Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 383: Bình men màu xanh



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Nhìn Lý Dương rời đi, đạo diễn Bành Vũ thở dài.

Hướng lão liếc mắt nhìn ông chủ tiệm một cái rồi lắc lắc đầu rời khỏi, lần này Cảnh Đức trấn có thể nói là quá mất mặt.

-Lão đại, thầy Thái và Hướng lão đều ở đây, sao anh không ở lại cùng bọn họ, còn có đạo diễn họ Bành nữa, không phải là họ mời anh đi tham gia tiết mục sao? Sao anh không đi?

Mới ra khỏi chợ, Lý Xán liền liên tục hỏi mấy vấn đề, tuy không còn cơ hội tiếp xúc với đồ cổ nữa nhưng hắn không hối hận, Lý Xán biết rõ chính mình, những thứ bình thường còn được chứ nếu gặp hàng phỏng chế cao cấp thì hắn không thể nào phát hiện được.

Dù sao thì Lý Xán chỉ tham gia vào giới đồ cổ thời gian gần đây, hơn nữa hắn cũng không yêu nghiệt giống như Lý Dương, bây giờ hắn có được trình độ này đã là rất không tệ rồi.

Hơn nữa Lý Xán cũng đã buôn xuống gánh nặng, hắn quyết định chuyên tâm đi làm quản lý cho nên tâm tình mới có thể phóng khoáng như vậy, đặc biệt là khi nhìn ông chủ tiệm sắc mặt trắng bệnh, trong lòng Lý Xán lại có một sự hưng phấn khó hiểu.

-Tôi không thích náo nhiệt

Lý Dương cười lắc lắc đầu, Liễu Tuấn và Lý Xán có chút sững sốt, Lưu Cương cũng ngẩn đầu nhìn Lý Dương, lão Thái thì cũng khâm phục nhìn Lý Dương.

Ngọc Thánh Lý Dương, tên này lão Thái cũng không có nghe nói qua, hắn không phải người trong nghề, lại càng không phải là người ham mê đồ cổ, tuy thanh danh của Lý Dương rất vang dội nhung cũng chỉ là nổi tiếng trong giới đồ cổ và đổ thạch mà thôi.

Lão thái không biết Lý Dương nhưng hắn biết Hướng lão, Hướng lão chính là ngôi sao sang trong giới đồ cổ Cảnh Đức trấn, lên TV không chỉ một lần. Hơn nữa Cảnh Đức trấn có hoạt động quan trọng gì đều không thiếu ông, có thể nói trong Cảnh Đức trấn người không biết Hướng lão thì không có nhiều lắm.

Người có danh tiếng cao như vậy cũng chỉ đối đãi ngang hàng với Lý Dương đủ để chứng minh Lý Dương cũng không thua kém gì Hướng lão, người có tài thường có ngạo khí, nếu không có tài hoa thì không thể nào làm cho bọn họ đối đãi ngang hàng được.

Ngoại trừ Hướng lão còn có thầy Thái nữa, lão Thái cũng xem mấy kỳ tiết mục giám bảo, hắn cũng biết thầy Thái là một người rất nổi tiếng, thái độ của thầy Thái và Hướng lão đối với Lý Dương là hoàn toàn giống nhau, việc này càng làm cho lão Thái biết vị trí của Lý Dương trong lòng bọn họ.

Xem đồ vật thì hắn không biết nhưng nhìn người thì hắn không tệ.

Một lát sau, mấy người đã đi tới chỗ xe taxi của lão Thái, hơn nữa đám người tổng cộng có 5 người, vừa đủ đi một chiếc xe.

-Lão đại, đây là xe của anh?

Nhìn thấy chiếc xe bình thường này, Lý Xán lập tức trừng to hai mắt, Lý Dương nói có xe làm cho hắn tưởng là Lý Dương đem chiếc Volvo của mình theo, không ngờ là đi taxi.

-Xe này thế nào? Cũng là xe 4 bánh, chạy cũng không chậm

Lão Thái nói thầm một câu, xe này tuy có chút cũ nhưng trong lòng lão Thái thì nó là người bạn tốt nhất, thời gian bọ họ ở chung với nhau so với thời gian lão Thái ở chung với vợ còn lâu hơn nên tất nhiên là không muốn người khác có ý kiến gì với chiế xe này.

-Không, lão Thái, ông hiểu lầm rồi

Lý Xán lắc đầu cười cười rồi cũng lên xe, trước đó hắn chỉ biết người này gọi là lão Thái, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được thì ra người này là lái xe lâm thời. Khó trách lão Thái vẫn luôn đi theo Lý Dương.

Người hẹn với Lý Xán họ Khổng, là một cô giáo về hưu, thứ này nghe nói khi còn trẻ thì có được, cụ thể thế nào thì phải nhìn một chút mới biết được.

Cô Khổng sống trong một khu nhà bình thường, là loại nhà niên đại những năm 8,90, tổng cộng có sáu tầng, thầy Khổng sống ở lầu 3.

Lý Dương không có gì bận nên cũng đi theo, lão Thái và Lưu Cương đều bị giữ lại trên xe, đi xem đồ của người ta mà đi nhiều người thì cũng không tốt cho lắm, ba người còn có chút nhiều nữa là.

Lão thái thì không sao cả, Lưu Cương do dự một chút rồi cũng gật đầu, lão Thái vui vẻ vì có người ở lại nói chuyện với hắn. Vừa mở máy hát vừa nói chuyện, Lưu Cương thì lẳng lặng nghe, điều này làm cho lão Thái nói rất nhiều, hắn đã lâu không có gặp được người chịu nghe hắn nói rồi.

Đi vào lầu ba, Liễu Tuấn gõ cửa, một lát sau có một người phụ nữ hơn sáu mươi tuổi ra mở cửa, Liễu Tuấn lập tức cười nói:

-Ngài chính là cô Khổng, tôi là Liễu Tuấn của công ty bán đấu giá Lợi Đạt, chúng tôi đã trò chuyện qua điện thoại, đây là chủ quản Lý Xán của công ty chúng tôi, còn đây là một đổng sự của công ty tôi-Lý Dương

Người kia liếc mắt đánh giá Lý Xán và Lý Dương một chút rồi gật gật đầu mỏ cửa cho ba người vào.

Trước khi đến bọn họ đã biết tính tình của người này nên không có ngạc nhiên gì, Lý Dương đánh giá bài trí xung quanh một chút, nơi này bài trí rất bình thường, có chút hơi thở của văn thơ nhưng không có chút đồ cổ nào.

-Có thể cho chúng tôi xem giấy chứng minh công tác của các người một chút hay không

Cô không rót cho ba người một chén nước rồi nhìn ba người hỏi một câu, ba người có chút sửng sốt, Lý Xán và Liễu Tuấn vội vàng lấy ra giấy chứng minh, Lý Dương thì xấu hổ cười cười.

Lý Dương là đổng sự của công ty nên không có giấy chứng minh thân phận, Lý Xán và Liễu Tuấn vì phải thường xuyên chạy ra ngoài nên phải chuẩn bị giấy chứng minh, nhân viên bình thường của công ty cũng không có loại giấy chứng minh này.

Suy nghĩ một chút, Lý Dương lấy ra một tờ giấy chứng nhận giao cho cô Khổng:

-Thân phận của tôi có chút đặc thù nên không có giấy chứng minh, cô xem thứ này có được không?

Cô Khổng nghi hoặc nhìn tờ giấy chứng minh của Lý Dương, một lát sau sắc mặt chuyển thành kinh ngạc.

-Cậu là chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung?

Thứ Lý Dương lấy ra quả thật là giấy chứng minh thân phận chuyên gia viện bảo tàng Cố Cung, lúc này trên người Lý Dương ngoại trừ chứng minh thư ra thì cũng chỉ có thứ này là có sức thuyết phục nhất.

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, cô Khổng nghi hoặc nhìn ba người một chút rồi mới trả lại giấy chứng minh cho ba người.

-Các người đợi một chút để tôi đi lấy nó ra

Cô Khổng nói xong liền đi vào phòng ngủ, Lý Xán ghé vào tai Lý Dương nhỏ giọng nói:

-Lão đại, vị này khẳng định là một giá viên khô khan, người này cũng giống như là lão Hồng của chúng ta vậy

Lý Dương không khỏi mỉm cười, lão Hồng trong lời Lý Xán chính là người dạy chính trị cho bọn họ, giảng bài quả thật rất cứng ngắc nên sinh viên đã đặt cho ông cái biệt danh này, Lý Xán vừa nói như vậy Lý Dương liền nhớ tới thời gian thoải mái trước đây.

-Lão lục, không biết đám người lão nhị thế nào rồi, gần đây cậu có liên hệ với bọn họ không?

Lão nhị và lão tam sau khi tốt nghiệp liền đi làm thủy thủ, lúc ấy còn nói cái gì mà làm thủy thủ kiếm tiền, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy biển rộng, hơn nữa người nhà bọn họ đều làm nghề này, tới lượt bọn họ nên cũng theo nghề này luôn.

Lúc trước bọn họ còn mời Lý Dương theo nhưng mà khi nghĩ tới việc ra biển một năm hay vài năm cũng không thể quay về, khi đó không thể gặp được gia đình nên hắn đã từ chối, hiện tại nghĩ lại thì thấy thật may mắn, nếu lúc đó mà đi thì không thể nào có được ngày hôm nay rồi

Lý Xán lắc lắc đầu, nói:

-Không có, ai biết bọn họ hiện tại đang trốn chỗ nào chứ, có điều lão ngũ thì có liên hệ một lần, hiện hắn đang ở Trịnh Châu

-Lão ngũ, tẩu hút thuốc phiện?

Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ, lão ngũ là một kẻ dở hơi, thích nhất hút thuốc nên có ngoại hiệu là tẩu hút thuốc phiện, khi tốt nghiệp thì giống như Lý Xán đi làm công, nghe nói là đi Phúc Kiến, không biết là đã về khi nào nữa.

-Có điều là lão đại khẳng định đoán không được, tên này không ngờ là đã bỏ thuốc.

Lý Xán cười cười, khi nói tới tình bạn thời đại học quả thật là rất ấm áp, sau khi tốt nghiệp mọi người đều phân tán khắp nơi, nếu không phải Lý Dương tình cờ gặp được thì nói không chừng hiện tại mấy người vẫn còn đang rãi rác khắp nơi không thể nào liên lạc được.

-Bỏ thuốc, chờ khi về Trịnh Châu nhất định phải hỏi cho rõ vì sao tên này lại bỏ thuốc mới được .

Nụ cười trên mặt Lý Dương càng tăng thêm, lão ngũ nghiện thuốc lá rất nặng, mỗi ngày đều ngồi trong WC không ngừng hút thuốc, chỉ cần có ngày nghỉ, không ai kiểm tra phòng thì không cần phải suy nghĩ cũng biết trong phòng đều là khói thuốc ngập trời

-Chính là thứ này, mọi người xem đi

Lý Dương và Lý Xán đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm thì cô Khổng mang theo một cái bình men màu xanh ra, ba người đều vội vàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú quan sát cái bình.

Nhìn một chút, ánh mắt của ba người đều sang lên, thứ tốt a.

-Ngài đặt lên đây là được

Liễu Tuấn vội vàng nói, cách cầm cái bình của cô Khổng không đúng tiêu chuẩn, Liễu Tuấn thật sự là có chút lo lắng, có điều lo lắng thì cũng không có biện pháp, Liễu Tuấn cũng không dám tiếp loạn, như vậy thì càng dễ gặp chuyện không may.

Cô Khổng cuối cùng cũng buôn tay, mọi người đều có chút nhẹ nhõm.

Đây là một món Long Văn Quán có màu, Liễu tuấn và Lý Xán chưa động, Lý Dương do dự một chút rồi bước lên cẩn thận quan sát cái bình.

Cái bình này vừa nhìn là biết nó có từ thời Thanh, có điều hoa văn là nháy theo thời Minh, đồ sứ như vậy cũng không dễ gặp.

Cái bình này có miệng bình hình tròn, thân bình uống éo, trên rộng dưới hẹo, dưới đáy có khắc mấy chữ "Năm thứ hai Ung Chính nhà Thanh”. Thời gian Ung Chính làm hoàng đế dài hơn cha và con của minh nhiều, hơn nữa Ung Chính rất quan tâm triều chính, thời kỳ này đồ sứ rất là phát triển.

Ba người nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười, đặc biệt là Lý Xán, thứ này tuyệt đối là một thứ không tệ, nếu đem bán dấu giá khẳng định là có người mua, hơn nữa giá cả cũng không thấp. Đối với một công ty mới thành lập mà nói thỉ thứ này là một bảo bối.

-Thứ này tôi có được khi còn trẻ, lúc đó một đồng nghiệp đưa cho tôi, chỉ nói nó là một món bảo bối nhưng tôi không biết là gì nên liền lưu giữ vài chục năm, hiện tại có việc nên không thể nào giữ lại được nên tôi muốn đem nó đổi chút tiền, đổi được bao nhiêu thì tôi không biết, các người là người chuyên nghiệp, cho tôi một cái giá đi

Cô Khổng ngồi xuống khẻ thở dài rồi từ từ nói, Liễu Tuấn nhìn Lý Xán, Lý Xán định nói nhưng đột nhiên có chút do dự.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ