Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1266: – Cuộc thi đại sư toàn quốc



Tiễn Trần Vô Cực xong, Lý Dương lại đến chổ Ông.

Mấy ngày nữa hắn sẽ đến Yết Dương để tham gia một hoạt động, lâu rồi không đến thăm Hà Lão, giờ tiện đường nên đi luôn.

Yết Dương, từ sau khi Trần Vô Cực tạo được thành tích đột phá càng chiếm vị trí quan trọng hơn trong ngành điêu khắc ngọc, Yết Dương có được một đại Tông sư như Trần Vô Cực đã nghiễm nhiên vượt qua Tô Châu, trở thành một xu thế dẫn đầu điêu khắc ngọc mới.

Về điểm này, người trong ngành điêu khắc ngọc ở Tô Châu rất không cam lòng, bọn họ đúng là khâm phục Trần Vô Cực, nhưng Trần Vô Cực chỉ là một người, trình độ chỉnh thể điêu khắc ngọc ở Yết Dương vẫn không thể vượt qua Tô Châu được.

Vì vậy một năm nay, đại sư ở Tô Châu và Yết Dương vẫn đang cạnh tranh với nhau, thỉnh thoảng cũng có xảy ra một vài xung đột.

Tất cả những điều này đều được Hiệp hội Ngọc Thạch để ý đến.

Có cạnh tranh là chuyện tốt, cạnh tranh tích cực có thể nâng cao trình độ cho cả hai bên, cùng nhau phát triển, nhưng nếu có ác ý thì không được, sự cạnh tranh giữa Tô Châu và Yết Dương như ngày hôm nay đang đi theo hướng tiêu cực.

Hiệp hội Ngọc Thạch đã có một Thương nghị, quyết định làm một cái dẫn đường, để làm cho sự cạnh tranh này phát triển theo hướng tiêu cực.

Sự dẫn đường này rất đơn giản, bọn họ mượn việc thành công của cuộc thi đại sư giữa Tô Châu và Yết Dương, quyết định mở một cuộc thi đại sư toàn quốc, kỳ thứ nhất của cuộc thi đại sư toàn quốc sẽ được diễn ra ở Yết Dương.

Có Trần Vô Cực ở Yết Dương, định địa điểm ở đây cũng không ai có ý kiến gì cả.

Cuộc thi đại sư giữa hai thành phố, đã tổ chức thành công nhiều kỳ như vậy, hiệu quả đạt được cũng rất cao, hai thành phố an hem Yết Dương và Tô Châu này, thông qua hình thức vinh dự này sẽ tìm được càng nhiều nhân tài điêu khắc ngọc hơn nữa.

Cả hai thành phố giờ đây cũng đã trở thành căn cứ quan trọng về điêu khắc ngọc trong cả nước, quy mô của chúng không có thành phố nào có thể sánh được.

Có một kinh nghiệm thành công như vậy, người trong Hiệp Hội Ngọc Thạch cũng tin rằng, cuộc thi đại sư điêu khắc ngọc toàn quốc lần này cũng sẽ mang lại hiệu quả cao, làm cho ngành điêu khắc ngọc trong cả nước càng ngày càng đi lên.

Cho đến hôm nay đời sống của người dân đã được nâng cao, nhưng ngành điêu khắc ngọc vẫn chưa hoàn toàn theo kịp, chưa xuất hiện được nhiều đại sư mới. theo thị trường toàn quốc mà nói thì cũng có thể nuôi sống được, cũng không phải lo lắng thị trường sẽ bão hòa.

Cuộc thi đại sư điêu khắc ngọc lần này, đến Trung Bảo Hiệp cũng thấy kinh động, Hội trưởng Tịch của Hiệp hội Ngọc Thạch đích thân đứng đầu, phó chủ tịch Từ của Trung Bảo Hiệp làm cố vấn, một nhóm người đã đến Yết Dương để chuẩn bị.

Hoạt động mà Lý Dương cần tham gia đó chính là hoạt động này.

Trình độ của Lý Dương hôm nay, so với đại sư đỉnh cấp vẫn còn một chút khoảng cách, nhưng hắn cũng đã đủ tư cách để đi thi với mấy đại sư Hoàng Hạo rồi. Hoàng Hạo đã mấy lần liên tiếp giành chức quán quân trong cuộc thi giữa hai thành phố, cho dù là cả nước thì ông vẫn có khả năng thắng cuộc.

Điều này cũng có nghĩa là Lý Dương cũng có khả năng giành được chức vô địch.

Hơn nữa, cuộc thi đại sư của Hiệp Hội Ngọc Thạch lần này có thể nói tổ chức rất đúng lúc, các đại sư điêu khắc ngọc trên khắp cả nước sớm đã muốn tỉ thí một lần rồi, tiếc là địa phương họ vẫn chưa có ảnh hưởng gì lớn, không tổ chức được một cuộc thi như vậy.

Còn Yết Dương và Tô Châu, từ lúc bắt đầu đã quy định, chỉ có những người sinh ra hoặc làm việc ở đây mới được tham gia.

Hiệp Hội NgọcThachjh lần này, cũng coi như mở một cách cửa cho những đại sư điêu khắc ngọc trên khắp cả nước, một nơi có thể giao lưu với những cao thủ toàn quốc, tất cả đại sư khắp cả nước đều ủng hộ cuộc thi lần này.

Muốn phản đối cũng chỉ có Yết Dương và Tô Châu. Cả nước bắt đầu phát triển sẽ ảnh hưởng đến tầm ảnh hưởng của hai nơi này, nhưng cả nước phát triển là một xu thế, cũng là một chuyện tốt, người của hai nơi này đều không giám ngăn cản.

Càng không cần phải nói, Trần Vô Cực rất ủng hộ hoạt động lần này, dựa vào tầm ảnh hưởng khủng khiếp của Trần Vô Cực ở Yết Dương, chỉ cần ông ủng hộ, thì Yết Dương sẽ không có ai lên tiếng phản đối.

Một lúc sau xe đã dừng trước nhà Ông, cảnh vệ nói với Lý Dương là Ông đang ở trong phòng đọc sách.

Lý Dương gật đầu rồi đi lên lầu, phòng sách của Ông cũng chỉ có hắn mới được phép ra vào tự do.

-Ông!

Trong phòng sách, Ông đang nằm nhắm mắt trên ghế sô pha, lúc nãy Ông đang đọc sách, mệt nên nằm nghỉ một chút.

-Cháu đến rồi à, lại đây ngồi!

Ông mở mắt cười ha ha gọi Lý Dương lại, Lý Dương không ngồi xuống mà đi ra sau đấm lưng cho Ông.

-Viện bảo tàng làm đến đâu rồi?

Ông lại nhắm mắt lại, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười.

-Tiến triển rất thuận lợi, rất có thể là làm xong trước dự tính!

Viện bảo tàng của Lý Dương chưa khởi công mà đã gây một tiếng vang rất lớn, giường như tất cả mọi người đều biết chủ nhân của Viện bảo tàng này là Lý Dương.

Còn thân phận của Lý Dương, đối với giới quan chức mà nói cũng không có gì xa lạ, sau khi hắn kết hôn, Bắc Kinh từ Hải Điến Khu đến các Bộ Ủy, không ai là không biết đến thế lực khủng khiếp đằng sau Lý Dương.

Cộng thêm sức ảnh hưởng vốn có của Lý Dương, tất cả mọi người đều biết Viện bảo tàng này sẽ làm vẻ vang cho đất nước, trước tình hình này thì không ai có ý định gây khó khăn gì cả.

Càng không cần nói, Viện bảo tàng của Lý Dương còn được nhà nước đặc biệt để ý đến.

Vì vậy bất cứ chuyện gì liên quan đến Viện bảo tàng, đều được bật đèn đỏ cho qua một cách nhanh nhất, có được tiền đề này, thời gian theo kế hoạch ban đầu sẽ được giảm xuống một chút, hoàn thành trước dự định cũng không có gì khó khăn.

Tuy là chỉ hoàn thành trước có mấy tháng nhưng đối với Lý Dương mà nói đó là một việc rất tốt, hoàn thành sớm ngày nào thì Viện bảo tàng của hắn đi vào hoạt động sớm này đó, số Bảo bối kia đã chuẩn bị xong hết rồi.

-Tốt!

Ông cười gật đầu, Viện bảo tàng của Lý Dương cũng là một chuyện Ông rất quan tâm.

Viện bảo tàng này không chỉ mang về vinh quang cho Lý Dương mà cũng giúp ông được thơm lây, ai cũng biết Lý Dương là đệ tử của ông, đệ tử của mình kiến tạo Viện bảo tàng lớn nhất Trung Quốc, thậm chí là cả thế giới, là một người thầy của Lý Dương, niềm tự hào đó không thể dùng lời lẽ già diễn tả được.

-Ông, hai ngày nữa cháu sẽ đi Yết Dương, lúc đó cháu sẽ có quà mang về cho ông!

Lý Dương càng đấm bóp nhanh hơn, ông lại càng cười tươi gật đầu.

Sau khi công pháp Thái Cực của Lý Dương đạt đến trình độ cao cấp, tay hắn trở nên linh hoạt hơn, cộng thêm sự mềm mại của Thái Cực, nên hắn xoa bóp cho ông còn dễ chịu hơn những chuyên gia xoa bóp rất nhiều.

Tiễn Trần Vô Cực vào buổi trưa, buổi chiều Lý Dương ở lại ăn cơm ở nhà Ông.

Lý Dương còn gọi điện bảo Vương Giai Giai cùng đến, hai người rất lâu rồi không ăn cơm cùng Ông.

Ba ngày sau, Lý Dương giao hết việc lại cho Vương Giai Giai, rồi dẫn Triệu Khuê và Hải Đông cùng đi đến Yết Dương, chỉ hai ngày nữa sẽ diễn ra cuộc thi đại sư toàn quốc, hắn đại diện cho Yết Dương, còn phải đến gặp mặt những đại sư ở đây, lần này không chỉ là một cuộc thi cá nhân mà còn là một cuộc thi khu vực.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, rất nhiều đại sư ở Miền bắc đã nói, lần này miền Bắc nhất định sẽ thắng miền Nam, đứng thứ nhất trong cuộc thi đại sư điêu khắc ngọc toàn quốc.