Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 388: Đồ sứ biết ca hát (4)



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Dưới sự cố gắng của mọi người cái bình cuối cũng đã mang ra tới ngoài cửa.

Nhìn thấy nhiều người như vậy khiêng một cái bình, mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ.

-Ông chủ, cần tìm một chiếc xe tới hay không

Lúc đặt cái bình xuống lão Thái tranh thủ hỏi Lý Dương môt câu, trong giọng nói còn mang theo sự khâm phục.

Cái bình nào có rất nhiều người muốn nhưng điều mua không được, Lý Dương tùy ý lấy ra vài thứ thì ông chủ Trương đã đồng ý trao đổi, hơn nữa xem vẻ mặt của ông chủ Trương dường như là ông ta đã chiếm tiện nghi vậy.

Lão Thái không biết giá trị của viên Phỉ Thúy, nếu như hắn biết nói không chừng hắn đã trợn to mắt rồihai thứ này chênh lệch quả thật quá lớn, một khối nhỏ như vậy không ngờ lại có giá hơn mười lần thứ lớn.

-Tốt, cũng nên tìm một chiếc xe mới được

Lý Dương suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng, hai cái bình này hắn không tính đem đi khách sạn, nhưng mà cho dù là định mang đi đâu thì cũng cần xe, hắn cũng không có khả năng dùng một khối Thủy Tinh Chủng mua hai cái bình rồi để chúng ở lại chỗ củ được.

-Tốt, tôi gọi xe

Lão Thái lập tức gọi điện thoại, hắn lái taxi mười mấy năm nên quen biết rất nhiều người, hắn gọi điện thoại thứ nhất là giúp đỡ Lý Dương thứ hai là giúp bạn bè mình một việc làm ăn.

Nhiều người nên sức cũng mạnh, rất nhanh hai cái bình đã được mang ra ngoài, Lý Dương mượn vài cái khăn sạch của ông chủ Trương rồi lập tức đi vào lau chìu bên torng cái bình, mười hai cái chai được giấu ở một nơi rất kính đáo, nếu không để ý thì không thể nào phát hiện được.

Cái chai không lớn, cái bình thì rại rất to nên giấu những cái chai này bên trong không ai nghi ngờ cả, cũng chỉ có Lý Dương có năng lực đặc thù mới có thể phát hiện ra những cái chai này.

Sau khi nhảy vào bên trong lau chùi quả nhiên Lý Dương phát hiện bên trong có dấu vết, nhìn thấy nó Lý Dương cũng không có làm gì, lau chùi một hồi hắn lại nhảy ra ngoài.

Bên kia, Lý Xán cũng học theo Lý Dương nhảy vào bên trong lau chùi.

Sau khi lau chùi xong thì mọi người ngồi ngoài cửa chờ xe tới.

-Tiểu huynh đệ, vừa rồi chỉ lo kích động nên quên hỏi tên của cậu, nếu buổi tối cậu không bận việc gì thì tới chỗ tôi uống vài ly rượu, được không?

Ông chủ Trương cười cười đi tới chỗ Lý Duông, hiện tại hắn xem như hoàn toàn yên tâm, Lý Dương sau khi có được cái bình cũng không có nói gì mà chỉ muốn lấy hai cái bình đi cho thấy hắn thật sự muôn hai cái bình này.

-Tôi họ Lý, ông chủ Trương gọi tôi là tiểu Lý là được rồi, cám ơn ý tốt của ông chủ Trương, có điều tối nay tôi không có thời gian rãnh, tôi còn muốn xem thứ này làm sao có thể ca hát nữa

Lý Dương cười lắc lắc đầu, lại duỗi tai chỉ về cái bình, ông chủ Trương do dự một chút rồi đi tới chỗ Lý Dương.

-Tiểu Lý, theo kinh nghiệm của tôi thì hai cái bình này phải đặt ngang nhau mới có thể phát ra âm thanh, nhưng mà đó là do gió thổi chứ không phải là cái bình thật sự biết hát

Thứ này đã giao dịch thành công nên hắn cũng không có nhiều kiên kỵ mà rất sảng khoái đem tình huống nói cho Lý Duong, hắn rất khát vọng mấy khối Thủy Tinh Chủng trên tay Lý Dương, hắn còn muốn lấy thêm vài khối nữa.

Nếu đột nhiên có thêm vài khối Thủy Tinh Chủng nữa thì địa vị của hắn torng giới ham mê ngọc thạch sẽ tăng thêm rất nhiều.

-Ngang nhau? Đặt như thế nào?

Lý Dương hơi sửng sốt, vội vàng hỏi, ông chủ Trương lần này không có do dự nữa, được Lý Dương cho phép, hắn lập tức cho người bán hàng giúp một tay đặt hai cai bình vào vị trí trước kia của chúng.

Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, ngày tháng mười cũng không nóng lắm nên mọi người xung quanh đều tập trung lại xem, thỉnh thoảng còn có người dùng tay chỉ trỏ. Một người đang giải thích cho những người xung quanh lai lịch của hai cái bình, xem ra người biết về cái bình này cũng không ít.

-Lý ca, cái bình này thật đúng là biết ca hát

Lý Xán đột nhiên sợ hãi kêu lên, hơn nữa còn đem lỗ tai áp sát vào cái bình rồi lắng nghe, hắn vừa kêu như vậy thì Liễu Tuấn và lão Thái đều chạy lại nghe thử.

Cho dù Lưu Cương thì cũng muốn chạy lại nghe thử nhưng nhìn thấy những người xung quanh thì hắn đành bất đắc dĩ từ bỏ.

-Lại ca hát?

Ông chủ Trương có chút sửng sốt rồi vội chạy tới, Lý Dương cũng đi theo, bên cạnh cái bình bọn họ quả thật có nghe được một âm thanh trầm thấp.

Loại âm thanh này nói là ca hát thì có chút miễng cưỡng, Lý Dương nghe giống như là tiếng kèn, có điều cái bình phát ra âm thanh là sự thật.

Lặng lẽ sử dụng năng lực dặc thù, Lý Dương lại sửng sốt.

Lý Dương kinh ngạc phát hiện có một nữa trong số 12 cái chai kia có chút run động, chấn động này nếu đặt bên ngoài thì không ai có thể phát hiện nhưng trong hình ảnh lập thể thì có thể thấy rất rõ loại chấn động này.

Quả nhiên là do mấy cái chai này.

Lý Dương có gắng kiềm chế sự kích động mà từ từ đi tới chỗ cái bình, lúc trước khi nghe nói tới truyền thuyết này thì hắn đã đoán ra một ít, hắn đoán cái bình này có thể phát ra âm thanh là do cái chi bên trong, hình ảnh lập thể cũng đã nghiệm chứng sự suy đoán của hắn

-Tiểu Lý, tôi nghĩ là nó không còn phát ra âm thanh nữa, không ngờ là đem nó ra ngoài nó lại phát ra âm thanh

Ông chủ Trương có vẽ rất cao hứng, lúc trao đổi hắn còn thấy mình chiếm tiện nghi lớn nên có chút áy náy nhưng khi nhìn thấy cái bình này có thể tiếp tục phát ra âm thanh thì sự áy náy đã nhạt đi không ít. Hắn vẫn còn chiếm tiện nghi, nhưng ít ra thì không quá nhiều, hai cái bình có thể phát ra âm thanh nói thế nào đi nữa thì nó cũng là một bảo bối, hiện tại có không ít người thích loại bảo bối như thế này.

-Đúng vậy, ông chủ Trương, có điều âm thanh này nghe thật kỳ lạ, trước đó ông không tìm được nguyên nhân hay sao?

Lý Dương cười cười, nói xong hắn lại nhảy vào bên trong, quan sát bên trong cẩn thận một hồi hắn lại đi ra.

Ông chủ Trương có chút sững sốt rồi lập tức nói:

-Nguyên nhân, có nguyên nhân ư, chúng tôi vẫn không có tìm nguyên nhân

-Ông chủ, xe đã tới, chúng ta đi đâu?

Lão Thái nhanh như chớp chạy tới, một chiếc xe chở hàng chạy tới, chở nhiều đồ thì không được nhưng chỉ chở hai cái bình này thì vẫn có thể.

-Lão Thái, ông có biết chỗ nào có sữa chữa đồ sứ hay không?

Lý Dương suy nghĩ một hồi rồi nói một câu, vấn đề này làm cho lão Thái có chút sững sốt, ông chủ Trương cũng ngây người.

-Tiểu Lý, cái bình này vẫn còn nguyên vẹn, không cần sửa chữa

Ông chủ Trương vội nói một câu, thứ này từ tay hắn ra ngoài, tuy rằng đã bán đi nhưng ông chủ Trương cũng không hi vọng có người nói thứ này không tốt, như vậy thì sẽ làm cho người khác nói hắn chiếm tiện nghi.

-Tôi không phải muốn sửa chữa mà chỉ muốn xem thử coi tôi đoán có đúng hay không

Lý Dương cười cười, ông chủ Trương không nói gì, lão Thái thì nói ra địa điểm sửa đồ sứ.

Ở Cảnh Đức trấn sửa chữa đồ sứ chính là một môn học vấn, ở nơi này người có tay nghề về mặt này không ít, thậm chí một người mà ngay cả thành phố lớn không có thì nơi này cũng có vài người đạt trình độ tương tự, trong Cảnh Đức trấn thậm chí còn có mấy cái nhà máy sửa chữa đồ gốm nữa đó chứ.

Có hai nơi sửa chữa tốt nhất đồ gốm, chẳng qua Lý Dương cũng không muốn sửa chữa gì, hắn chính là muốn mở phần bụng cái bình, lấy mấy cái chai bên trong ra nên những nên tốt nhất cũng không cần phải đi làm gì.

Lão Thái và người hắn gọi tới bắt đầu nâng cái bình lên, yêu cầu của Lý Dương hắn không hiểu chút nào, nhưng Lý Dương dù sao cũng là ông chủ, hắn chỉ cần làm theo lời dặn là được.

Hai cái bình nhanh đóng được đặt lên xe, lão Thái khi nâng còn cố ý nhìn cái bình nhưng không thấy bất cứ tổn hại nào, xem một lúc lão Thái chỉ có thể lắc lắc đầu.

Từ xa có một chiếc xe chạy tới, trên xe có một người đi xuống, sau khi xuống xe lập tức đi tới chỗ ông chủ Trương.

-Lão Trương, làm cái gì mà cậu thần thần bí bí như thế, cậu đã bỏ lỡ cao cấp Băng Chủng đó

Người này là một người khoảng 40 tuổi, nhìn thì nhỏ tuổi hơn ông chủ Trương một chút, lúc đi tới hắn còn oán giận nói, tuy oán giận nhưng trên mặt hắn lại hiện ra sự vui sướng.

-Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, có gì đâu

Ông chủ Trương một bên cho người giúp Lý Dương một bên nói với người bạn của mình.

-Lão Trương, cậu không ấm đầu đó chứ, không phải bình thường cậu rất thích Băng Chủng ư, tôi nói cho cậu biết, lần này tôi có một khối, tyệt đối tôi sẽ không tặng cho cậu, cậu không cần chú ý tới tôi, cái gì cũng không nên nghĩ

Người mới tới cảnh giác nhìn ông chủ Trương, hắn và ông chủ Trương đều là người ham mê ngọc thạch, lần này hắn vốn định tính toán cùng ông chủ Trương chia sẽ khối Phỉ Thúy, nhưng mà ông chủ Trương không đến nên khối Phỉ Thúy này đã rơi vào tay người khác.

Cao cấp Băng Chủng xuất hiện đừng nói là người của công ty ngọc thạch, chỉ cần là những người ham mê ngọc như bọn hắn thì cũng sẽ tranh nhau mua, căn bản là không thể nào có dư.

-Ha ha, tôi sẽ không giành với cậu, có điều cậu không giành với tôi là được rồi, đừng nói là an hem có chuyện tốt không chiếu cố cậu, cậu xem

Ông chủ Trương cười to một tiếng, có điều ngay sau đó giọng càng ngày càng nhỏ lại, sau khi lôi kéo người bạn đi vào bên trong, hắn lấy khối Thủy Tinh Chủng ra đưa cho người bạn xem rồi đắc ý cười.

-Thủy Tinh Chủng...

Người bạn kia của ông chủ Trương vừa kêu lên đã bị bịt miệng lại, ở đây không nhiều người nhưng ông chủ Trương vẫn ngăn người bạn của mình lại, hắn cũng không muốn cho nhiều người biết trên tay hắn có Thủy Tnh Chủng

Nếu không phải người này là bạn tốt của hắn, lại là người ham mê ngọc thạch thì ông chủ Trương cũng không lấy khối Phỉ Thúy này ra đâu.

-Hừ, nhỏ giọng một chút

Ông chủ Trương nói nhỏ một câu, kỳ thật nơi này cũng không phải là nơi người ham mê ngọc tụ tập, cho dù là người bạn này của hắn có kêu lớn hơn thì cũng không cần lo lắng, có điều là do ông chủ Trương quá để ý nên mới lo lắng như vậy.

-Lão Trương, đây, đây thật sự là Thủy Tinh Chủng, cậu lấy ở đâu ra vậy?

Người bạn kia không chút để ý, sau khi ông chủ Trương buôn tay hắn lập tức hỏi một câu, khi hỏi hắn còn có chút khẩn trương, khối Thủy Tinh Chủng này không lớn nhưng cũng không nhò hơn khối mà hắn có ngày hôm nay. Nghiêm khắc mà nói thì khối Thủy Tinh Chủng này chỉ có thể làm thành một mặt nhẫn thì cũng quí hơn Băng Chủng của hắn một chút.

-Hắc hắc, việc không nên hỏi thì đừng hỏi, đừng nói nữa, nhanh đi theo tôi

Ông chủ Trương cười một tiếng rồi kéo người bạn ra ngoài, bên phía Lý Dương đã chuẩn bị xong, lão Thái láy xe taxi đi trước, xe tạp hóa đi phía sau, hai xe từ từ rời khỏi khách sạn.

Ông chủ Trương không nói hai lời liền lên xe, ngay cả hắn cũng không biết vì sao phải lên xe đuổi theo Lý Dương, có lẽ là bởi vì trên người Lý Dương có Thủy Tinh Chủng, cũng có thể bởi vì hắn muốn nhìn một chút Lý Dương rốt cuộc sẽ xữ lý cái bình này như thế nào.

Xưởng đồ gốm Triêu Huy nằm ở một nơi bình thường trong vùng ngoại ô Cảnh Đức Trấn.

Lúc Lý Dương đến nơi này thì đã xế chiều, xuống xe, Lý Dương đánh giả cẩn thận nơi này rồi cười cười.

Xưởng đồ gốm Triêu Huy chỉ là một xưởng đồ gốm bình thường, có điều việc sửa chữa đồ gốm ở nơi này lại rất không tệ, đây chính là nơi lão Thái giới thiệu cho Lý Dương.

Đi vào nơi này, Lý Dương lập tức cho người lấy hai cái bình xuống, Lý Xán và Liễu Tuấn thì mơ màng nhìn xung quanh.

-Lão đại, chúng ta tới nơi này để làm gì?

Lý Xán nhịn không được oán giận một câu, Liễu Tuấn thì há miệng thở dốc, hắn cũng định hỏi một câu tương tự vậy nhưng khi nghĩ tới quan hệ của mình và Lý Dương không tốt tới mức đó nên thôi.

-Lão lục, vừa rồi khi lau hai cái bình cậu không thấy có cái gì không đúng hay sao?

Lý Dương cười một tiếng, trên vách bình rõ rang có vết cắt, điều này làm cho Lý Dương hiểu được 12 cái bình là sau khi cắt mới được bỏ vào chứ không phải khi nung là đã có ở bên trong.

Từ bên ngoài nhìn thì khó có thể nhìn thấy dấu vết, có điều người làm việc này cũng rất khôn khéo, ngoại trừ vết cắt còn làm thêm một số hoa văn. Bên trong bình xuất hiện hoa văn cũng là chuyện bình thường, rất nhiều người cũng không nghĩ là bên trong có gì khác.

-Tôi không thấy có cái gì không đúng cả

Lý Xán cẩn thận nhớ lại rồi lắc lắc đầu.

-Một hồi nhìn xem sẽ biết, tôi có cảm giác thứ này tuyệt đối không đơn giản

Lý Dương cười cười, Lưu Cương và lão Thái đã bắt đầu đem hai cái bình xuống, nghe được yêu cầu của Lý Dương, người ở nơi này có chút sững sốt, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Dương như nhìn quái vật vậy.

Bên ngoài nhà xưởng có thêm một chiếc xe chạy tới, ông chủ Trương vì chạy theo nên điện thoại cũng làm mất, cũng may hắn rất quen thuộc với noi này nên cuối cùng cũng đến đúng nơi.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ