Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1228: Món quà của Thần đổ!



- Stephen tiên sinh!

Bass há hốc mồm, cẩn thận kêu lên một tiếng, lúc này ngay cả Lưu Cương bên cạnh Lý Dương cũng kinh ngạc nhìn Thần đổ.

Một lão tiền bối của đối đổ, một nhân vật truyền kỳ, gặp Lý Dương, không ngờ đầu tiên nói lời như vậy, chắc tất cả mọi người có mặt đều không hiểu nổi.

- Thật đấy, tôi rất khâm phục cậu, cũng rất hâm mộ cậu!

Thần đổ cười cười, lại nói tiếp một câu, lần này Lý Dương cuối cùng phản ứng lại.

- Stephen tiên sinh, ông quá khen rồi, tôi còn rất trẻ, chỉ có thể coi là hậu bối!

- Không, điều đó không liên quan gì đến tuổi tác!

Thần đổ lắc đầu, Cao Ngũ, Dịch Long đều mở to hai mắt nhìn hắn ta, chính bọn họ cũng lần đầu tiên thấy Thần đổ như vậy.

- Ta biết, cậu thật sự đổ vô số lần hoàn toàn không nhiều, ta cũng biết, cậu chưa từng thua cuộc, tuy nhiên điều đó đều không phải là lý do ta khâm phục cậu, cậu muốn biết vì sao không?

Khóe miệng Thần đổ lộ ra nụ cười thần bí, lúc này Vương Giai Giai đích thân pha xong trà, đều bưng lại cho bọn họ.

Đây là Long Tỉnh thượng đẳng Lý Dương mang từ trong nước, hoàn toàn không phải là loại trên thị trường tùy tiện mua được, trà vừa bưng lại, tản ra hương thơm ngát mê người.

- Tại sao?

Lý Dương ngẩng đầu, lần này nhìn thẳng Thần đổ, mắt đối phương rất sáng, không có bất kỳ ra vẻ, Lý Dương hiểu, Thần đổ hoàn toàn không đùa cợt hắn, cũng không phải cố ý trêu ghẹo hắn, quả thực nói lời thật lòng.

- Sự kiên trì của cậu!

Thần đổ khẽ nhớp một ngụm trà, hơi khẽ gật đầu, lúc này mời chậm dãi nói.

- Kiên trì?

Mày Lý Dương nhảy lên, hắn còn chưa hiểu ý của đối phương lắm, Cao Ngũ, bọng người Bass cũng đều trừng ánh mắt có chút mê hoặc, cẩn thận hồi ức lại Lý Dương.

Đặc biệt là Bass, vì họ từng mời Lý Dương, đối với Lý Dương có sự hiểu biết nhất định, lúc này càng nghĩ nhiều hơn.

Lý Dương trong rất nhiều ngành đều thể hiện được sự tài hoa, rất nhiều nganh cũng đều có sự kiên trì của chính mình, chỉ là Thần đổ lúc này nói sự kiên trì không biết là cái gì, hắn căn bản nghĩ không ra.

Ngược lại Dịch Long, ánh mắt dần dần có chút sáng ngời, gần như hắn hiểu được ý của sư phụ mình.

- Stephen tiên sinh, ông nói kiên trì là?

Lý Dương hỏi nhỏ một câu.

Thần đổ lại uống một ngụm trà, lúc này chậm dãi nói:

- Đối đổ là một loại nghệ thuật,còn là nghệ thuật vĩ đại, ông không nên liên hệ mật thiết như vậy với tiền bạc, vô tình đã khiến nghệ thuật bị biến chất hoàn toàn.

- Tiền?

Lý Dương mở to hai mắt, lúc này hắn cũng hơi hiểu ý của đối phương.

- Đúng, chính là tiền, cậu có thể kiên trì không đổ tiền bạc điểm này khiến ta khâm phục cậu nhất, nói thực chưa từng đánh đổ tiền bạc lời này nói ra rất dễ, làm mới thực khó, đặc biệt là cậu có thực lực cao như vậy, lại có điều kiện trời ủng hộ, ta tin rằng nếu cậu đi đổ tiền bạc không có ai ngăn được cậu!

Thần đổ mỉm cười gật đầu, dường như tất cả mọi người đều mở to hai mắt.

Thần đổ khâm phục Lý Dương, không ngờ là nguyên nhân Lý Dương chưa bao giờ đánh đổ tiền bạc.

Tuy nhiên, nói lại, Lý Dương cũng đổ tiền rồi, lần đầu tiên hắn đến sòng bạc, Lâm Bá Văn của Lâm gia đem lại cho hắn không ít tiền bạc, nhưng đó chỉ là cùng bạn bè đùa một chút thôi, trên chiếu bạc thực sự hắn chưa từng đổ tiền.

Điểm này là sự thật.

- Nhưng hắn đổ những thứ này, rất đáng tiền.

Trong lòng Bass thì thầm một câu, hắn đối với lời của Thần đổ không quá tán đồng, tuy nhiên lúc này hắn không dám công khai phản bác lại lời nói của Thần đổ.

- Stephen tiên sinh, ông quá khen rồi, tôi không đánh đổ tiền chỉ vì mình đã có nguồn kinh tế, mọi thứ tôi đánh đổ, đều là vật phẩm quý báu..

Lý Dương cười lắc đầu, trong lòng đám người Bass, Cao Ngũ đều gật mạnh đầu, Lý Dương coi như tự hiểu lấy mình.

- Ta biết, đánh đổ có thua có thắng, quan trọng là , cậu thắng vì ai?

Thần đổ mỉm cười, Cao Ngũ, Dịch Long đều có chút hoang mang, Bass nhíu mày, hắn hiểu ý của Thần đổ rồi.

Giá trị của đồ vật mà Lý Dương đánh đổ cao, nhwugn hắn hoàn toàn không phải vì một mình thắng, các thứ này nói là thuộc về Lý Dương, còn không bằng nói thuộc về dân tộc Trung Hoa.

Huống hồ thắng các bảo bối này, Lý Dương không định bán ra nước ngoài, từ sau khi hắn thắng liền đưa về nước, sau đó đi loại trừ các rắc rối xung quanh, điểm này có thể nhìn ra.

Hơn nữa, Lý Dương chuẩn bị mở bảo tàng lớn, các vật này nhất định phải tham gia triển lãm, tổng hợp các điểm này, xuất phát điểm Lý Dương mở trận đối đổ này, còn thực không thể nói là vì tư lợi, quả thực có ý nghĩa rất cao.

Bass lại nghĩ đến chính bọn họ, bọn họ là một tập thể, cũng dùng các thủ đoạn thu thập rất nhiều bảo bối, nhưng những bảo bối toàn bị chính bọn họ giấu đi, trở thành tài sản của bọn họ.

So sánh với Lý Dương, bọn họ dường như dung tục không ít.

- Stephen tiên sinh, tôi không tốt như ông nói đâu!

Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thừa nhận nghe được lời Thần đổ nói rất vui, tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ, trong đối đổ hắn cũng như thế có tư lợi riêng.

Tâm tư của hắn chính là vì bảo tàng ủa mình thu thập càng nhiều vật sưu tầm, tiếp theo mới là vì quốc gia tìm lại các bảo bối bị thất lạc ở nước ngoài, hai điểm chủ yếu này hắn hiểu rõ nhất.

- Lý Dương, sau bảy ngày nữa, đánh đổ một ván thế nào?

Thần đổ cũng mang theo khuôn mặt tươi cười đó, đột nhiên nói với Lý Dương một câu.

- Bảy ngày?

- Đúng, bảy ngày, ta biết ba ngày này cậu còn có một trận đối đổ, vậy trận đối đổ của chúng ta sẽ để sau bảy ngày.

Thần đổ khẽ gật đầu, người xung quanh lại mở to hai mắt nhìn.

Lần này Thần đổ chủ động đến thăm Lý Dương, khiến bọn họ rất bất ngờ, ai cũng không ngờ, sau khi Thần đổ đến đây nói lời hay như vậy về Lý Dương, sau đó không ngờ trực tiếp đưa ra khiêu chiến,.

Điều đó khiến rất nhiều người không khỏi không suy nghĩ.

Mặc dù đưa ra khiêu chiến, cũng nêu là bọn người Bass đến, không nên là chính hắn ta, Thần đổ dù sao chỉ là người đại diện, các trận đối đổ trước đây, những người tham gia đối đổ với Lý Dương lên tiếng yêu cầu, hoàn toàn không phải là các Vương đổ đó.

Chỉ có Tam Tỉnh Thái là tự mình đưa ra, nhưng mọi đồ cũng là chính ông chuẩn bị, bản thân ông phải là người tham gia đối đổ với Lý Dương.

- Bảy ngày sau, không thành vấn đề, tuy nhiên ông phải có đủ tiền đặt cọc trước mới được.

Nhìn Thần đổ, Lý Dương đột nhiên cũng cười, sau khi đưa ra đối đổ, hắn lúc nào cũng chuẩn bị đối mặt cới khiêu chiến của bất cứ ai.

Dù là bất cứ kẻ nào, đó tất nhiên cũng bao gồm vị Thần đổ này, huống hồ, trong lòng Lý Dương cũng nghĩ đến đối đổ một trận với nhân vật truyền kỳ này, muốn biết nhân vật truyền kỳ này rốt cuộc thần kỳ như thế nào.

- Tiền đặt cược cậu yên tâm, nhất định phải có!

Thần đổ cười khà khà, Bass ở bên nhíu mày.

Sao lại sắp xếp trận đối đổ với Lý Dương, đây là việc của bọn họ, không ngờ chính Thần đổ làm chủ, tuy nhiên, điều này hắn cũng không thể tránh được, bọn họ đã đáp ứng điều kiện của Thần đổ, Thần đổ phải tuyệt đối dương dương tự đắc, tất nhiên có thể sắp đặt các việc này.

Cũng may thời gian còn bảy ngày, đủ để bọn họ đi chuẩn bị.

- Vậy chúng ta đợi bảy ngày sau trên chiếu bạc, nhất quyết thắng thua!

Lý Dương gật đầu, trên người toát ra tràn ngập tự tin khổng lỗ, hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, cho dù đối thủ là Thần đổ hắn cũng không sợ, hắn tin vào chính bản thân.

- Được, hôm nay đến ta có mang theo một lễ vật nhỏ, đợi sau khi ta đi khỏi cậu hãy mở xem nhé!

Từ trong túi Thần đổ móc ra một hộp quà nhỏ, hộp quà không lớn, rất nhỏ, mỉm cười đưa cho Lý Dương.

Lý Dương rất nghi ngờ trực tiếp nhận lấy, lại bảo Lưu Cương cầm ra một món đồ ngọc đích thân điêu khắc tặng lại, người ta tặng mình quà, cho dù thế nào cũng không thể để người ta tay không trở về.

Đối với đồ ngọc Lý Dương đích thân điêu khắc này, Thần đổ rất thích, còn biểu thị mình sẽ luôn mang theo.

Còn Bass từ lúc hai người tặng quà cho nhau lông mày không ngừng nhíu lịu, hắn đang đoán Thần đổ rốt cuộc tặng cho Lý Dương món đồ gì, trong lòng có dự cảm, món quà này chắc không có lợi đối với bọn họ.

Thần đổ đi rồi, lúc dời đi cổng lại xuất hiện một đám phóng viên, biết được Thần đổ đến gặp Lý Dương, các phóng viên như mèo thấy mỡ, như thế nào đuổi cũng không đi.

Đáng tiếc là bọn họ đợi thời gian dài như vậy, cuối cùng không thể hỏi Thần đổ lấy một câu.

- Lý Dương, hắn ta tặng cái gì vậy?

Tiễn Thần đổ sau khi trở về phòng, Vương Giai Giai không kìm nổi hỏi Lý Dương một câu, đừng nói Vương Giai Giai , chính Lưu Cương bọn người Hải Đông lúc này cũng rất hiếu kỳ về món quà của Thần đổ.

- Anh cũng không biết, mở ra nhìn xem.

Lý Dương lắc đầu, từ trong túi lấy ra một hộp quà gói rất đẹp, trực tiếp mở ra.

- Không phải là một viên kim cương khổng lồ, hoặc là các bảo thạch khác, người ta giàu có như vậy, nhất định sẽ không keo kiệt!

Hải Đông có chút hưng phấn nói một câu, Lưu Cương, Triệu Khuê bọn họ đều bất giác gật đầu.

Lý Dương tặng lại là một dây chuyền nhỏ dùng Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy điêu khắc rất đẹp, tuy nhiên giá trị không lớn cũng không thấp, ít nhất cũng đáng giá trên chục triệu.

Lý Dương tặng lại vật quý báu như vậy, Thần đổ hẳn không keo kiệt chứ.

- Đây, đây là?

Hộp mở ra, Hải Đông đột nhiên kêu lên một tiếng, bên trong đang nằm một vật platic rất nhỏ, chỉ nhìn bộ dáng là biết, vật này chắc chắn không phải châu báu.

Hơn nữa, vật này Hải Đông còn rất quen thuộc, đây rõ ràng USB máy tính dùng, ai cũng không ngờ, Thần đổ tặng Lý Dương không ngờ là vật như vậy.

- Hẳn không phải là, bí kíp cả đời hắn ta học chứ?

Đầu óc tưởng tượng của Triệu Khuê vô cùng phong phú, sờ cằm, nhỏ tiếng suy đoán.

- Bí kíp, tôi cảm thấy khả năng không lớn lắm, hắn ta và Lý ca phải khai chiến rồi, lúc này sao có thể giúp đỡ kẻ địch!

Hải Đông lắc lắc đầu, Thần đổ tặng món quà quả là ngoài ý muốn, bọn họ hơi bất ngờ, ai cũng không ngờ, Thần đổ không ngờ tặng Lý Dương một cái USB.

- Hải Đông, lấy máy tính lại đây, chúng ta xem thử!

Lý Dương lấy ra USB, lông mày nhíu chặt lại, hắn cũng không biết Thần đổ tặng hắn thứ đồ như vậy rốt cuộc là ý nghĩa gì.

- Được rồi!

Lý Dương đón lấy máy tính, tuy nhiên, hắn bình thường dùng không nhiều, Hải Đông thường xuyên sử dụng, Hải Đông nhanh chóng tiến vào phòng, trực tiếp lấy ra một cái, hơn nữa mở lên đặt ở trên bàn.

Lý Dương đưa USB cho Hải Đông, không đến một phút đồng hồ, nội dung trong USB liền hiện lên trước mặt Lý Dương.

Chỉ nhìn một cái, đồng tử của Lý Dương rụt lại mạnh mẽ, trên mặt vô cùng chấn động.