việc này cũng chỉ có người có năng lực trong nghề, Hawes tiên sinh là một trong số đó.

Hàn huyên một hồi, đoàn người của Hawes tiên sinh liền biết mục đích của đoàn người Lý Dương, thật ra không cần hỏi cũng có thể đoán được, mấy chuyên gia còn là người có tiền bạc, đến phố Solane chắc không phải đến ngắm cảnh. Hawes tiên sinh và Lâm Lang đến nơi này làm một việc, hiện nay việc đã làm xong rồi, dứt khoát đi cùng Lý Dương đi dạo ở nơi này.

Dù nói thế nào, Hawes tiên sinh cũng được xem như là địa chủ nơi này, anh ta thường xuyên đến, tương đương hướng dẫn viên.

Đoàn người, có mấy chuyên gia đứng đầu thế giới, đi theo Cao tổng rất xúc động, người lấy loài tụ, vật lấy bầy chia, Hawes tiên sinh và anh em Jose có thái độ với Lý Dương rõ ràng hơn hẳn mấy người khác.

Bọn họ cũng chào Mao Lão và Bạch Minh , nhưng người thông minh chỉ cần liếc một cái có thể nhận ra họ chỉ là giao tiếp xã giao, hoàn toàn không coi họ là cùng loại người như mình.

Chỉ có Lý Dương, chân chính được họ chấp nhận.

Điểm này, bọn người Bạch Minh cũng cảm nhận được, mấy người đều có chút chán, ai bảo bọn họ không hơn bọn người Hawes tiên sinh chứ, nếu họ cũng là chuyên gia đứng đầu thế giới kết quả tất nhiên sẽ khác.

- Hawes tiên sinh, Lâm Lang tiên sinh, Jose tiên sinh, Lý Dương tiên sinh.

Charles đang ở trong cửa tiệm đợi Lý Dương, trông thấy Lý Dương tiến vào cửa tiệm của anh ta còn cười rất tươi, sau khi trông thấy đoàn người sau Lý Dương lập tức thoáng sửng sốt.

Ánh mắt của anh ta còn trợn tròn lên, mấy người phía sau Lý Dương, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng.

Anh ta thật không ngờ, nhiều người như vậy đều đến cửa tiệm nhỏ này của anh ta.

- Charles tiên sinh chúng ta lại gặp nhau rồi!

Lý Dương mỉm cười nói một câu với Charles cũng xem như là hẹn ước, hôm nay đi xem hai cửa tiệm khác của anh ta, ngoài ra Charles cũng sẽ lấy mọi văn vật Phương Đông tinh xảo ở trong kho cho Lý Dương xem thử.

Trước tiên đến xem các đồ vật mà anh ta đã chuẩn bị từ trước.

- Vâng, các vị, xin mời, vào bên trong ngồi.

Charles trải qua kinh ngạc trong thời gian ngắn, lập tức lấy lại tinh thần, anh ta không hổ là người làm ăn lanh lợi, chào Lý Dương lại chào Hoắc Tư tiên sinh cùng với đám người Lâm Lang.

Mỗi người anh ta đều không nhất bên trọng nhất bên khinh, khiến cho mỗi một người đều có cảm giác sợ được coi trọng.

- Các cái này chính là hôm qua tôi đã nói với ông, trước tiên ông cứ xem xem!

Charles dẫn bọn người Lý Dương đến một phòng khách sang trọng, nơi đây cũng có phòng bày các vật quý báu, đáng tiếc hơi nhỏ, nhiều người như vậy tiến vào, rõ ràng rất chật chội, cuối cùng vẫn là bọn người Tiêu Nham chủ động đi ra ngoài trước, xem như để toàn bộ mọi người ngồi xuống.

Charles lấy ra, hầu hết đều là đồ gốm sứ.

Có vài món đồ gốm Thanh Hoa Minh Thanh không tồi, còn có hai cái bình hồng, ngoài ra còn có một một ít đồ tráng men đều là tác phẩm tinh xảo.

Giá trị của mấy đồ này đều không thấp, ngoài một số món là mấy trăm nghìn ra, các món khác đều trên mười ngàn.

- Không sai, đều là đồ tốt.

Lý Dương chậm dãi gật đầu, nhiều đồ như vậy, khiến hắn cũng có cảm giác hoa cả mắt, không biết nên xuống tay chọn thế nào.

Các đồ gốm này và lô đồ gốm màu hôm qua khác nhau, Lý Dương sẽ không bỏ ra một giá tiền lớn để mua về, hắn không không thể thấy đồ tốt là mua, nếu như thế, tiền hắn đem theo căn bản không đủ dùng, chỉ bảo bối của con phố này có thể vét sạch hầu bao của hắn rồi.

Các cái này trước mắt cũng chỉ có thể chọn một chút, tinh lực của hắn thực sự còn phải giữ lại cho phiên bán đấu giá lớn.

- Lý tiên sinh, ông xem xem, nếu thích, tôi sẽ giành cho ông giá ưu đãi!

Charles nhẹ giọng nói, trên mặt anh ta còn giữ nụ cười trước đó, Lý Dương hôm qua đã làm cho anh ta kiếm được một món tiền, nếu hôm nay có thể lại mua thêm một lô hàng tốt, chỉ một người Lý Dương khiến cho số tiền anh ta kiếm trong hai người hơn hẳn một tháng bình thường.