Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 352: Người duy nhất từ trước đến nay



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

- Thầy Thái, có phải là cái nghiên mực Thần Long Thần Hổ này còn có điểm gì đặc biệt không?

Chu lão khẽ nhíu mày. Ông vừa rồi chỉ nhìn ra được hoa văn long hổ nhưng lại không nghĩ ra được nó là nghiên mực thần long thần hổ. Nghiên mực Thần Long Thần Hổ này là tác phẩm nghiên mực tiêu biểu nhất nhưng đã thất truyền từ lâu. Hơn nữa nó lại có quá nhiều truyền thuyết thần thoại làm cho mọi người không tin tưởng được.

Nhưng trong số những người ngồi đây thì chỉ có Chu lão là nghe nói qua truyền thuyết này, còn người khác như Mao lão thì không rõ ràng lắm. Những người yêu thích đồ cổ thường xuyên tin rằng những câu chuyện xưa là thật, nhưng còn chuyện loại thần tiên quỷ quái thì chỉ dùng lúc tán gẫu mà thôi. Trải qua thời gian thì những người chơi đồ cổ không còn tin vào nữa.

- Có một chút đặc điểm mà tôi ngẫu nhiên biết được. Tôi có một người trưởng bối đã mất, lúc sinh thời rất thích sưu tầm nghiên mực. Ở đó hẳn là còn lưu lại những nghiên mực cổ mà sử sách đã ghi chép lại. Tôi đã từng xem qua còn có một đoạn văn miêu tả lại các đặc điểm của nghiên mực thần long thần hổ. Cho nên tôi cũng muốn kiểm tra qua một chút.

Nghe thầy Thái nói về trưởng bối đã mất, tất cả mọi người không tiếp tục truy vấn nữa. Nếu có hỏi tiếp thì thật không đúng lễ phép chút nào. Với bọn họ mà nói thì việc chứng minh cái nghiên mực trước mắt là nghiên mực Thần Long Thần Hổ mới là quan trọng. Chỉ cần thầy Thái có thể chứng minh là được.

Nhân viên công tác của Tụ Nhã Trai tốc độ làm việc rất nhanh. Chưa đến mười phút đã mang đến tất cả những thứ mà thầy Thái cần. Những thứ mà thầy Thái cần thì Tụ Nhã Trai đều có.

- Mang một cái chậu và một ít nước đến đây.

Thầy Thái quậy thật đều chậu nước, rồi dùng một cái khăn nhỏ nhẹ nhàng thấm một chút nước lau vào nghiên mực. Nghiên mực vốn làm từ một tảng đá. Bình thường khi sử dụng đều phải lau qua. Trong một thời gian dài mà không được lau rửa thì không thể thấm được nước vào. Như vậy thì nghiên mực đã bị tổn hại.

Sau khi chà lau qua một lần cái nghiên mực cổ, thầy Thái mới chậm rãi nhỏ vào một chút nước, từng chút từng chút một.

Giọt nước khi được nhỏ xuống nghiên mực thì giống như là được nhỏ qua một tấm kính dày bình thường, rơi xuống đất.

Qua nhiều lần chà lau và tẩy rửa, nghiên mực cổ đã được nước rửa đi những tạp chất bên ngoài, lộ ra màu đen tuyền của nghiên mực. Loại màu đen theo phong cách cổ xưa này khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Chất liệu làm nghiên mực này là tảng đá lâu năm. Thời gian càng lâu thì màu sắc phải càng đậm mới đúng. Cái nghiên mực cổ này tuy màu sắc hơi tối đi nhưng vẫn không mất đi vẻ sáng ngời bóng loáng. Chỉ cần đặc điểm ấy thôi đã đủ làm cho người khác phải ngạc nhiên.

Thầy Thái tựa hồ có chút kích động. Chờ sau khi lau sạch xong nghiên mực thì mớii đem toàn bộ nghiên mực ngâm vào trong nước.

Tất cả mọi người đều ghé đầu vào nhìn. Nghiên mực vừa được ngâm vào trong nước liền hiện ra một cảm giác trong suốt. Đặc biệt là hai hình con rồng và con hổ, sau khi gặp nước trở nên sống động như thật.

Lúc này tất cả mọi người đều không nói gì. Cho dù là người khác thì khi nhìn thấy nghiên mực cổ này cũng cảm thấy nó không đơn giản. Nếu không phải là nghiên mực Thần Long Thần Hổ thì cũng là một nghiên mực cổ tinh xảo phi thường. Lý Dương bỏ ra có hơn ba nghìn đồng nhưng lại thu về một vật siêu giá trị.

Ngâm khoảng vài phút, thầy Thái lấy cái nghiên mực ra khỏi nước, cẩn thận đặt lên bàn tay xem xét.

Một lát sau, thầy Thái mới lau sạch toàn thân nghiên mực, tẩy đi cái màu đen do bụi thời gian, chỉ còn để lại màu nguyên thủy của nó.

Thầy Thái gật đầu rồi cầm nghiên mực qua bàn, cẩn thận đặt xuống.

Tại đây không có một công cụ thử nghiệm nào. Thầy Thái cũng không dùng đến bất cứ dụng cụ nào mà chỉ dùng ngón tay lắc nhẹ bên trong.

Nước lấp đầy những chỗ lõm của hai hình điêu khắc rồng hổ. Một lúc sau, mọi người lập tức mở to mắt nhìn như là nhìn thấy quỷ.

Nước đầy cả nghiên mực. Trong quá trình lay động, hai hình điêu khắc trở nên sống động như thật. Rồng bay lên và hổ nhảy ra.

Cũng từ góc độ nhìn này, hai hình ảnh có sự biến hóa khác nhau. Hình con rồng tựa hồ tỏa sáng hơn, thậm chí hạt châu ngậm trong miệng rồng cũng chuyển động, giống như là con rồng đang ngửa mặt lên trời phun ra long châu.

Móng vuốt của hổ vươn ra làm cho người ta cảm giác không dám nhìn thẳng. Bất luận là rồng hay hổ thì lúc này quanh thân của chúng đều có một màu đen sáng ngời, trông rất sống động.

Bạch Minh cố gắng mở to mắt ra nhìn. Mực nước chỉ cần chớp lên thì thân hình của con rồng và hổ đều trở nên sống động hơn bình thường. Hơn nữa, từng động tác không giống nhau. Nhưng mực nước chỉ cần dừng lại thì hai con vật cũng dừng theo, giống như là chưa từng có sự nhúc nhích qua.

- Nghe đồn có rồng cuốn hổ chồm quả nhiên là thật. Tôi hiện tại có thể xác định đây là nghiên mực Thần Long Thần Hổ trong truyền thuyết.

Thầy Thái thở dài thật mạnh. Lúc này mọi người không ai còn hoài nghi lời nói của thầy Thái nữa. Sự biến hóa diễn ra trước mắt mọi người. Cho dù không phải là nghiên mực Thần Long Thần Hổ thì nó cũng không phải là nghiên mực bình thường.

- Rồng cuốn hổ chồm. Lời đồn về nghiên mực Thần Long Thần Hổ chính là thật.

Trạng thái của Chu lão cũng có chút kích động. Kỳ thật thì có rất nhiều bảo bối ở Trung Quốc được đồn đại nhất là những vật đã thất truyền. Nhưng chưa ai từng thấy qua. Giống như Nguyệt Ảnh Đăng và Trường Sinh Bát. Không ai thấy được nó và lời đồn liền biến thành truyền thuyết. Hơn nữa người ta còn khuếch đại truyền thuyết đó lên. Cho nên mọi người không ai tin có hiệu quả thần kỳ như vậy.

Chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy thì mọi người mới tin rằng tổ tổng của họ vĩ đại đến dường nào.

- Rồng cuốn hổ chồm. Thầy Thái, làm sao mà có sự việc này vậy?

Bạch Minh tỏ ra thán phục, thần sắc còn có chút phức tạp. Nói đến hiệu quả thần kỳ như vậy thì đừng nói là cổ đại, chính các nghiên mực hiện đại cũng làm không được.

- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng căn cứ vào sách cổ ghi lại thì phía dưới hình điêu khắc rồng hổ có những lỗ nhỏ. Khi nước dốc vào những lỗ nhỏ này thì nó hiện ra sự thần kỳ như vậy. Còn về phần nguyên nhân cụ thể như thế nào thì phải chờ nghiên cứu kỹ sau thì mới có thể biết được.

Thầy Thái cười khổ nói, xong lại hâm mộ nhìn Lý Dương. Quả thật cái nghiên mực cổ này còn có một hiệu quả khác nữa. Thời điểm trời mưa thì không chỉ có rồng cuốn hổ chồm mà phía trên rồng và hổ còn xuất hiện một màn sương trắng. Nhưng hiện tại trời đang nắng, điểm ấy chỉ có Lý Dương sau này mới có cơ hội nhìn thấy.

Nghe thầy Thái nói xong, Lý Dương đột nhiên nhớ đến hình ảnh lập thể mà hắn thấy được cũng có một điểm chuyển động nhưng điểm ấy nhỏ hơn cái lỗ kim. Hắn thấy có rất nhiều cái lỗ bên dưới hình rồng hổ. Lúc ấy hắn còn tưởng rằng do chất liệu đá không được tốt mà không nghĩ rằng đó là mấu chốt để tạo nên hình ảnh rồng cuốn hổ chồm.

- Chắc chắn đó không phải là kỹ xảo. Thật không biết những người trong thời xưa đã như thế nào phát minh ra một vật có trí tuệ như vậy mà trong khi hiện tại lại không thể làm được.

Mao lão lắc đầu thở dài. Mọi người nhìn thoáng qua nhau, trên mặt đều có một chút chua xót.

Phát minh trí tuệ thời cổ đại vì sao lại thất truyền nếu như không phải vì tư tưởng phong kiến. Đừng nói là lúc đó, chính thời điểm bây giờ cũng có người còn mang tư tưởng gia truyền, cha truyền con nối, truyền cho con trai chứ không truyền con gái.

Nhưng thời cổ đại lại không có những phương pháp trí tuệ để bảo quản những thành quả đạt được. Như kim chỉ nam, thuốc nổ, nếu như ở thời đại bây giờ thì điều này cực kỳ bình thường nhưng nếu bị thất truyền thì nó cũng sẽ làm cho người ta phải thốt lên “kỳ tích”.

- Thật đáng tiếc, đồ tốt như vậy lại bị hỏng cơ chứ.

Chu lão đột nhiên lắc đầu, thể hiện sự thương tiếc. Thầy Thái cũng không khác gì. Nghiên mực Thần Long Thần Hổ chính là bảo bối yêu thích nhất của Đường Dần, được liệt vào mười nghiên mực nổi tiếng nhất Trung Quốc cũng không đủ. Thế mà lại bị hỏng như vậy, làm ảnh hưởng đến giá trị của nó.

- Chu lão, dù sao thì cũng không quan hệ. Cái bảo bối này đã vượt qua được giá trị của nó. Dù có bị hỏng thì cũng là bảo bối vô giá.

Quản lý Thôi khẽ thở dài. Ông ta tuy nói như vậy nhưng nhìn thần sắc của ông ta thì cũng hiểu được rằng, ông tiếc cho một vật tuyệt đối có thể trở thành quốc bảo lại bị tổn hại, giống như một cô gái trên mặt lại có khiếm khuyết, trông không được hoàn mỹ.

Lý Dương trong lòng chấn động, vội vàng lấy ra hai miếng bị tách rời, nói:

- Thầy Thái, không biết nghiên mực cổ này có chữa lại được không. Tôi có mang theo hai miếng được tách ra từ nghiên mực cổ này.

Lý Dương vừa mới đem hai miếng ra thì thầy Thái đã vội tiếp nhận lấy. Thời gian càng dài thì bọn họ càng có vẻ đau lòng.

- Lý lão đệ, thứ này không phải bị phá hỏng trên tay cậu chứ?

Bạch Minh cũng tiếc nuối kêu lên một tiếng, vừa kêu vừa lắc đầu. Thần sắc của những người khác cũng không khác biệt lắm, vừa tiếc hận vừa bi thống.

Lý Dương ngây người một hồi, suy nghĩ một lúc mới hiểu được, lập tức lớn tiếng kêu lên:

- Thầy Bạch, ngài hiểu lầm rồi. Hai miếng này vốn là dính trên hai hình ảnh điêu khắc. Khi tôi mua về nhà mới phát hiện, liền gỡ nó ra thì mới trở thành như thế này.

Giọng nói Lý Dương còn mang theo chút oan khuất. Bạch Minh và thầy Thái đều ngẩn người nhưng vẻ mặt mọi người vẫn thể hiện thần sắc phức tạp.

Bọn họ vừa rồi cũng nghĩ như Bạch Minh, cho rằng cái nghiên mực này bị hư trên tay Lý Dương. Nếu như vậy thì thật là đáng tiếc. Tuy rằng Lý Dương mua nó nhưng đã là bảo vật của quốc gia thì làm hư nó có thể trở thành một tội nhân thiên cổ.

- Cậu cũng không cần phải giải thích rõ ràng. Cậu nói là tình cờ mua được, chúng tôi còn tưởng rằng, tưởng rằng…

Bạch Minh gãi đầu, nói đến đây liền dừng lại. Nhưng cũng may là ông ta chỉ hỏi một chút bằng không thì việc hiểu lầm này sẽ còn tồn tại mãi. Như vậy thì nỗi oan của Lý Dương có thể so sánh bằng Đậu Nga.

- Kỳ thật là chúng ta đã quá để ý. Mọi người cũng không suy nghĩ lại có phải cái nghiên mực này còn tốt hay không. Lý Dương đã mua nó với giá ba nghìn đồng. Ngoài ra, ở Quang Vinh bảo trai còn có rất nhiều kẻ trộm dòm ngó. Nếu vậy thì vật tốt này làm sao mà đến tay Lý Dương.

Chu lão gõ xuống bàn, chậm rãi nói. Tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng. Nếu quan tâm quá thì sẽ bị loạn. Hơn nữa, Lý Dương lại nói không rõ ràng cho nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy. Hiện tại tất cả mọi người đều có cảm giác có chút ngượng ngùng.

Quản lý Thôi đảo ánh mắt vòng quanh. Lý Dương ở Quang Vinh Bảo Trai tìm được vật có giá trị không nhỏ. Việc này có thể dựa vào đó để lợi dụng một chút, có cơ hội chèn ép đối thủ, tin tưởng rằng một người sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội đó.

Chỉ tiếc là quản lý Thôi cũng không biết, kỳ thật đây là lần thứ hai Lý Dương may mắn tìm được vật quý ở Quang Vinh Bảo Trai. Lần đầu tiên là tìm được Nguyệt Đăng. Vật này chỉ có một số người biết chứ không phải là vật phổ biến. Nếu lúc đó quản lý Thôi mà biết sự việc này khẳng định là sẽ trợn mắt há hốc mồm. Có thể nói trong một năm mà ăn may tại Quang Vinh Bảo Trai hai lần thì từ trước đến nay chỉ có Lý Dương là người duy nhất.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ