Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 541: Con rối gỗ phức tạp thời Chiến Quốc



- Nghe nói lần này có không ít đồ cổ, tôi đến xem thử, Hà Kiệt nhẹ nhàng trả lời, trên mặt còn mang nụ cười nhạt, ánh mắt vẫn nhìn Lý Dương.

Vương Phong cũng cười, không hỏi thêm.

Hà Kiệt tại sao đến Lý Dương có thể đoán được chút ít, đại thọ của ông nội sắp tới nơi rồi, ngoài món đồ lần trước đươc ông cụ nhắc tới bị Thạch Mộc cướp đi, Hà Kiệt vẫn chưa tìm được món nào thích hợp, trong khoảng thời gian này y cũng có chút sốt tuột, một lòng muốn tìm món lễ vật thích hợp, để làm lễ thọ.

Sự xuất hiện của Hà Kiệt và sự phán đoán của Lý Dương không khác biệt lắm, y hôm nay mới biết hội đấu giá này, trước đây rất lâu y không tham gia hội đấu giá như thế này.

Nhưng nghĩ tới ngày hôm qua bị Hà lão phê phán cái thánh chỉ đó, y lại có chút không cam tâm, cho nên mới nghĩ ra bảo Lý Dương đến xem sao, có thể đào được chút đồ tốt mang về.

Sau khi biết được Lý Dương nhận lời Vương Phong tới đây, Hà Kiệt cũng lập tức quyết định đi theo.

Người vào hội trường càng ngày càng nhiều, Lý Dương cũng chỉ có thể kìm chế ý nghĩ tò mò, cùng lẳng lặng chờ đợi.

Người ngồi trên bàn cũng không nhiều, những người quen biết ngồi cùng nhau, thầm thì trò chuyện, thậm chí còn có người bàn chuyện làm ăn, đối vơi thương nhân mà nói bất cứ cơ hội nào có lợi bọn họ cũng không bỏ qua.

- Lý Dương, khi nào cậu đi Myanmar?

Hà Kiệt quay lại hỏi nhỏ Lý Dương, Vương Phong và Ngô Độ quay đầu nhìn Lý Dương, cả hai đều không biết chuyện Lý Dương đi Myanmar.

- Thì mấy ngày nữa đi, đợi sau khi chuyện trong nhà giải quyết xong thì đi.

Lý Dương suy nghĩ rồi trả lời.

Sang Dala không hối thúc Lý Dương, nhưng ý của Sang Dala là càng nhanh càng tốt, đại hội giao dịch nguyên thạch Myanmar mời dự họp thì phải đi, nếu như đại hội kết thúc mà không có cách giải quyết khoáng sản mới, gia tộc của họ quả thật phải phá bỏ.

Hà Kiệt gật gật đầu, nói tiếp:

-Bên đó không thể so với trong nước, tự mình chú ý an toàn, lần này tôi không thể theo cậu đi, nếu cậu cần, tôi có thể để Cao Phong đi theo cậu.

- Không cần, anh Kiệt, em tới đó không phải là đi đánh giặc, tới lúc đó có Lưu Cương còn có Triệu Vĩnh có bọn họ thì đủ rồi.

Lúc Lý Dương nói chuyện, bên ngoài hành lang lại có mấy người đi tới, người trước mặt đẩy xe, Tôn tổng cũng đi theo vào, sau khi họ vào lập tức có mấy người đóng cửa lại.

Nói chuyện trong này giọng nhỏ hơn nhiều, hội đấu giá hôm nay sắp bắt đầu rồi.

Người khác đều là khách quen của nơi này, trước đây Hà Kiệt cũng chỉ có đến đây hai lần, chỉ có Lý Dương là lần đầu tiên, nhìn thấy người thanh niên đi tới giữa đại sảnh, trên mặt còn có chút ngỡ ngàng.

- Các ông chủ, các khách quý, hội đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu, lần này tổng cộng có sáu mươi chính món bán đấu giá, bây giờ là món số một.

Lời nói mở đầu của người thanh niên rất đơn giản, y vừa nói xong, phía sau có người đẩy chiếc xe nhỏ đi tới phía trước, trên chiếc xe còn có một mãnh vải màu vàng, đi tới giữa phòng người thanh niên kéo mãnh vải đó xuống.

Dưới mãnh vải là một cái bình thanh hoa thiên cầu, nhìn thấy cái bình thiên cầu Lý Dương hơi sáng lên, cái bình thiên cầu này khá tốt, món cổ vật xa xưa, hẳn là đồ sứ thời Khang Hi.

Lý Dương mở rộng khả năng đặc thù, im lặng gật đầu theo, món đồ này quả thật là tinh phẩm đời Khang Hi, giá trị trên thị trường không thấp, trong bất cứ hội đấu giá nào cũng là món đồ tốt muốn giành lấy.

- Món đấu giá số một chiếc bình thiên cầu đời Khang Hi, lại có giấy chứng nhận văn vật, món đấu giá số một không có giá giới hạn, bây giờ chính thức bắt đầu đấu giá.

Sau khi lật tấm vải ra, người thanh niên đó cũng không nói, lập tức tuyên bố bắt đầu đấu giá, y vừa cất giọng, thì có người ra giá mười vạn, rất nhanh có mấy người ra giá thêm, không lâu chiếc bình thiên cầu này có giá tám mươi vạn.

- Lý Dương cái bình này thế nào?

Vương Phong quay sang hỏi Lý Dương, y gọi Lý Dương tới đây, là muốn Lý Dương giúp y bình phẩm ưu khuyết điểm của những món cổ vật trong hội đấy giá lần này, chọn ra một ít trong số đó.

Cũng không tồi, là tinh phẩm đời Khang Hi, Lý Dương gật đầu, trên mặt có chút nghi hoặc, hắn vẫn đang suy nghĩ cái bình này đã thấy qua ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra.

- Tinh phẩm, có phải hàng độc không, trên thế giới có bao nhiêu.

Ánh mắt Vương Phong sáng ngời, lại hỏi.

-Không phải là hàng độc, trên thế giới còn một ít, bình thiên cầu có văn vật như thế này, cả thế giới cũng có khoảng hai ba chục cái, trong nước mấy nhà bảo tàng đều có, Đài Loan và Anh quốc cũng có.

Lý Dương giải thích nhỏ, nghe thấy không phải là hàng độc mắt Vương Phong lại tối sầm lại, hoàn toàn thất vọng với cái chiếc bình này.

Rất nhanh, cái bình này được thành giá hai trăm hai mươi vạn, người trung niên hơn năm mươi tuổi trả giá cái bình này, sau khi trả giá nhân viên công tác mang một tấm bài có đánh số giao cho ông ta, đợi sau khi đấu giá xong thì thanh toán.

Sau lần đấu giá thứ nhất, tiếp theo đó món đấu giá thứ hai được đẩy ra giống như là một món đồ sứ thanh hoa tinh phẩm, lần này là một đôi bình thanh hoa song nhĩ đời Minh triều.

Cái bình sứ này không định giá thấp nhất, Hà Kiệt quan sát tỉ mỉ mấy lần, sau đó lắc đầu, lần này Vương Phong cũng không hỏi Lý Dương.

Chiếc bình sứ này xem ra không đẹp bằng bình thiên cầu lúc nãy, hôm nay Vương Phong chủ yếu là muốn tìm món có vẻ bên ngoài xinh đẹp, còn là một món đồ cổ hàng độc, cho dù không phải hàng độc, cũng phải món đồ cực hiếm trên thị trường, hai chiếc vừa rồi không phù hợp với yêu cầu của hắn.

Sau hai món đấu giá, Lý Dương càng có vẻ nghi ngờ, giá thành giao hai chiếc bình này đều thấp hơn rất nhiều so với giá bên ngoài của nó.

Hai món đồ này lấy từ trong hội đấu giá của bọn họ, chí ít còn có thể đưa giá cao hơn ba bốn lần, hơn nữa chắc chắc là món đồ tốt, bởi công ty rất lớn, có thể đấu được giá cao hơn.

- Món đấu giá thứ ba là một bộ con rối gỗ thời Chiến Quốc, không định giá thấp nhất, bây giờ bắt đầu đấu giá.

Người thanh niên lại kéo tấm vải vàng ra, phương thức đấu giá của hắn vô cùng đơn giản, nhưng rất tiết kiệm thời gian, đồ đấu giá hôm nay có sau mươi chín cái, mỗi thứ đều giới thiệu tỉ mỉ, e rằng tới sáng cũng bán chưa xong.

Dưới tấm vải màu vàng, lộ ra một bộ 12 người rối gỗ, người rối điêu khắc giống nhau như đúc, mỗi người rối có một tư thế không giống nhau, bộ dạng của chúng đều rất vui vẻ, chỉ tiếc là trên mặt có chút nước sơn bị bong tróc ra.

Những người rối này không lớn, mỗi con cao khoảng chừng mười mấy milimet, thân của chúng còn có một cái mâm bằng gỗ, các người rối này đều đặt vào cái mâm đó.

Những người rối này vừa xuất hiện, tầm chú ý của Lý Dương và Vương Giai Giai đều bị nó thu hút, Vương Giai Giai là vì nhìn thấy bộ rối gỗ này rất đẹp, rất vui, còn Lý Dương chú ý là nét chạm trổ của rối gỗ.

Nét chạm trổ của rối gỗ này vô cùng hoàn mỹ, những con rối gỗ nhỏ này không hề có đao pháp phức tạp, nhưng thoạt nhìn lại làm cho người ta có cảm giác giản dị, cảm giác tự nhiên.

Bộ rối gỗ này chắc chắn là do một bậc đại sư làm, đại sư chạm ngọc thời chiến quốc không ít, nhưng đại sư chạm gỗ lại không nhiều, nhìn thấy bộ tinh phẩm này Lý Dương cũng cảm thấy rất ngỡ ngàng.

- Mười vạn.

- Mười lăm vạn.

- Mười tám vạn.

Giá cạnh tranh lại vang lên, vẻ mặt của Hà Kiệt và Vương Phong cũng không mấy hài lòng, một bộ rối gỗ đồ chơi này họ không có hứng thứ gì.

Lý Dương từ từ mở năng lực đặc thù, khả năng dùng mắt nhìn món đồ đó có hạn, nên dùng phương thức lập thể để quan sát trực quan.

Sau khi hình ảnh mở ra, Lý Dương há hốc mồm không lớn cũng không nhỏ, nhưng rất lâu vẫn không khép lại.

Giữa hình ảnh, mỗi con rối gỗ đều hiện ra nét tự nhiên như vậy, nhưng đều này không hề làm Lý Dương kinh ngạc, trong rối gỗ người nhỏ, nhìn thấy những sợi kim loại đen không giống nhau, trong mỗi người rối đều có hơn mười sợi.

Càng làm Lý Dương kinh ngạc là, bộ rối người gỗ này không phải là một khối hoàn chỉnh, bên trong là miếng gỗ nhỏ riêng biệt, những miếng gỗ nhỏ này có lớn có nhỏ, bị những sợi kim loại đen vàng nối tiếp chặc chẽ với nhau.

Dựa vào hình thái không giống nhau, trên thân bọn chúng đều do bốn mươi tới sáu mươi miếng gỗ nhỏ tạo thành.

Rối gỗ này được đặt trên cái khay hơi phức tạp, trên mặt khay là mãnh gỗ rất đẹp mắt, bên trong có vô số mãnh không giống nhau, cái khay do những mảnh gỗ không giống nhau tạo thành, những mãnh gỗ này so với rối người gỗ lớn hơn một chút, cả cái khay có cả khoảng trên trăm mãnh gỗ nhỏ tạo thành.

Ở giữa cái mâm, có không ít những sợi kim loại đen, những sợi kim loại đen vàng này với rối người gỗ có mối liên quan chặt chẽ

Bộ rối gỗ không lớn, bên trong lại có thứ phức tạp như vậy, đây mới lá nguyên nhân làm cho Lý Dương kinh ngạc, hơn nữa là làm cho Lý Dương khiếp sợ, sau khi hắn thấy bên trong của bộ rối gỗ này, giống như nhìn thấy một hợp cơ quan, thậm chí hắn cảm thấy còn phức tạp hơn hợp cơ quan.

- Ba mươi vạn lần thứ hai.

- Lý Dương giật mình mạnh một cái, liền vội giơ tay, không hề nghĩ ngợi hô:

- Ba mươi ba vạn.

Bộ chiến quốc rối gỗ này không đơn giản, sau khi nhìn thấy kết cấu vừa thần bí vừa phức tạp trong này, trong lòng Lý Dương chỉ có một ý tưởng, đó là nhất định mua nó, mua rồi hãy nói sau, mua rồi mới có cơ hội tiếp tục nghiên cứu.

Vương Phong ngồi thẳng người, liếc nhìn Lý Dương kinh ngạc, Hà Kiệt cũng đang nhìn Lý Dương, trong ánh mắt ẩn chứa sự khó hiểu, cũng không biết hắn nghĩ cái gì.

- Ba mươi ba vạn lần thứ nhất.

Người thanh niên đứng giữa cũng tỏa ra kinh ngạc, sau một hồi trấn tĩnh, lập tức bắt đầu làm việc của y, nếu không có người tiếp tục tăng giá, y phải xác định quyền sở hữu của vật đấu giá này.

Ba mươi ba vạn lần thứ ba, thành giao, tiếp theo là món đấu giá số bốn...

Người thanh niên tiếp tục đẩy chiếc xe khác, bên cạnh có nhân viên công tác đi đến, cung kính đưa cho Lý Dương một tấm bài, ở giữa tấm bài viết số ba, mặt sau có bảng giá vừa được viết, ba mươi ba vạn nhân dân tệ.

Theo giá trị văn vật mà nói, giá trị của những tác phẩm chiến quốc chất liệu gỗ điêu khắc không cao lắm, bình thường ngoài thị trường chỉ có mấy vạn tiền.

Nhưng bộ rối gỗ này được chế tác tuyệt mỹ, nước sơn bên ngoài tuy bị tróc ra chút ít, nhưng không hề ảnh hưởng tính hoàn chỉnh của cả bộ, hơn nữa lại là tác phẩm đầy đủ, cho nên vẫn có giá trị nhất định.

Trong công ty đấu giá bên ngoài, bộ rối gỗ này có thế đấu cái giá cao đến năm mươi vạn, Lý Dương chỉ cần ba mươi ba vạn thì không hề cao.