Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1161: Phản ứng của thế giới



- Họp báo?

Họp báo vẫn là tuyên bố tác phẩm của Da Vinci, tất cả mọi người đều cau mày nếu đây là thật bọn họ thực sự không cần phải đi xác nhận thật giả của bức tranh.

- Đây là việc khi nào vậy? sắc mặt Bass có chút trầm mặc, tranh thật là một tin tốt đối với họ, bức họa này tranh luận mấy năm cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng đối phương làm việc như vậy đối với họ không tốt lắm.

Đối phương không chỉ biết lai lịch của bức tranh mà quan trọng là cuộc họp báo này không phải là Lý Dương đích thân chủ đạo, điều này tương đương với người bên cạnh Lý Dương vô cùng coi trọng bức tranh này.

Nói cách khác họ muốn lấy lại bức họa này phải trải qua nhiều trở ngại.

- Vừa tới, bức họa đã công khai bày ra rồi.

Bá Tước Aton nhẹ nhàng lắc đầu, Hoắc Tư, Raul đều sửng sốt, Hoắc Tư ngay lập tức vội vàng đi ra cầm một máy tính vào.

Tiếng Trung của Hoắc Tư tương đối tốt, rất nhanh anh lên mạng tìm được chưa tới mấy chục phút video cuộc họp báo vừa bắt đầu ở Trung Quốc.

Bức tranh 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》cũng xuất hiện ở cuộc họp báo, bên trên phủ một tấm lụa đỏ, sau khi chính thức tuyên bố mới mở tấm lụa đỏ, sau đó triển lãm trong thời gian chưa đến 3 phút.

Thời gian mặc dù ngắn nhưng đủ để các chuyên gia chân chính phân biệt ra sự thật giả của bức tranh.

Hai mươi người, đều đang nhìn video này, họ rất quen thuộc với tác phẩm của Da Vinci, sau khi nhìn họ liền hiểu, đây thực sự là tranh thật, 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》chân chính.

Tất cả mọi người đều yên lặng ngồi ở đó, không ai nói gì, trong lòng mỗi người đều không ngừng suy nghĩ, nếu bảo đảm đồ là thật việc họ phải làm là lấy bức tranh này về như thế nào, làm thế nào để mang bức tranh về tay tổ chức bọn họ.

- Aton, trước chúng ta đã bàn luận đưa ra một đối sách.

Một lát sau Bass mới từ từ nói nhỏ, lấy vật đổi vật là cách đơn giản nhất hữu dụng nhất, đặc biệt là bức tranh này bây giờ ở Trung Quốc, đây cũng là cách tốt nhất bây giờ.

Khi họ thảo luận bên ngoài đã nổ ra.

Truyền hình Anh quốc báo cáo sự kiện này trước tiên, là tin tức khẩn cấp, tiêu đề chính là 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của Da Vinci còn có bức tranh dầu đang ở Trung Quốc.

Mạng lớn nhất của Đức cũng có bài với tiêu đề:

- Trung Quốc tuyên bố kiệt tác của Da Vinci thật giả phải chờ kiểm chứng.

《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của Da Vinci ở Trung Quốc đã qua các chuyên gia kiểm nghiệm đầu tiên, có khả năng là bút tích thực.

Đây là báo của mạng nước Pháp, nước Pháp tương đối cẩn thận mời chuyên gia của Louvre tới xem qua mới viết ra bài báo này, chuyên gia của Louvre đã thương nghị cử người đích thân tới Trung Quốc xem.

Trung Quốc tái hiện to lớn, tác phẩm mỹ viện được xem là bút tích của Da Vinci.

- Tác phẩm của Da Vinci xuất hiện ở Trung Quốc? Hôm nay không phải ngày nói dối chứ?

Mấy điều này đều là bình luận trên mạng Hàn Quốc cũng có một số quốc gia có bình luận đồng tình cho rằng đây là một sự kiện vĩ đại.

Sau cuộc họp báo không đến nửa tiếng sau toàn thế giới ít nhất có trên 50 quốc gia đều đăng tin chuyện này.

Có thể tạo thành hiệu quả chấn động lớn như vậy, ngoài chiến tranh còn rất ít khi có, từ điểm này cũng có thể thấy sức ảnh hưởng của Da Vinci trên thế giới.

Nước ngoài ầm ĩ hết lên, trong nược lại càng náo động.

Cuộc họp báo vừa bắt đầu, các mạng lớn trong nước đã đăng tin sự kiện này, rất nhiều trang web truyền hình trực tuyến, rất nhiều người chứng kiến bút tích thực sự của Da Vinci.

Rất nhiều chuyên gia, nhân viên bình luận cũng đều đứng dậy sôi nổi nói ra quan điểm của mình.

Không giống với nước ngoài, trong nước dường như tất cả mọi người đều được nhìn bức tranh này, sự kiện vĩ đại thế kỷ mới này đối với cả Trung Quốc có sức ảnh hưởng sâu sắc.

Từ sau chiến tranh nha phiến, trong nước đây là tác phẩm nổi tiếng đứng đầu thế giới, còn là kiệt tác.

Sau khi các bài báo được đưa ra không lâu số bình luận tăng lên vượt qua bất kỳ bài báo nào khác, rất nhiều người trong nước ở đây tỏ ra hưng phấn.

Ở các diễn đàn lúc này có vô số người đang bàn luận việc này.

Mỗi người đều kiêu ngạo nói lên quan điểm của mình, có người nói phải lấy bức tranh này đem so sánh với bức《 Mona Lisa mỉm cười 》của Louvre, cũng có người nói phải để bức tranh này đi triển lãm toàn cầu để người nước ngoài biết cũng để xem bảo bối của giới sưu tầm Trung Quốc.

Mỗi người đều có cảm giác mở mày mở mặt.

Nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ đều là bảo bối quan trọng của nước ngoài tới Trung Quốc triển lãm, có lúc mời không tới, lần này cuối cùng họ thử mùi vị của việc mời người.

Trong khách sạn, Lý Dương tắt máy tính, ai xem video cũng có chút cảm kích.

Khi cuộc họp báo tổ chức họ vẫn ở trên đường, về tới khách sạn lại xem video trên mạng, nhìn thấy Cố Cung dẫn đầu cuộc họp báo đông đảo chuyên gia cùng nhau chủ trì, trong lòng mỗi người đều có chút tự hào.

Cho dù là Lâm Lang, lúc này cũng có tâm trạng như vậy.

- Lý Dương, tôi đại diện cho tất cả mọi người cảm ơn cậu.

Viện trưởng Hoàng quay đầu nhìn Lý Dương, ông lộ rõ sự cảm kích, ông lần này tự mình đến Milan, chính là vì bức họa này.

Ông đến khuyên Lý Dương đừng bán hoặc đổi bức họa này đi, bức họa này lưu ở trong nước có ý nghĩa vô cùng, viện trưởng Hoàng không muốn để Hà lão đến nói việc này nên tự mình đến.

Bức họa này đáng để ông làm như vậy.

- Ngài khách khí rồi!

Lý Dương vội vàng lắc đầu, viện trưởng Hoàng sau khi nói rõ ý định đến Lý Dương chỉ do dự một chút liền đồng ý ngay.

Điều này mới có cuộc họp báo sau đó, nếu Lý Dương muốn bán hay đổi bức họa này thì cuộc họp báo khẩn cấp như vậy tuyệt đối sẽ không được mở ra.

Một khi Lý Dương bán bức họa này cho người nước ngoài cuộc họp báo cũng trở thành trò cười.

Viện trưởng Hoàng nhìn Lý Dương, đột nhiên nói: - Lý Dương, sang năm chắc tôi nghỉ không biết bảo tàng kia anh còn chỗ nào trống không có thể cho tôi một chỗ không?

- Ngài nói gì?

Lý Dương kinh ngạc, mắt trợn tròn, việc viện trưởng Hoàng sắp nghỉ anh biết nhưng không ngờ viện trưởng Hoàng lại chủ động xin vào viện bảo tàng của anh.

Nghe khẩu khí của viện trưởng Hoàng, có thể không chỉ là hỏi suông mà là thực sự muốn làm ở viện bảo tàng của anh.

Viện trưởng Hoàng cười cười lại nói lại:

- Sắp nghỉ hưu rồi, nhưng hiện tại áp lực cuộc sống lớn, tranh thủ vẫn còn khỏe đi kiếm sống, người của cậu đủ chưa? hay là không hoan nghênh tôi tới?

- Không, không, nếu ngài tới tôi đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng tôi đây, tôi đây ………

Lý Dương lẳng lặng nhìn viện trưởng Hoàng, trong lòng anh vô cùng rối bời bói cũng không lưu loát.

Viện trưởng Hoàng thực sự muốn tới chỗ anh nhưng đây là việc đột xuất Lý Dương không biết nói thế nào cho phải, anh dự định mở rộng bảo tàng nhưng cũng chỉ là dự định chỉ anh biết.

Bảo tàng của anh không tồi nhưng dù sao vẫn là mới, bây giờ căn bản không thể so sánh với Cố Cung được.

- Hoan nghênh là tốt rồi, tôi tuổi cao rồi công việc hành chính chắc không làm được nữa, đến lúc đó sắp xếp cho tôi một công việc kỹ thuật. Viện trưởng Hoàng lại gật đầu.

- Có thể, có thể, nếu ngài tới muốn làm gì cũng được.

Lý Dương vội gật đầu, anh vẫn chưa hiểu viện trưởng Hoàng tại sao muốn tới chỗ anh nhưng người như ông có sức ảnh hưởng như vậy lại muốn tới bảo tàng của mình, Lý Dương không có lý do nào từ chối.

Viện trưởng Hoàng có chút tham lam nhưng không phải vì bản thân mà một lòng vì việc công.

Chỉ điểm này cũng đáng để tất cả mọi người khâm phục.

Không cần phải nói ông còn là một đại sư đứng đầu, trình độ cũng xếp hàng trên toàn thế giới, viện trưởng Hoàng nghỉ hưu thật thì nơi mời anh đến đầu tiên là Cố Cung.

Cho dù không tới Cố Cung chỉ cần ông có ý thì các bảo tàng khác cũng sẽ mời ông.

Ông căn bản không vần phải đến chỗ Lý Dương, một bảo tàng vẫn chưa hoàn chỉnh, lúc này Lý Dương cũng hiểu viện trưởng Hoàng là đang cố ý giúp anh.

Cũng cho là trả công anh đã giữ bức họa của Da Vinci lại.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy nhưng viện trưởng Hoàng trong lòng cũng tính toán, bảo bối của Cố Cung ông đều đã nhìn qua rồi, những bảo bối của Lý Dương mới thực sự xem không chán.

Tới chỗ Lý Dương làm việc, đồng nghĩa với việc ngày ngày được nhìn bảo bối đặc biệt là ông không phải chịu gánh nặng quản lý chỉ làm kỹ thuật làm cho ông như cá gặp nước, cho dù không có lương ông cũng vui vẻ làm.

Đây hoàn toàn là một việc mang đến 2 niềm vui.

Việc này không phải là viện trưởng Hoàng lâm thời nảy lòng tham, trước khi tới Milan ông đã bàn với Hà lão, Hà lão cũng ủng hộ quyết định của ông.

Viện trưởng Hoàng về phương diện bảo tàng cũng có rất nhiều năng lực và kinh nghiệm, cho dù ông không làm quản lý cũng có thể trở thành một giám sát viên tốt, có vấn đề gì ông có thể nhìn ra sớm nhất.

Dưới sự chỉ đạo của ông tin chắc bảo tàng của Lý Dương sẽ ít đi đường vòng nhất.

Tiếp theo, viện trưởng Hoàng lại là người có địa vị cao trong ngành nếu ông tới bảo tàng của Lý Dương bảo tàng đó còn chưa khai nghiệp có thể thu hút sức chú ý của vô số người, cũng nâng cao sức ảnh hưởng của bảo tàng mới.

Đây là việc có lợi mà không có hại, lão gia tử đương nhiên không phản đối.

Lý Dương càng không có lý do gì để phản đối, Bạch Minh, Mao lão, thầy giáo Thái bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn viện trưởng Hoàng, lại ngưỡng mộ nhìn Lý Dương, Bạch Minh còn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngây người ra ngồi ở đó.

- Lý Dương, cậu phải mở bảo tàng rồi.

Lâm Lang cười nhìn Lý Dương, khi viện trưởng Hoàng nói việc này không hề né tránh mọi người, trước mặt mọi người kỳ thực cũng đợi đánh tên tuổi của bảo tàng Lý Dương trước.

Dù sao ông cũng chủ động muốn gia nhập bảo tàng này.

- Vâng, có kế hoạch này, đã mua đất, đang lên kế hoạch.

Trên mặt Lý Dương còn mang nụ cười sán lạn, mấy ngày nay rất nhiều tin tốt tới với anh, ngay cả bản thân anh đều cho rằng đó là may mắn do chuyến đi tới Milan lần này, không tới Milan đâu có nhiều việc tốt như vậy.