Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 215: Nhà sưu tầm khu bình dân



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Người xung quanh đều nhìn Lý Dương một cách ngưỡng mộ, ngay cả ông chủ cửa hàng, cái ông hơi mập, tuổi trung niên cũng không ngoại lệ.

Trong các tác phẩm của Trần Lão, khắc đề danh cho người khác là rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Khối Phỉ Thúy Hồng Thự này còn chú thích là dể cho Lý Dương, ý nghĩa còn lớn hơn. Cũng có thể nói, trong số tất cả tác phẩm của Trần Lão, khối Phỉ Thúy Hồng Thự này đã có thể liệt vào hàng nhất nhì, điều này đã không còn đơn thuần là về vấn đề giá cả.

- Tốt lắm, tôi còn có chút việc, các cậu ở lại đây chơi nhé.

Trần Lão nói xong cũng đi ra ngoài, Lý Dương mất tự chủ vài giây, còn chưa kịp phản ứng mời Trần Lão ở lại thì người đà ông trung niên hơi mập kia đã chạy theo.

- Chú Trần, chúng cháu đây toàn là hậu bối, cũng đều muốn nghe chú chỉ bảo, hay là chú ở đây thêm một lát ?

- Thôi, ước nguyện của chú đã xong, cháu giúp chú chỉ bảo cho đám bạn của Lý Dương là được, chú còn muốn gặp mặt mấy bạn cũ.

Trần Lão phất tay, khi đang nói những câu cuối thì người đã rời khỏi Thúy Ngọc Hiên, từ từ biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

- Tính khí chú Trần như vậy, xin mọi người đừng để bụng.

Người trung niên hơi mập kia mập quay đầu lại cười khổ với đám Lý Dương và giải thích. Tư Mã Lâm như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi:

- Ông chủ Trương, anh và Trần Lão là quan hệ như thế nào ?

Lời của Tư Mã Lâm cũng khiến bọn Lý Dương đưa mắt nhìn thẳng về phía người trung niên kia. Trần Lão có thể tùy tiện đặt thứ mình tự tay khắc ở đây, lại tỏ ra rất thoải mái với người trung niên này, phải nói rằng quan hệ giữa họ không bình thường.

- Thật không dám giấu gì, vợ của tôi cũng là người nhà họ Trần, là cháu gái ruột của Trần Lão.

Người trung niên nhẹ giọng nói, nhưng trên mặt hơi có một chút tự hào, cho dù ai có một người thân như vậy e rằng cũng sẽ có thái độ như hắn thôi.

- Thì ra là như vậy, chẳng trách.

Tư Mã Lâm liền gật đầu, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân cũng đều nhìn nhau, trước bọn họ cũng không ngờ người trung niên này lại có quan hệ với Trần Lão gần như vậy, chẳng trách đồ Trần Lão khắc xong có thể thoải mái đặt ở bên trong tiệm của hắn.

- Đúng rồi, Tư Mã tiên sinh, anh có nghe nói chuyện ngày hôm qua ở đây có chín nguyên thạch giải thắng hay không?

Người trung niên lại hỏi Tư Mã Lâm một câu, ánh mắt còn không ngừng quan sát mấy người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Dương.

Chuyện bọn Lý Dương liên tục cược thắng được chín nguyên thạch đã truyền khắp Thúy Ngọc Hiên, Lý Dương và Trịnh Khải Đạt còn để lại tên, ngày hôm qua người trung niên này cũng đã biết. Mà mấy người này người nào người nấy mang phong cách rất riêng, người trung niên đã sớm cảm thấy nghi ngờ chính là bọn họ.

Nhưng buổi sáng hôm nay, người trung niên nói chuyện này với Trần Lão, Trần Lão đã không tỏ ra một chút kinh ngạc nào, chỉ là lắc đầu cười cười.

- Tôi biết, để cho Trương tổng chê cười rồi.

Tư Mã Lâm đột nhiên lại ngẩng đầu lên, cười ha ha một hồi và đáp, trên mặt hắn nét tự hào còn rõ ràng hơn so với người trung niên này lúc trước.

- Thật đúng là các anh ư?

Người trung niên ngẩn ngơ, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tư Mã Lâm thừa nhận vẫn có một loại cảm giác rung động mãnh liệt. Tài nghệ cược thạch của bọn Tư Mã Lâm người trung niên này rất rõ, phải nói bọn họ dựa vào thực lực mà có thể làm được kỳ tích này, đánh chết hắn cũng không dám tin.

- Anh Tư Mã, các anh đã lừa gạt em nhé, sớm biết vậy ngày hôm qua em đi cùng các anh, cũng có thể nhờ chút hào quang chín lần cược thắng ngày hôm qua.

Người trung niên lại đi tới trước mặt Lý Dương, trên mặt nở nụ cười sáng lạn:

- Thật không ngờ anh Lý mới thật là cao nhân ẩn danh tích, ngày hôm qua tôi đã thất lễ. Hôm nay nhất định phải cho tôi cơ hội bù đắp lại, buổi trưa hôm nay tất cả mọi người không cần đi đâu. Tôi có đặt một phòng ở Nhạn Minh Lâu, hãy coi như để cho tôi làm tròn tư cách người chủ.

- Ông chủ Trương anh quá khách khí rồi.

Lý Dương cười khổ lắc đầu, nhưng người trung niên này vừa nói như thế, mọi người cũng rõ ý muốn làm thân với hắn, người nầy có thể có được thành tích như hôm nay, cũng không chỉ đơn thuần dựa vào sự ủng hộ của Trần Lão, bản thân mình không có tài nghệ gì thì cũng không thể cứ làm ăn tốt ở nơi mà sự canh tranh kịch liệt như ở khu phố ngọc.

- Đúng rồi, anh muốn thơm lây cũng không sao, một lát nữa chúng ta còn đi giải thạch, cứ đi theo là được.

Vương Hạo Dân nhếch miệng cười cười, nét mặt người trung niên lộ ra sự vui mừng, gật đầu cám ơn Vương Hạo Dân.

Lý Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Vương tổng, anh Tư Mã, lát nữa giải thạch em không đi được, em muốn đi bàn bạc chuyện riêng.

- Chuyện riêng, Lý lão đệ cậu muốn làm chuyện riêng gì thế?

Ánh mắt Vương Hạo Dân trừng trừng nhìn Lý Dương, không có Lý Dương đi cùng, bọn họ thật không có gì lòng tin, đặc biệt là hắn, ngày hôm qua liên tiếp cược thua ba khối, không biết hôm nay có còn dũng khí để cầm đao nữa hay không.

- Tôi hiểu, Lý lão đệ, cậu đi chuyện riêng đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy.

Trịnh Khải Đạt đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói. Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm cũng biết Lý Dương còn có giao ước với An Thị, đều tưởng rằng Lý Dương muốn đi tìm người của An Thị thương lượng chuyện Đại hội giao dịch nguyên thạch.

Ngoài Trương Vĩ và Vương Hạo Dân còn có Ngô Hiểu Lỵ, trên mặt mấy người đều nở nụ cười thần bí, mỗi người hiểu theo một cách khác nhau.

Nhìn vẻ mặt bọn họ, Lý Dương biết bọn họ nghĩ sai cả, nhưng cũng không muốn giải thích. Nên sau khi nói lời từ biệt cùng mấy người liền mang theo Phỉ Thúy Hồng Thự đi. Trên xe có rương bảo hiểm, cất khối Phỉ Thúy này ở bên trong rất an toàn, khối Phỉ Thúy Hồng Thự này do Trần lão tự tay khắc tặng, Lý Dương không muốn đem về nhà nhanh như vậy. Cứ để xem đã rồi hãy nói, một thứ đồ đẹp mà tinh xảo như vậy nhìn mãi mà không chán.

- Anh Lý, chúng ta đi đâu?

Lên xe, Lưu Cương chủ động ngồi lên chỗ tài xế ngồi, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ cũng ngồi ở phía sau .

- Đến nơi này đi.

Lý Dương móc địa chỉ trong túi đưa cho Lưu Cương, sau đó bắt đầu cẩn thận nhìn món đồ diêu khắc từ ngọc trên tay, so với ngày hôm qua, Trần lão rõ ràng đã cọ rửa lại ngọc, khối ngọc này dù sao vẫn luôn bị đặt ở bên ngoài, hôm qua Lý Dương vẫn thấy phía trên ít nhiều có một chút bụi bám.

Được cọ rửa sạch sẽ, khối ngọc điêu này rõ ràng mang một vẻ sáng ngời đặc thù của ngọc bích, lại không mất đi bản chất của khối Hồng Thự, một tác phẩm đáng để thế giới phải quan tâm, cũng là tinh phẩm hiếm thấy trong số ngọc điêu khắc hiện đại.

Lưu Cương liếc mắt nhìn địa chỉ, địa chỉ ở Đạo Hàng, liền quay xe theo hướng ghi trên tờ giấy.

Khoảng một tiếng sau, bọn Lý Dương mới đến một khu phòng ốc rải rác, xuống xe, Lý Dương còn hơi có cảm giác không dám tin nhìn chung quanh một lượt.

Đường phố nơi này rõ ràng lâu lắm không được sửa, có ổ gà lỗ chỗ, so với phòng ốc cao lớn khu thành thị, nơi này chính là khu bình dân, ông lão ngày hôm qua cầm một món đồ sưu tầm giá trị ba vạn, sao có vẻ không giống người ở nơi này chút nào.

Theo địa chỉ, cuối cùng bọn Lý Dương tìm được đến cánh cửa sắt, trên tường bên cạnh cửa còn đầy thủy tinh vỡ.

Nhìn cánh cửa lớn rất bình thường, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, cuối cùng vẫn đưa tay gõ cửa một cái, gõ hẳn mấy cái, bên trong mới truyền ra âm thanh già nua.

- Người nào đấy?

Vừa nghe âm thanh này Lý Dương cũng biết bọn họ không tới sai chỗ, giọng nói này đích xác là của ông lão gặp ngày hôm qua.

- Chào lão gia, là tôi.

Lý Dương hô to một tiếng, không lâu sau, cửa sắt liền mở ra từ bên trong, vị lão gia kia còn mặc quần áo ngày hôm qua, xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Lý Dương ông lão rõ ràng rất sửng sốt, ngay sau đó cao hứng nói:

- Là các cậu à, mau, mau, đi vào ngồi đi, chuyện ngày hôm qua thật phải cảm tạ cậu nhiều.

Ông lão rất nhiệt tình dẫn bọn Lý Dương vào trong nhà.

Đi qua khu vườn, đây là một kiểu sân vườn cũ kỹ, phía cửa chính là phòng lớn, phòng lớn có ba gian, bên cạnh phòng lớn còn có hai gian phòng nhỏ, một gian là phòng bếp một gian khác không biết là dùng làm gì. Ngoài ra trong vườn rất đơn sơ, bên tường còn chất đống những đồ linh tinh, không giống những nhà khác trong vườn trồng chút rau củ, hoa tươi.

- Mau vào, vào ngồi đi.

Thấy bọn Lý Dương cứ đứng ở trong sân, ông lão lại mời bọn họ vào phòng khách từ cửa chính, mới vừa đi vào chính là hành lang, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ ngây người ra đó, còn ông lão dặn bọn Lý Dương ngồi ở phòng khách trên ghế thái sư, còn mình chạy đến phòng bên đi rót nước .

- Điều này không có thật đúng không?

Ngô Hiểu Lỵ ngơ ngác nhìn bốn phía, bên trong phòng khách không có một món đồ hiện đại nào, trừ cái bàn Bát Tiên và bộ ghế Thái Sư bọn họ ngồi ra, chung quanh tất cả đều là từng giá từng giá chứa hàng, phía trên bày đầy đồ, có đồ sứ, có tượng tráng sĩ bằng đồng đỏ và những thứ đồ khác, mà mỗi một món đồ, đều có niên đại không ít.

Cũng có thể nói, cả một phòng bày biện rất nhiều đồ, tất cả đều là đồ cổ.

Lý Dương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp, sau khi xem qua một lượt, lặng lẽ vận dụng năng lực đặc biệt, sau đó liền há hốc miệng.

Đồ trong phòng này, căn bản đều là rất nhiều vòng sáng, ngay cả cái ghế dưới mông bọn họ cũng vậy. Vài món ít ỏi không phải thì cũng có ý nghĩa riêng. Cả căn phòng này góp lại một thể, cũng có thể mở được một viện bảo tàng.

- Uống trà, uống trà đi.

Ông lão đã rót trà ngon ra, thấy bộ dáng khiếp sợ của Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ chỉ cười cười, tựa như không có bất ngờ chút nào.

- Lão gia, những thứ này, đều là ngài sưu tầm à?

Lý Dương nhận lấy chén nước, kinh ngạc hỏi, Ngô Hiểu Lỵ cũng nhìn ông lão này. Lý Dương cảm giác được ngày hôm qua ông lão kia thật là đáng thương nên mới nghĩ đến chuyện hôm nay tới thăm một chút, cũng không ngờ lại đến một nơi như thế này.

- Đúng vậy, toàn bộ đây là tôi sưu tầm hơn ba mươi năm qua, thấy thế nào?

Ông lão cười ha hả và đáp, tiện tay cầm lên một cái bình Tử Sa, đặt trong lòng bàn tay không ngừng xoa xoa.

- Lợi hại thật, bái phục.

Vẻ mặt Ngô Hiểu Lỵ lập tức thay đổi rất nghiêm túc, cá nhân mà sưu tầm nhiều như vậy thật đúng là cô chưa từng thấy, ngay cả ông ngoại cô - Lưu Tuyết Tùng cũng chưa.

Ngược lại Lý Dương đã từng thấy có người sưu tầm nhiều hơn thế, thế nhưng cũng đều là của Hà lão. Thân thế và địa vị của Hà lão có thể cao hơn so với ông lão này, quan sát một chút căn phòng ông lão ở, rất khó tin rằng những thứ này đều là ông lão này sưu tầm được.

- Thế này có gì mà bái phục, chỉ là bình thường yêu thích những thứ này, dần dần thành nghiện, mãi rồi nhiều như vậy.

Ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, lúc nói chuyện trong ánh mắt còn mang sự cô đơn, nhưng vừa nhìn thấy những đồ sưu tầm chung quanh vẻ mặt lập tức khôi phục trở lại, ánh mắt thỏa mãn và ưu ái .

Lúc này, Lý Dương đã hiểu tại sao ngày hôm qua ông lão có thể khiến cho mình có cảm giác chua xót. Tình cảm của ông lão này với những món đồ mà ông sưu tầm không giống như tình cảm người bình thường, những thứ sưu tầm này tựa như thân nhân của ông vậy, hàng ngày đều được ông che chở, khi có vấn đề tự nhiên rất đau lòng.

Ông lão này nhất định là một nhà sưu tầm rất tích cực, nếu không thì không thể tích lũy được nhiều đồ tốt đến như vậy.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ